Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 837: Lạc đường, chiêu sau



“Sao lại thế được chứ?” Nhiễm Dao lẩm bẩm, cũng đang đần mặt ra.

Từ Dương đi đến bên cạnh cô: “Bản đồ đầu rồi? Mau lấy ra xem rốt cuộc là sai ở đâu?

“Đúng! Bản đồ..” Nhiễm Dao luống cuống bắt đầu lật tìm bản đồ.

Nhưng càng nôn nóng càng không tìm được, “Đâu rồi... sao lại không có chứ..”

Giọng nói như sắp khóc, tay cũng run lẩy bẩy không ngừng.

Bỗng nhiên một luồng ấm áp phủ lên tay cô, truyền đến cho cô sự ấm áp, đồng thời cũng mang lại cho Nhiễm Dao sự an ủi và khích lệ vô cùng lớn lao.

Đàm Hi: “Không vội, cứ từ từ thôi.”

Dù sao không có tình hình tồi tệ hơn thế này được.

“Ừ” Không vội...

Nhiễm Dao hít sâu một cái, động tác hoảng loạn bắt đầu trở nên có tuần tự hơn. Cô nhanh chóng tìm được bản đồ, lấy ra rồi trải ra trước mắt mọi người.

“Chúng ta xuất phát ở vị trí này, đi về phía Đông bảy trăm mét, đi đến gò đất cao thứ nhất, hai trăm mét sau là gò đất thứ hai, tiếp đến là gò đất thứ ba, cho nên vị trí hiện tại của chúng ta là ở đây? Đầu ngón tay dừng lại tại một điểm trên bản đồ. Nhiễm Dao đột nhiên cảm thấy rất ấm ức, tâm trạng bỗng chốc sụp đổ: “Đây rõ ràng là điểm đích mà! Sao lại biến thành thế này chứ..”

Bản đồ và thực tế hoàn toàn không khớp nhau!

Nhưng Đàm Hi lại thở phào một cái.

Điều nên đến cuối cùng cũng đến.

So với chờ đợi trong thấp thỏm và bất an, chi bằng trực diện đối mặt.

Chí ít khi vẻn ra lớp màn bí mật đó mọi việc sẽ không còn kỳ quái khó hiểu như vậy nữa.

Thứ đáng sợ xưa nay chưa bao giờ là khó khăn mà là sự vô tri không nắm bắt được.

“Tớ rất chắc chắn là đã tuân thủ nghiêm ngặt những tuyến đường quy hoạch trước đó, không có bất kỳ sai lệch nào cả, tại sao bây giờ..” Nhiễm Dao mờ mịt không hiểu gì cả.

“Rất đơn giản, bản đồ là giả, có người cố ý dẫn dụ chúng ta đến đây” Đàm Hi cười lạnh. Dường như cô không hề thấy bất ngờ về những thứ hiện ra trước mắt.

Gương mặt Hứa Trạch nhanh chóng lướt qua sự ảo não, “Xin lỗi, tớ không nghe theo lời cậu nói”

“Có nghe hay không không quan trọng, bởi vì kết quả đều giống nhau hết, chúng ta không thay đổi được gì cả.” Từ Dương nghe nửa đúng nửa sai, “Hai người rốt cuộc đang ám chỉ cái gì vậy? Úp úp mở mở, nói thẳng ra đi chứ...”

Đàm Hi nói ra nghi ngờ trong lòng mình, “... Rất rõ ràng bản đồ xảy ra sai sót. Mà người có thể động chân động tay vào bản đồ được, các cậu nghĩ xem là ai?”

“Huấn luyện viên?!”

“Còn ai khác nữa ư?”

Từ Dương trợn trừng mắt lên, không thể tin nổi, “Cho dù có muốn chọn lính đặc công thì cũng không đến nỗi phải ra mấy chiêu này chứ? Thế này có khác gì cố tình giày vò chúng ta không?!”

“Động chấn động tay vào bản đồ chẳng lẽ chỉ là vì muốn chúng ta lạc đường thôi sao?” Tạ Từ lắc đầu, “Huấn luyện viên sẽ không làm ra những chuyện tẻ nhạt đó đâu. Để chúng ta bị nhốt ở đây, sau đó đối mặt với nguy cơ bị loại thì họ được lợi lộc gì chứ?”

“Nếu như chỉ vì tăng độ khó huấn luyện, mà cố ý giở trò trên bản đồ, vậy tớ chỉ có thể nói cách thức của các huấn luyện viên không có gì cao siêu cả, thậm chí còn có thể nói là vô lại”

Đàm Hi nghe vậy không khỏi liếc nhìn cậu ta, thầm khen: đầu óc tỉnh táo lắm!

