Phương Mãn vỗ mạnh một cái lên bàn làm việc, kinh ngạc và tức giận không thôi.
Trình Cương đứng bên cạnh anh ta, nhìn bản đồ địa hình trải rộng trước mắt, hơi thất thần.
Lục Chinh chỉ liếc nhìn một cái liền thu lại ánh mắt, lại rót thêm nước vào chén trà trước mặt, chỉ thấy lá trà trong chén chìm nổi tung bay. Thời Cảnh thì không trầm ổn được như thế, trực tiếp đi vòng ra sau bàn công tác, cúi đầu nhìn tấm bản đồ địa hình kia, góc phải bên dưới được khoanh tròn bằng bút chì, là một ngọn núi cao nhưng trên đỉnh núi lại khá bằng phẳng.
“Lữ trưởng Phương, có thể giải thích một chút không?”
Phương Mãn hừ lạnh, quay đầu đi.
Ánh mắt Thời Cảnh lại di chuyển, “Tham mưu trưởng Trình?”
“Xem ra sự tình rất khó giải quyết, hình như có quan hệ với đội bảy thì phải?” Chắp tay ra sau lưng, Thời Cảnh cười đầy thâm sâu, hoặc có thể nói là... cười trên nỗi đau của người khác:
Da mặt Phương Mãn giật nhẹ.
Trình Cương lại thấy ê răng.
Lục Chinh đặt chén trà xuống, trong mắt xẹt qua ý cười.
Tuy đội của Đàm Hi không xuất hiện ở điểm hạ cánh theo quỹ đạo đã định nhưng vẫn còn có người khác xuất hiện.
Ôm cây đợi thỏ ấy mà, không bắt được thỏ đen thì sẽ bắt được thỏ trắng, kiểu gì cũng có mấy con thỏ ngốc tự chui đầu vào lưới.
Ví dụ như, đội sáu.
Máy bay trực thăng vừa chạm đất, cánh quạt còn đang quay thì đã có một đám quân lính mặc áo rằn ri cầm súng xông lên.
“Người bên trong nghe đây, các ngươi đã bị bao vây, lập tức buông vũ khí đầu hàng, nếu không chúng tôi sẽ áp dụng tấn công!”
Trong cabin, thành viên đội sảu đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều mang vẻ mặt đần độn...
Có chuyện gì xảy ra thế?
Tôi đang ở đâu đây?
“Báo cáo Lữ trưởng! Trinh sát vũ trang canh giữ ở điểm hạ cánh đã quét sạch toàn bộ thành viên của tổ đội thứ sáu thành công.”
“Tốt!” Phương Mãn nắm chặt tay, vẻ mặt đen kịt lập tức chuyển biến thành tốt đẹp, dường như mặt mày đều rạng rỡ hẳn ra, “Tiếp tục ngồi canh, bắt sống tổ đội số ba.”
“Vâng.”
Trình Cương hơi thở phào, tuy rằng để đội bảy thoát nhưng dù sao cũng đã bắt được đội sáu, cũng coi như đánh hòa một ván.
Một số một, ngang tay.
Tin tưởng không bao lâu nữa, đội ba cũng sẽ mắc mưu mà thôi.
“Lão Lục, tiểu đoàn trinh sát vũ trang của tôi làm ăn được đấy chứ? Nháy mắt đã quét sạch một phần ba đám tay mơ của cậu rồi, ha ha...”
Phương Mãn lấy lại thái độ đồi bại trước kia, có cảm giác cực kỳ hãnh diện.
Lục Chinh nghe thấy thế thì cũng chẳng có một chút sắc thái dư thừa nào: “Chỉ là một đám lính tay mơ mà thôi, cũng đáng để Lữ trưởng Phương phải vui vẻ tới mức đó sao?”
Yêu cầu quá thấp rồi đấy.
Ý cười cứng đờ trên mặt, Phương Mãn bực bội không thôi nhưng quan trong là lại không thể phát tác, cần phải nhịn lại trong lòng, nếu không chẳng phải đã chứng thực cách nói của đối phương rồi hay sao?
Thực ra, sau khi Phương Mãn cười xong cũng chẳng hiểu nổi tại sao mình lại thấy vui sướng như thế nữa.
Chẳng phải chỉ là tiêu diệt mười tay mơ, có cái gì đáng vui sướng chứ nhỉ?
Nhưng anh ta không thừa nhận là được, nhất là ở trước mặt Lục Chinh.
