“Ba, mặc kệ tổ kiểm tra có lại lịch thế nào, dù sao con sẽ không đi đâu”
“Xăng bậy! Con muốn làm ông đây tức chết đúng không?”
“... Xin lỗi, giọng điệu của con có thể hơi nặng một chút, nhưng chuyện này không thể thương lượng thêm.” Thái độ Hướng Ảnh Tâm trở nên cứng rắn.
“Kêu con đi phối hợp điều tra, chứ không bắt nhốt con, có gì không dám chứ?” Giọng nói mạnh mẽ, gần như là quát tháo, còn xen kẽ vài phần đau lòng: “Con gái à, sao con lại trở nên thế này?”
Hướng Ảnh Tâm cười lạnh, lời ba cô ta giống như một nhát búa đập vào tim, cảm giác đau đớn mạnh mẽ hơn tưởng tượng, nhưng trên mặt cô ta vẫn không có biểu cảm dư thừa nào, hoặc nói là, cô ta xem thường việc tỏ ra yếu đuối.
“Sau khi mẹ mất, con đã trở thành như thế rồi, ba không biết sao?”
Người khác làm cô ta đau ba phần, cô ta càng muốn người đó đau khổ mười phần.
Quả nhiên...
Đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng, thậm chí ngay cả tiếng hô hấp cũng rất nhẹ, rất xa, đến mức không thể nghe thấy được.
Hướng Ảnh Tâm siết chặt điện thoại, ngón tay hơi trắng bệch.
Sự giằng co im lặng kéo dài như thế.
Một lúc lâu, cuối cùng cái người hổ thẹn kia đầu hàng, thở dài: “Tâm Tâm, chăm sóc tốt cho bản thân. Chuyện này ba sẽ giải quyết giúp con“.
Cô ta lạnh lùng “ở” một tiếng, cúp máy.
Sau đó cạn kiệt sức lực, ngã người lên giường, thất thần nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Do thái độ của phía ông Cát chưa rõ, ý định dẫn sinh viên trở về căn cứ của Lục Chinh không thể không tạm gác lại.
Không biết Phương Mãn suy nghĩ thế nào, vậy mà cũng không rời đi.
Cứ như thế, nhóm sinh viên gà mờ và tinh binh thuộc lữ đoàn Tia Chớp vài tiếng trước đây còn trong trạng thái đối đầu, giờ đây lại ở chung một nơi đóng quân, chung sống bình yên vô sự.
Đêm xuống, sau khi ăn xong cơm tối, nhóm người Hứa Trạch Tạ Từ được... mời nói chuyện.
Tất nhiên, người giao lưu với họ không phải là “lão Thủ trưởng” đích thân đến thị sát quân doanh trong truyền thuyết, mà là lính cần vụ.
Quy trình cũng rất đơn giản, sau khi hỏi xem ý muốn nhập ngũ của họ, thì đưa một tờ giấy nguyện vọng”, điển xong thì có thể rời đi.
Khi Hứa Trạch bước ra, vừa hay đụng phải Lục Chinh.
Hai chân khép lại, đứng nghiêm, hai tay để sát mép quần, “Huấn luyện viên Lục!”
Khẽ ừ một tiếng, Lục Chinh gật đầu, xem như trả lời.
Giầy tiếp theo, giơ tay vén màn, chuẩn bị vào lều. “Huấn luyện viên xin dừng bước.”
Người giống như anh, ngay cả cách hỏi cũng gọn gàng dứt khoát.
Nhìn vào tầm mắt sáng suốt của anh, Hứa Trạch lắc đầu: “Không có nữa.”
Không phải “không có”, mà là không có nữa“.
“Ừ.” Lục Chinh cũng không hỏi thêm, cất bước rời đi.
Nhìn chiếc lưng thẳng như tùng của anh, Hứa Trạch cười nhạo bản thân mình, giây phút nhìn vào mắt Lục Chinh khi nãy, trong lòng cậu ta cảm thấy dễ chịu hơn.