Với tình hình trước mắt mà còn có thể nhanh chóng phát hiện ra điểm sơ hở, lấy ra được điểm mấu chốt, con người Tạ Từ này chắc chắn không hề đơn giản và vô hại như vẻ ngoài của cậu ta.

Ít ra còn có đầu óc hơn Hứa Trạch.

“A Từ, lời cậu nói... sao tớ nghe không hiểu gì cả” Lưu Minh và Trương Quán quay sang nhìn nhau, gãi đầu theo thói quen.

Từ Dương dường như đã hiểu ra gì đó, nhưng lại giống như không hiểu gì.

Hứa Trạch nhíu mày, rơi vào trầm tư.

Thẩm Hàn lạnh mặt, rõ ràng đang trầm tư trong cơn phẫn nộ vì bị lừa gạt với tấm bản đồ kia, không hề cùng một kênh với mọi người.

Đàm Hi như cười như không, liếc nhìn An An. An An khá bình tĩnh, đang quay sang an ủi Nhiễm Dao.

Tạ Từ thấy mọi người yên lặng không nói gì, hơi ngẩn người, xé rách tấm màn nói ra chân tướng...

“Tớ cảm thấy huấn luyện viên còn có chiều sau”

Suy nghĩ này không hẹn mà hợp với Đàm Hi. Cô không phân tích kéo tơ bóc kén như Tạ Từ, thứ cô dựa vào chỉ là sự hiểu biết về Lục Chinh của mình. Rốt cuộc cũng là người kế bên gối, không ai hiểu rõ chieeu trò của ông lớn này hơn cô cả.

Bản đồ hành quân là vật dụng quan trọng thế nào chứ?

Lục Chinh sẽ ra tay từ ngay bên trên đó, chứng tỏ anh có mưu đồ không hề nhỏ.

Đầu chỉ là “chiều sau” thôi.

Có lẽ còn là một chiều lớn” nữa!

Nếu nín nhịn mãi thì bất cứ lúc nào cũng sẽ bùng nổ.

Đột nhiên một loạt âm thanh xào xào như tiếng cát chảy truyền đến, mọi người trở nên đề phòng, ánh mắt cảnh giác.

“Ai đó?!”

“Ra đây!”

“Cái thứ đồ chơi gì thế?”

“Đừng có giả ma dọa quỷ ở đây!”

Hứa Trạch nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện ra được điều gì bất thường, hơn nữa âm thanh đó hình như cách bọn họ... rất gần?

“Là từ trên người cậu truyền ra đấy!” Thẩm Hàn chỉ thẳng Trương Quán.

“Tôi?! Cô có nhầm không vậy?”

“Chính là cậu!”

Trương Quản biểu thị cậu ta cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Tạ Từ đứng bên cạnh cậu ta, lại gần thăm dò, quả nhiên nghe thấy tiếng xoàn xoạt càng rõ hơn, “Ở trong ba lô ấy!”

Trương Quán run lẩy bẩy, da đầu tê dại, vội vàng cởi trang bị, ném xuống dưới đất giống như ném một quả bom hẹn giờ, động tác vừa nhanh vừa gấp.

“Đây đây đây... rốt cuộc đây là cái quái gì thế?”

Đàm Hi đi đến, ngồi xổm xuống, cầm lấy hai dây đeo bắt đầu bởi loạn ba lô lên.

Loảng xoảng...

Một thứ đồ rơi ra.

Mọi người xúm lại, quay sang nhìn nhau.

Lưu Minh: “Đây là cái gì?”

Từ Dương: “Điều khiển à?”

Trương Quán: “Tớ thấy giống máy truyền cảm biến”

Hàn Sóc: “Rõ ràng đây là cái loa nhỏ”

Đàm Hi cúi người, nhặt thứ đó lên, đặt nghiêm chỉnh trong tay, sau đó nghe thấy tiếng loạt soạt càng lớn hơn, bên trong hình như... có điện?

Được lắm!

Đúng như cô đoán.

“Này em gái, đây rốt cuộc là cái quái gì thế?”

Đàm Hi cười, đáp qua loa: “Máy thông tin”

“Sao cậu biết? Đừng có nói linh tinh đấy.”

Đàm Hi lạnh lùng nhìn qua.

Hàn Sóc câm miệng lại, cười hì hì: “Tớ đùa thôi mà”