Nước miếng chảy xuống, con sâu tham ăn bắt đầu manh động.
“À… mấy món khác thì thôi, cho tôi bốn cái móng giò, à, đừng quên rưới nước sốt lên, thấm vào ăn mới ngon…”
Một người làm muốn nói lại thôi, bà thím còn lại nói thẳng: “Mợ Hai, tổng cộng chỉ nấu có bốn cái, một mình cô ăn hết… e rằng sẽ không tốt cho lắm?”
Nụ cười tắt ngúm, “Bây giờ ngay cả cái quyền tự do ăn móng giò cũng không có nữa, có phải không?”
Sắc mặt hai người chợt thay đổi.
“Không, không phải…”
“Vậy còn nói nhảm làm gì nữa? Mau chuẩn bị chén cho tôi, bà cô đây đang đói bụng đấy!”
“Nhưng…”
“Được rồi, hai người đừng có nói nhảm với tôi nữa, có người hỏi thì nói thẳng, thức ăn đã vào bụng mợ Hai xinh đẹp vô song, trẻ trung vô địch của các người rồi.”
Ý ở đây là, cứ việc dọn ra, xảy ra chuyện thì có bà đây chống lưng cho rồi.
Bưng lấy chiếc bát sứ, bên trong chứa bốn cái móng giò nóng hôi hổi, hai chiếc một hàng, mùi thơm xộc thẳng vào mũi.
Trong phòng khách không có ai, vừa hay cho cô một chỗ để ăn.
Đặt bát lên bàn trà, đôi chân dài ngồi xếp bằng dưới đất, Đàm Hi mở tivi, đổi sang kênh CCTV6, tuyệt, đang chiếu “Đại Thoại Tây Du“.
“… Đường Tam Tạng: “Người và yêu tinh đều có mẹ sinh ra, điểm không giống ở đây là người do mẹ của người sinh ra, yêu do mẹ của yêu sinh ra! Cho nên, làm yêu cũng giống như làm người, phải có lòng nhân từ, khi đã có lòng nhân từ rồi thì sẽ không còn là yêu nữa, mà là nhân yêu.”
Phụt!
Nghe đến đoạn này, Đàm Hi phun thẳng thức ăn ra luôn.
“Ha ha ha…”
“Xem ra, tâm trạng của cô cũng không tồi nhỉ?”
Hắn ta đứng đó, nhìn cô từ trên cao, nét mặt cười như không cười nhìn cực kỳ đáng sợ.