Kiểu người quang minh lỗi lạc như Lục Chinh, tuy có suy tính riêng, nhưng tuyệt đối không thể trơ mắt ăn nói lung tung lừa gạt cậu ta.
Nói có tiềm lực, tức là có tiềm lực; Nói tốt, tức là tốt thật.
Cho dù trong đó có ý đồ kêu cậu ta cách xa Đàm Hi, nhưng dặn dò cậu ta tập trung chú ý hoàn thành khảo hạch tư cách lính đặc công cũng không sai.
Vậy cậu ta còn cẩn chất vấn điều gì nữa?
Vốn dĩ chẳng cần thiết.
Lôi Thần vẫn là Lôi Thần, sự tồn tại khiến cậu ta sùng bái, ngước nhìn như một vị thần.
An An, Hàn Sóc, Nhiễm Dao cũng được hẹn riêng, nhưng thời gian rất ngắn.
“Các cậu cũng điển giấy rồi?”
“Không có.”
“Giấy gì?”
“Tớ cũng không có.”
Chà....
Từ Dương: “Nên các cậu đều bị từ chối rồi?”
“Đúng thế!”
“Có vấn đề gì không?”
An An không trả lời, bởi vì không cần thiết.
Ước mơ của Hàn Sóc là muốn trở thành một thiên hậu, Tập đoàn Tinh Huy đã chuẩn bị tài nguyên và ban nhạc chuyên nghiệp nhất cho cô, cô không thể không biết điều.
Tình hình sức khỏe của Nhiễm Dao vốn đã rất miễn cưỡng, mỗi việc tham gia diễn tập quân sự đã hành hạ cô một cách dữ dội rồi, còn nói gì đến việc đi lính?
Cho dù có muốn, nhưng trong nhà cũng sẽ không đồng ý.
Huống hồ, tình cảm của cô và Tống Tử Văn đang vào giai đoạn trăng mật, quấn quýt ngọt ngào khó rời xa nhau, làm gì chịu đựng được sự quản chế của bộ đội?
An An thì, cô không nói lý do, mọi người cũng không tiện hỏi.
Nhưng trong lòng Đàm Hi loáng thoáng đoán ra được một chút, nghe ẩn ý của Lục Chinh, nhà họ An lăn lộn trong giới xã hội đen, hơn nữa còn lăn lộn ở quy mô quốc tế, nghe nói thế lực đã trải rộng ra toàn cầu.
An An có bối cảnh như thế, phía quân đội sao có thể an tâm để cô trong quân ngũ?
Hơn nữa, còn là bộ đội đặc công vô cùng quan trọng?
Vốn dĩ An An chỉ đến góp vui, trạng thái hờ hững trên người có quá mức rõ ràng, ban đầu mọi người đã đoán ra cô chẳng hề có hứng thú muốn đi lính.
Phía quân đội không muốn, cô cũng chẳng thích thú gì, với tình huống trước mắt lại vừa hay.
Nhưng dường như ông Cát không tính cho qua như vậy, ông lại gọi Đàm Hi đi đến một chuyến.
Hơn nữa còn do bản thân ông đích thân tiếp đãi
Từ Dương: “Hề hề... mặt mũi chị Đàm của tớ to lắm đấy nhé.” Cảm thán đơn thuần, không hề có âm mưu.
Nhưng lọt vào trong tai nhóm người Tạ Từ và Hứa Trạch thì không dễ nghe như thế rồi.
Hàn Sóc kéo cậu ta, tay siết thành nắm đấm, nghiến răng: “Quản lý tốt cái miệng của cậu! Đừng rước thù hận cho cô nàng nhà tôi!”
Từ Dương ngơ ngác, cậu ta đã làm gì sao? Lúc Đàm Hi đi tới, ông Cát ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, đổi từ thần sắc nghiêm túc lúc ban ngày, sang vẻ mắt mỉm cười thân thiết và dễ gần.
Câu nói đầu tiên chính là...
“Ta biết, cô và thằng nhóc chó Lục Chinh kia đang quen nhau.”