Phó Kiêu cũng không biết mình đã đứng ở cửa được bao lâu rồi.
Năm phút đồng hồ?
Mười phút?
Mười lăm phút
Từ sau câu “Cởi áo khoác ra” kia, bàn tay nâng lên của anh ta liền cứng đờ trong không trung, hoàn toàn không có cách nào hạ xuống cánh cửa kia được nữa.
Mà tờ giấy A4 được anh ta cầm trên tay, vì dùng sức quá mức nên đã xuất hiện nếp uốn.
Trong nháy mắt ấy, thậm chí anh ta còn quên mất chuyện tại sao mình lại có mặt ở nơi này?
Ồ, đã nhớ ra...
Anh ta mang bản kiểm điểm lên cho Lục Chinh ký tên...
Hiển nhiên tới không đúng lúc nên phá vỡ bí mật mà không ai biết tới.
Phó Kiểu xoay người rời đi. Lúc xuống lầu, anh ta vẫn còn đang suy nghĩ...
Thì ra, cách âm của cửa văn phòng lại kém như thế.
Đảo mắt, thời gian năm ngày đã trôi qua, huấn luyện đặc biệt đã tiến hành được một nửa.
Trong thời gian này, lại lục tục đào thải thêm ba mươi người nữa.
Còn chưa tới năm mươi người ở lại.
Đội một vốn dĩ có 12 người, giờ chỉ còn 7 người.
Đội hai vốn dĩ có 14 người, giờ chỉ còn 6 người.
Đội ba vốn dĩ có 12 người, giờ còn 9 người.
Đội bốn vốn dĩ có 13 người, giờ còn 5 người.
Đội năm vốn dĩ có 11 người, giờ còn 6 người.
Đội sáu vốn dĩ có 10 người, giờ còn 7 người.
Đội bảy vốn dĩ có 10 người, giờ vẫn là 10 người.
Trong đó, số thành viên duy trì từ đầu tới cuối chỉ có mỗi mình đội của Đàm Hi không thiếu một ai.
Sau khi kết quả thống kê được nộp lên bộ Tư Lệnh, mấy vị huấn luyện viên không khỏi có cái nhìn coi trọng với đội bảy.
Rốt cuộc chỉ có một mình đội này có kết quả đẹp như thế.
Tiếp đó, đội ba, sáu hình thành một đội mới, bốn đội khác cũng gộp lại thành một đội.
Hạng mục huấn luyện được thiết kế lấy huấn luyện thể lực làm chủ, huấn luyện kỹ thuật làm phụ.
Cái trước bao gồm mang vật nặng vượt núi rừng, hành quân dã ngoại, vác gỗ đi vòng vèo 1000 mét, hít đất, làm thể năng cực hạn.
Cái sau bao gồm ngụy trang mai phục, tiếp đất từ trên cao, giải cứu con tin, phản trinh sát, bắn súng, trườn người tiến lên...
Mỗi hạng mục đều chấm điểm theo biểu hiện cá nhân, mỗi ngày cộng điểm tổng lại, sau đó loại ra ba người có điểm thấp nhất.
Cạnh tranh vô cùng thảm khốc, áp lực phải chịu đựng cũng có thể đoán được là thế nào.
Đàm Hi vốn dĩ còn ôm vài phần tâm lý vừa luyện vừa chơi ứng phó cho qua. Cô không muốn vào bộ đội đặc công, hết thảy những việc này cũng chỉ vì muốn đánh đổi một cơ hội tham quan phòng hồ sơ ở tổng quân khu mà thôi.
Nếu muốn biết được nơi Cổ Miên đang ở thì nhất định phải biết được rốt cuộc Dịch Phong Tước là nhân vật sắm vai nào trong tất cả những chuyện này. Có lẽ hồ sơ tuyệt mật cấp SSS kia có thể trả lời cho cô câu hỏi này.
Chỉ bằng điểm này, Đàm Hi đã không thể lơi lỏng rồi.
Rồi lại bị ảnh hưởng bởi không khí xung quanh nên cô không thể không khẩn trương, nghiêm túc rèn luyện.
Hoặc là nói, phương thức cạnh tranh này đã thành công khơi dậy lòng hiếu thắng và dục vọng chiến đấu bên trong Đàm Hi.
Cô thích mạo hiểm, càng thích khiêu chiến hơn.
Theo điểm số tích lũy không ngừng tăng lên, sức mạnh thể năng của thân thể Đàm Hi cũng tăng lên rất nhanh.
Từ lúc đầu chỉ có thể ôm thân gỗ chạy chưa đến 800m thì bây giờ đi vòng vèo 1000 mét đã dễ như trở bàn tay.
Đương nhiên, bị thương luôn là điều khó tránh khỏi.
