Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 851: Tát mặt ngay tại chỗ, kẹo thập cẩm v5



Hứa Trạch đảo mắt lại nhìn. Nơi ánh mắt giao nhau, tia lửa nổ tung tóe.

“Trần Tự, cậu làm vậy là đang... khoe khoang với tôi sao?”

“Không, tôi đang nói với cậu sự thật,ac để cậu thấy sự khác biệt của hai chúng ta.”

“Ha...” Hứa Trạch đột nhiên bật cười, không biết là do tức giận hay do bị chọc cười, “Nhắc cậu một cầu, huấn luyện viên còn chưa tuyên bố kết quả, đừng mừng quá sớm.”

“Sự thật đã bày ngay trước mắt, không phải sao? Mấy cậu còn chưa đến đích.”

Hứa Trạch lần đầu tiên gật đầu ra vẻ đồng ý: “Không sai, đích thực là chúng tôi chưa đến đích.”

Chẳng qua giọng nói và biểu cảm tương đối kỳ lạ, không bị chọc giận, cũng không phiền muộn, khá là điềm tĩnh.

Trần Tự nhíu mày, chỉ xem như cậu ta cố ý tỏ vẻ cao thâm: “Tôi sẽ khiến cho đội bảy thua tâm phục khẩu phục.” “Thật vậy sao?” Hứa Trạch nhướng mày, nụ cười nhạt hiện lên trên môi, “Vậy thì, mỏi mắt mong chờ.”

Trần Tự cắn răng, nhìn cậu ta một cách hung hăng rồi quay lưng bỏ đi.

Đàm Hi cách đó không xa, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, ngước nhìn lên hỏi Hứa Trạch: “Hai cậu có thù riêng sao?”

“À, lúc còn sống chung trong một khu tập thể thì thường hay đánh nhau.”

Hàn Sóc nghe thấy vậy, liền chậc chậc hai tiếng, “Nói cả buổi trời thì ra hai cậu là kiểu tình cảm thanh mai trúc mã à?” Đôi mắt cô híp lại cười lộ ra vài phần thô tục.

Hứa Trạch toát mồ hôi, “Hãy dẹp cái suy nghĩ quỷ tha ma bắt của cậu đi!”

“He he...”

“Hàn Sóc!”

“Cậu!”

Khoảng 10 phút trôi đi, chiếc xe việt dã đón người cuối cùng dừng lại giữa quân khu. Người bước xuống là hai thành viên của đội “bị hy sinh“.

Đàm Hi nhướng mày, ánh mắt không chút gây chú ý dừng lại ở chỗ Trần Tự. Trên mặt cậu ta không có vẻ gì là hối hận, thậm chí đến chút gượng gạo cũng không, đó gọi là thái độ có lý lẽ không biết sợ.

“Đừng nhìn nữa.” Hứa Trạch đột nhiên mở miệng. “Cậu ta từ nhỏ vốn dĩ đã ra tay độc ác như vậy, suy nghĩ mạnh được yếu thua, vì vậy đừng mong tìm ra biểu hiện đồng cảm và hối hận trên mặt cậu ta, bởi vì mãi mãi sẽ không tìm được.”

Đàm Hi mỉm cười, ánh mắt nhìn đi chỗ khác.

Người đã đến đông đủ, huấn luyện viên cũng chạy xe đi rồi.

Phó Kiêu lái xe, Thời Cảnh ngồi ở ghế phụ. Không thấy Lục Chinh, cũng không có hai người Châu và Lý.

Sắp xếp đơn giản xong, Thời Cảnh đứng ở trên cao, mở miệng nói...

“Rất tiếc phải thông báo cho mọi người biết, việt dã vác nặng năm kilomet lần này làm quá tệ! Tiện nói luôn đội đến đích chỉ có đội ba thôi...”

Câu nói vừa dứt, Trần Tự bất giác ngửa cổ ưỡn ngực, tiện thể liếc nhìn đội bảy một cái.

“Fuck! Tên này muốn bị đánh lắm rồi!” Từ Dương siết chặt nắm đấm, mặt đầy vẻ không cam lòng.

Hàn Sóc liếc cậu ta một cái: “Có bản lĩnh cậu lên đó đánh xem?”

Từ Dương nghẹn lời: “Tớ nói này người nổi tiếng, thương lượng một chuyện nhé! Lần sau cậu có thể đừng chọc ngoáy tớ được không?”

“Ồ, vậy thì thật sự không được.”

“Được rồi!” Đàm Hi quét mắt một lượt, “Tất cả im miệng hết cho tớ.”

Hai người ngừng công kích nhau.