“Cậu cũng vừa nói đấy, đây chỉ là một phần ba, còn dư lại hai phần ba nữa.” Lục Chinh nhướng mày, nhìn anh ta nửa cười nữa không, “Lão Phương à, gánh thì nặng mà đường thì xa, cậu đừng có đắc ý quá mà quên mất bản thân mình.”
“Ồ, hình như tôi chưa nói cho cậu biết, thực lực của đội bảy là mạnh nhất đấy.”
“... Lão Lục, cậu cứ chờ xem! Tôi nhất định sẽ tóm gọn lũ ranh con đó!”
“Vậy tôi xin rửa mắt mong chờ.”
Phương Mãn tức đến ngứa răng, “Lão Trình, ra lệnh cho bộ chỉ huy trên không sử dụng thiết bị không người lái truy lùng, nhất định phải xác định được vị trí của đội bảy.”
“Rõ! Tôi sẽ lập tức thông báo xuống...”
Chậc, đến bộ chỉ huy trên không mà cũng dùng tới rồi cơ à? Ánh mắt Thời Cảnh hơi lóe lên, xem ra thế trận cũng không nhỏ đầu.
Anh ta thoáng liếc nhìn Lục Chinh. Được lắm, thằng nhãi này còn bình tĩnh hơn anh ta nhiều.
Lại nói tới bên kia, người của tiểu đoàn trinh sát vũ trang còn đang đội nắng hè chói chang mai phục trong công sự che chắn, chỉ chờ máy bay trực thăng của đội ba chạm đất là một mẻ quét sạch.
Chờ mãi, chờ mãi, năm phút đồng hồ trôi qua mà vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Mười lăm phút sau, vẫn không có phản ứng.
“Tiểu đội trưởng, liệu có phải chúng ta... vồ hụt rồi không?”
“Câm miệng! Ngồi tử tế yên ở đây cho tôi, nếu không tới thì tự nhiên bên trên sẽ thông báo xuống, ồn ào linh tinh cái gì hả?”
“Vâng.”
“Báo cáo Lữ trưởng! Đội ba tới giờ vẫn chưa hạ cánh.”
“Ặc...” Phương Mãn hít một ngụm khí lạnh, sao lại có thêm một đám nữa không hành động theo lẽ thường thế này?
“Hệ thống radar truy tung có phản hồi gì không?”
“Tạm thời không...”
“Báo cáo!” Một binh lính tiến vào, “Một phút trước, radar tín hiệu phản hồi lại, máy bay trực thăng của đội ba từng xuất hiện ở phía Đông!”
Phương Mãn nhíu mày, phía Đông ư?
Mí mắt Trình Cương giật giật, khó khăn mở miệng, “Ở đó là một cái đập chứa nước...”
Mặt Phương Mãn lập tức đen sì đến mức có thể nhỏ ra mực.
Lục Chinh khẽ than: “Người ấy mà, vui quá hóa buồn, không nên đắc ý quá sớm.”
Phương Mãn: “...” Thật muốn bịt cái mồm kia lại.
“Lão Trình, anh lập tức liên hệ với bộ chỉ huy trên không, phá thêm một thiết bị không người lái tới tìm kiếm ở phía Đông. Mặt khác, cho những người đang mai phục ở địa điểm hạ cánh rút về.”
Mười lăm phút sau.
Phương Mãn đi tới sau lưng một cậu lính kỹ thuật, hơi ngả người về phía trước, ánh mắt chứa đầy sự mong đợi: “Tình hình thế nào rồi?”
“Báo cáo Lữ trưởng!”
“Không cần đứng, ngồi rồi nói. Có tìm được vị trí của hai đội kia hay không?”
“Máy bay trực thăng chở thành viên đội bảy sau khi bay vòng quanh trên không trung khu vực phía Bắc một hồi liền quay về căn cứ Tây Bình. Còn máy bay trực thăng của đội ba từng xuất hiện ở khu vực phía Đông, đến nay vẫn chưa rõ vị trí chính xác.”
Tích tích tích...
Đột nhiên, máy tính phát ra tiếng cảnh báo.
Sắc mặt cậu lính nghiêm túc, mười ngón tay gõ nhanh trên bàn phím, sau một hồi lâu mới dừng lại, ngẩng đầu, ưỡn ngực, âm thanh to lớn và vang dội: “Báo cáo Lữ trưởng! Thiết bị không người lái của bộ chỉ huy trên không đã xác định được vị trí cụ thể của hai tiểu đội kia rồi!”