Cũng may có Đại Điểm Điểm tri kỷ là Lục Chinh, đủ các loại mát xa, bôi thuốc, hơn nữa còn cấm dục thành công, hoàn toàn không có ý định giày vò cố thêm.
Nhờ thế, Đàm Hi hoàn toàn có thể tập trung toàn bộ tinh lực để hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện.
Tuy rằng ngày nào cũng mệt như chó chết, nhưng hôm sau lại tiếp tục dư thừa tinh lực, giống như... dùng mãi cũng không hết sức vậy.
Nếu nói Đàm Hi là người có được thiên phú rượt đuổi thì An An chính là người có sẵn thực lực bước đi thong dong.
Cô không cần trả giá quá nhiều là đã có thể hoàn thành các hạng mục nhiệm vụ do huấn luyện viên bố trí dễ như trở bàn tay. Tổng điểm An An xếp hạng thứ ba, chỉ sau hai người Hứa Trạch và Tạ Từ.
Nhưng An An lại nhẹ nhàng hơn bọn họ không biết bao nhiêu lần.
So sánh ra...
Cùng một lớp, cùng một thầy dạy, cùng một bài thi, bạn A thi được hạng ba, không thể so được với bạn B, C, nhưng mỗi ngày A đi học đều làm việc riêng, chưa bao giờ làm bài tập về nhà, còn B và C thì ngày nào lên lớp cũng nghiêm túc nghe giảng, còn hoàn thành bài tập về nhà một cách cực kỳ chất lượng nữa.
Câu hỏi đặt ra: Ai trâu bò hơn đấy?
Tin rằng 99% người sẽ bội phục B và C, nhưng bọn họ lại muốn trở thành A.
Bởi vì đối với A mà nói, thành công thật sự quá dễ dàng.
Một giây cũng đủ làm cho lòng người thấy mất cân bằng.
Đối với chuyện này, Hàn Sóc từng mở miệng hỏi An An.
Lúc đó, Đại Mỹ Nhân đang ngồi ở mép giường gấp quần áo, nghe thấy thế thì nhoẻn miệng cười, “Không ai có thể tùy tùy tiện tiện thành công cả, cho dù người đó có thiên phú thế nào đi chăng nữa. Người ngoài nhìn vào tưởng dễ dàng, đó là bởi vì họ không biết người đó đã từng trả giá nỗ lực lớn tới mức nào.”
Sinh ra trong một gia tộc hắc đạo, cha mẹ lại có thân phận đặc biệt như thế, bốn đứa trẻ của An gia từ nhỏ đã sinh hoạt giữa mưa bom bão đạn, làm bạn với sát khí đạn dược, còn phải thường xuyên đối mặt với sự phản bội của người bên cạnh mình. Nếu bọn họ không đủ mạnh thì đã sớm trở thành oan hồn rồi.
Thế nên, hệ thống huấn luyện là vô cùng cần thiết, từ các tri thức cơ bản liên quan đủ các bộ môn đến kỹ năng chuyên nghiệp, cuối cùng là phải giết người như thế nào...
Mà hết thảy những chuyện này với con cháu dòng chính An Thị cũng chỉ là chuyện thường ngày mà thôi. Khi trẻ con nhà bình thường còn đang chơi nặn đất, đóng vai gia đình thì An An đã học được cách tháo dỡ súng ống và điều phối thuốc nổ rồi.
Đời trước, cô đã mang theo tiếc nuối mà chết đi một lần. Vất vả lắm mới sống lại ở thế giới hai ngàn năm sau, An An cực kỳ quý trọng cơ hội này. Cô muốn sống sót thật tốt, vì bản thân mình, cũng vì Tướng quân. Thế nên cô đã điên cuồng hấp thu tri thức, làm bản thân mình không ngừng mạnh lên.
Dường như chỉ có làm thế, cô mới có cảm giác an toàn và chân thật.
Nói tóm lại, biểu hiện của An An cũng không phải là nhờ may mắn, cũng không phải chó ngáp phải ruồi, mà là bởi vì cô có thực lực đó!
Còn về Hàn Sóc, trạng thái trước mắt của cô nàng không khác gì Đàm Hi là mấy, đều thuộc loại hình liều mạng rượt đuổi.
So sánh với họ, biểu hiện của Nhiễm Dao ở phương diện thể năng cũng không quá được như ý, nhưng cũng chẳng sao cả.
Bởi vì, đội bảy chưa bao giờ xác định Nhiễm Dao là “tay đấm” nên cũng chẳng cần cô nàng mạnh về khả năng đánh đấm làm gì.
Người ngoài nhìn vào thì tưởng Nhiễm Dao là gánh nặng của đội bảy. Ai cũng chờ mong tới ngày cô bị đá ra khỏi cuộc chơi này.