Đàm Hi nhíu mày, đột nhiên nhìn về phía Hàn Sóc: “Lúc nãy cậu nói đội ba qua sông đến thẳng đích hả?”

“U!”

“Bơi qua?”

“Bọn họ làm bè gỗ đơn sơ.”

“Bè gỗ?” Đàm Hi chợt mỉm cười, chỉ là nụ cười đó rất nhợt nhạt, “Xem thường đám người này quá rồi.”

Đừng tưởng rằng bè gỗ là buộc các khúc gỗ lại với nhau là xong, ở đây liên quan đến sự tính toán về mực nước, áp suất cùng với lực nổi và trọng lực vân vân, không phải đơn giản như bề ngoài.

“Ý tưởng của ai thế?”

“Nghe nói là tổ trưởng Trần Tự.”

Đàm Hi nhướng mày.

Thời Cảnh không nói gì, nhưng khi mở miệng lại sắc bén vô cùng, “... Nhưng vẫn còn kém xa lắm! Người lính xuất sắc có thể vác 30 kilogam hoàn thành huấn luyện việt dã trong 20 phút, hãy xem lại thành tích của đội ba đi... 6 tiếng 32 phút 8 giây. Đây là khái niệm gì chứ? Hả?!”

Rào rào...

Mọi người cười phá lên.

Mặt Trần Tự đỏ gay, cắn chặt răng, nhìn Thời Cảnh nói chuyện trên bục với thái độ quật cường và cố chấp.

Vừa đúng lúc Thời Cảnh cũng nhìn về hướng cậu ta, ánh mắt hai người bắt gặp nhau trong khoảng không.

Một bến với vẻ oan ức, phẫn nộ, một bên điềm tĩnh, kiểm chế.

“Sao, trông em có vẻ không hài lòng với cách nói của tôi?”

“Báo cáo!” Trình Tự bước ra khỏi hàng, đứng nghiêm nói: “Đúng là em không hài lòng!”

Trong nháy mắt, sự bàn luận trỗi lên.

“Tên đầu bự điên rồi, dám nói tay đôi với huấn luyện viên luôn?”

“Chỉ có thể nói anh chàng còn quá trẻ, vừa non tay vừa ngây thơ.” “Công khai nói lại huấn luyện viên, có cần chơi lớn vậy không?”

“Cái này hay đó, ngồi xem kịch thôi.”

Thời Cảnh nghe vậy, ánh mắt trở nên sắc lạnh, toàn thân toát ra luồng sát khí, dù cho không mở miệng, chỉ đứng đó thôi đã khiến người khác sợ hãi đến khó hiểu.

“Em có gì không hài lòng, nói!”

Trần Tự ổn định lại tinh thần, “Đầu tiên, chúng em chưa được trải qua khóa huấn luyện lội qua sông qua biển, vì vậy chặng qua sông này chắc chắn chậm hơn một người lính thực sự rồi. Thứ hai, đội ba là đội đầu tiên quay về quân khu, tuy thời gian hơi dài, nhưng so sánh ra thì vẫn xuất sắc hơn những tiểu đội khác!”

“Ha! Xuất sắc hơn những tiểu đội khác?” Thời Cảnh cười nhạt, mặt điển trầm xuống: “Ai cho cậu cái thái độ đó? Thật sự nói mà không biết ngượng!”

“Không lẽ đội ba không phải đội quay về đầu tiên?”

“Cậu có chắc là "đội ba" không?” Thời Cảnh cố ý nhấn mạnh hai chữ đội ba.

Sắc mặt Trần Tự liền biến đổi.

Thời Cảnh lại không dự định bỏ qua: “Là đội trưởng, em không do dự bỏ lại đội viên; là một người chiến hữu, em bỏ lại đồng đội mà không hề chớp mắt. Một người như em, còn dám đứng đây nói trước mặt tôi nói từ xuất sắc"? Em không cảm thấy xấu hổ ư?”

Trần Tự cắn răng, trên mặt đầy vẻ quật cường không chịu khuất phục: “Nếu không làm như vậy thì cả tiểu đội đều sẽ bị liên lụy! Em chỉ cho ra một quyết đoán là vứt bỏ thôi, có gì không đúng? Khi sự hy sinh là khó lòng tránh khỏi, vậy việc đội trưởng cần làm là bảo vệ được càng nhiều người càng tốt.”

“Lội sống mà cậu bảo với tôi là sự hy sinh khó lòng tránh khỏi? Vậy nếu một ngày nào đó để cậu đem lính ra chiến trường, chẳng phải sẽ khiến cho tất cả mọi người chết hết trong tay cậu sao?”

Trần Tự cứng họng không nói nên lời.