Giọng nói trầm thấp, hơi khàn khàn, nếu không phải Định Khải có thính giác tốt, chỉ sợ sẽ không nghe ra được.
Anh ta xoay người, lạnh lùng nâng mắt lên: “Có việc gì sao?”
“Người kia... là ai?”
Định Khải tỏ vẻ khó hiểu.
“Tối hôm trước, ở bộ chỉ huy, người mà tôi muốn phỏng vấn.” Từng chữ từng chữ một.
Con người anh ta bỗng nhiên co lại.
“Anh biết, có đúng không?” Hướng Ảnh Tầm nhìn chằm chằm vào anh ta, đồng tử đen láy nổi lên hai đóm lửa.
“Đúng vậy, sau đó tôi mới phát hiện ra.”
“Tại sao không nhắc nhở tôi?”
“Ha... Quan hệ của chúng ta thân lắm sao? Tại sao phải nhắc nhở cô? Cho dù tôi nhắc nhở cô, chắc cô cũng sẽ không nghe đâu.”
Hướng Ảnh Tâm luôn tự đề cao mình, ỷ có gia thế hiển hách, lại tốt nghiệp từ một trường chuyên hàng đầu trong nước, lại từng đi theo Ban lãnh đạo ra nước ngoài giao lưu, có thể nói là lý lịch vẻ vang, khiến người khác hâm mộ. Cô ta rất xem thường những người xuất thân tầm thường, trong đó cũng bao gồm cả Đinh Khải.
Lúc đó, anh ta không khuyến Hướng Ảnh Tâm sao?
Đáng tiếc đều bị cô ta xem thành gió thoảng bên tai.
“Người đó, rốt cuộc, là ai?” Mỗi một chữ nhả ra như đau đớn vô cùng.
Sớm biết có ngày hôm nay thì ban đầu cần gì phải làm như thế?
Núi cao còn có núi cao hơn, nói không chừng hôm nào đó lại đá trúng cửa sắt.
“Lôi Thần, Lục Chinh.”
Trở về lúc này, Hướng Ảnh Tâm đứng trước mặt Lục Chinh, lúng túng và thận trọng, ngay cả tay cũng không biết nên đặt ở đầu.
Anh bình tĩnh vững vàng, hoàn toàn đối lập với vẻ hoảng loạn của cô ta.
“Có việc gì sao?” Giọng nói từ tính, lồng ngực rung động. Hướng Ảnh Tầm nhìn anh một cách thất thần, cứ như bị mất hồn.
Đàm Hi bước ra khỏi căng tin, vừa hay bắt gặp cảnh tượng kia.
Anh xoay lưng về phía cô, không nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt lúc này, nhưng còn người phụ nữ kia là một bộ dạng “si mê“.
Phương Mãn và Trình Cương cũng bước ra từ bên trong, đang nói chuyện bỗng dưng im bặt, hiển nhiên là đã nhìn thấy một nam một nữ đứng đối diện nhau ở không xa phía trước.
“Chà... Đây chẳng phải là phóng viên hôm nọ hay sao? Lại đến tìm Lôi Thần?”
Đàm Hi nghe thấy chữ “lại” kia, mày nhướng lên, không khỏi gióng lỗ tai lên nghe.
Phương Mãn lại bày ra dáng vẻ hiểu rõ như lòng bàn tay, cười bỉ ổi, “Tên nhóc này, vận đào hoa khắp nơi, không kỳ lạ.”
“Lão Phương, câu này của cậu có ý sâu xa khác à?” Trình Cương cười nói.
“Giờ đã đỡ rồi, lúc trước ở trường quân đội, những nữ binh và nữ quần y kia đều chủ động đến xum xoe, người quá nhiều còn phải xếp hàng nữa đấy cơ! Anh nói xem?” Nhớ lại lúc con trẻ, Phương Mãn mỉm cười, cứ như thiếu niên kia vẫn giữ dáng vẻ năm xưa.
“Có chém gió quá không đó?”
“Không tin thì dẹp đi!”
Đàm Hi lại nghe không sót một chữ nào. Có hiểu rõ sức hấp dẫn trên người Lục Chinh hơn ai hết. Chẳng qua...
Phóng viên? Nữ binh? Nữ quân y? Ha! Xem ra biệt danh “Đại Điềm Điềm” không hề uổng phí chút nào, đi đâu cũng có thể dụ muỗi bầu vào.
Những chuyện này còn là lần đầu có nghe được, rất tốt.
Đột nhiên, khóe môi cố nở một nụ cười.
Phương Mãn bỗng nhiên nhìn thấy, cảm thấy tê dại da đầu, kỳ lạ... Sao anh ta có thể nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng tàn khốc trên khuôn mặt cô nhóc kia chứ, rõ ràng đã kết thúc diễn tập quân sự rồi, trừ phi... vẫn còn kẻ địch ngầm gì đó ư?
“Lão Phương, mau nhìn...” Trình Cương kéo tay áo của anh ta, giọng điệu kích động.
“Tôi nói này anh bao nhiêu tuổi rồi, sao vẫn giống như hồi trẻ...”
Những từ còn lại Phương Mãn không thể nói ra, bởi vì anh ta đã bị giật mình ngơ ngác bởi cảnh phát sinh trước måt.
Vốn dĩ hai người đang đứng đối diện với nhau, đột nhiên lại ôm chầm nhau.
Nói đúng hơn là Hướng Ảnh Tâm ngã vào lòng Lục Chinh. Lục Chinh giơ tay đẩy cô ta ra, không sai, không phải đỡ cô ta, cũng không phải đón lấy cô ta, mà là trực tiếp đẩy ra, cứ như tránh né thứ gì dơ bẩn lắm vậy.
Hơn nữa, lực đẩy không nhẹ.
Còn về mạnh đến mức độ nào, nhìn thân hình lảo đảo suýt chút ngã sấp mặt của Hướng Ảnh Tâm là biết.
“Chậc chậc, người đẹp chủ động ngã vào lòng, cậu ta vẫn bình tĩnh được.” Phương Mãn lắc đầu, thở dài, tỏ vẻ tiếc nuối, “Xem ra tên này phải ế cả đời rồi! Không có phúc quen được người đẹp...“.
Trình Cương đau răng, nghe kiểu nào cũng giống như đang cười trên nỗi đau của người khác, về mặt nịnh hót phụ nữ, đúng là giỏi!
Phương Mãn cười ngất ngưởng, đột nhiên, một bóng người chạy xẹt qua, anh ta còn chưa phản ứng kịp thì Đàm Hi đã bay đi như một viên pháo.
Phương Mãn ngơ ngác.
Trình Cương há mồm trợn mắt.
Cô nhóc này lại muốn lên cơn điên gì đây?
Chỉ thấy Đàm Hi túm lấy tay của Hướng Ảnh Tâm, quẳng mạnh, cứ như vứt một thứ phế phẩm, mang theo sự chán ghét dữ dội, không hề chừa một chút mặt mũi nào.
Lúc nãy bị Lục Chinh đẩy lạnh, trẹo chân; Giờ lại bị quẳng một cách kỳ lạ, cuối cùng Hướng Ảnh Tâm ngã ngồi xuống đất, ngơ ngác.
Đợi đến khi phản ứng trở lại, liền nhìn thấy một nam một nữ đứng sánh vai trước mặt cổ với tư thế nhìn xuống từ trên cao.
Vẻ mặt Lục Chinh lạnh lùng, ánh mắt không một gợn sóng. Còn người đứng bên cạnh anh là... một nữ binh?
Đổ rằn ri, mũ quân nhu, hai tay chống eo, ánh mắt lạnh lẽo, đang nhe răng với cô ta, cứ như một con thú nhỏ xù lông, lúc nào cũng có thể biến thành loài vật có khả năng tấn công.
“Vì sao... cô lại đẩy tôi?”
“Mẹ nó ai kêu cô dụ dỗ người đàn ông của tôi? Xem bà đây chết rồi à?!” Đàm Hi trợn mắt, trong lúc tức giận giọng nói cũng cao vút lên.
Vừa hay lại lọt được vào tai Phương Mãn và Trình Cương đứng cách đó không xa.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Nội dung thông tin của câu nói này quá lớn....
Phương Mãn nuốt nước bọt, “Lão Trình, lúc nãy anh có nghe thấy gì không?”
Trình Cương ngơ ngác một lúc lâu mới phản ứng lại được, “Hình như có...”
“Nói ra nghe thử.”
“Chẳng phải cậu cũng nghe thấy rồi sao?”
“Không phải...” Khuôn mặt Phương Mãn rối rắm, “Cô nhóc kia nói, ai là người đàn ông của cổ nhóc kia cơ?”