Theo quy định, lính Hoa Hạ chưa được sự đồng ý không được tùy tiện xuất ngoại.
Trong đó, một nguyên nhân rất quan trọng là vì phòng ngừa bị thế lực nước ngoài đồng hóa.
Vì vậy phần lớn binh lính học tập từ nước ngoài trở về nước đều trải qua một thời kỳ quan sát, chắc chắn không nghiêng về hướng “phản xã hội phản bội quốc gia”, mới cho trở về đội.
Trong khoảng thời gian đó, nếu có biểu hiện không ổn, hoặc khả nghi, vậy kết quả sẽ không thể nào chịu đựng nổi.
Ngô Sở Điển nếu đã có thể đứng ở đây thì chứng minh cổ ta đã vượt qua “kỳ quan sát” bình an. Giờ đây Đàm Hi buông lời đầy hàm ý như vậy, rất có thể khiến công sức trước đó của cô ta thành công dã tràng, phải tiếp nhận quan sát lại từ đầu.
Cái gì gọi là “đánh rắn bảy tấc”?
Chính là đây.
Đàm Hi chọn cho mình một cây súng trường tự động type 56, trang bị gốc gồm dao 3 mặt, có thể tháo ra xếp lại được, có thể bắn đạn 7.62x39mm, được mệnh danh là AK47 “phiên bản Hoa Hạ“.
Một người dùng súng nước Mỹ, một người dùng súng sản xuất trong nước, trái ngược hoàn toàn.
Lỗ mũi của Ngô Sở Điền sắp bốc cả khói lên luôn rồi, Đàm Hi chắc chắn cố ý mà!
Đàm Hi đưa súng lên, nhắm chuẩn. Dù có gió thổi hay mây trôi, cô vẫn đứng yên, đôi mắt và cả hồn phách đều tập trung vào họng súng và tấm bia, rằng
Bóp cò, chỉ nghe tiếng súng vang lên.
Vòng 10, khởi đầu thuận lợi.
Ngô Sở Điển cảm thấy khó tin, “Sao... sao có thể thể được?”
Bước được bước đầu tiên rồi thì sau đó cũng sẽ thuận lợi hơn.
Chín phát liên tiếp, tuy không ít lần xém chút dính biên, nhưng tất cả đều bắn trúng tấm bia, toàn bộ đều vòng 10.
Phát cuối cùng, Đàm Hi nhắm kỹ.
Thời gian như ngừng trôi.
Ông Cát đã dài cả cổ, đợi thời khắc quyết định cuối cùng...
Nếu Đàm Hi hoàn thành, vậy hai người hòa; nếu có chút sai sót thì Ngô Sở Điền thắng.
Đúng lúc đó, đột nhiên Đàm Hi thu súng về.
Tim Ông Cát như rớt ra, sau đó nghe cô nói...
“Tôi xin phép dời tấm bia về sau 3 mét.”
Ảc!
Ngô Sở Điện trợn to con mắt, nụ cười lạnh chợt hiện lên, “Không dám thì cứ nói ra, cần gì làm trò vậy?”
Dựa trên tiêu chuẩn khoảng cách cơ bản, đừng nói là lùi về sau 3 mét, dù chỉ 1 mét thôi là độ khó đã tăng lên gấp mấy lần rồi. Cô ta dựa vào đầu chứ? Cái miệng ư? Nói suông thế sao?
Ông Cát nghiêm nghị, nhìn chăm chú về phía Đàm Hi: “Cô chắc chứ?”
“Chắc chắn.”
“Được, dời tấm bia về sau 3 mét!”
Đàm Hi cầm súng, xác định, nhắm chuẩn điểm giao nhau giữa đường làm chuẩn với đường đạn bay, lúc lên nòng, lấy điểm đó làm chuẩn rồi hơi nâng súng lên.
Pằng!
Đạn bay ra khỏi nòng súng.
Sát biển vòng 10, vẫn là trung tâm.
Ngô Sở Điển không tin, đích thân ra kiểm tra, còn mượn kính phóng đại để nhìn, hồi lâu sau, lẩm bẩm một cách mất hồn: “Không... Tại sao lại như vậy được?”
Đàm Hi buông súng xuống, phủi bụi trên tay, nhẹ nhàng mỉm cười: “Đồng chí Ngô, có chơi có chịu nhé.”
“Cô không phải mới học bắn súng sao?” Ngô Sở Điền quay lại nhìn cô, ánh mắt khiếp người.
“Tôi có nói trước đây chưa học sao?”
“Thật xin lỗi, lại để một đứa tay gà mờ như tôi thắng rồi.”
Lúc Đàm Hi nói lời này, nhấn mạnh ba chữ “tay gà mờ”, trên mặt Ngô Sở Điền nóng hổi.
“Thôi đi, đội đặc công không chứa nổi con tôm hùm múa vuốt này đầu.” Ông Cát thở nhẹ, phẩy phẩy tay về phía Lục Chinh, trong mắt không khỏi có tia tiếc nuối: “Dẫn người con gái của cậu về nhà đi, sau này tôi không nhắc đến việc muốn cô ta làm lính nữa.”
Lục Chinh nhếch mày, nửa tin nửa ngờ.
Ông Cát tức đến phòng mang trợn mắt: “Ánh mắt đó của cậu là sao? Không tin tối ư?”
“Ngài giày vò người ta lâu như thế, giờ chuyện nháo thành ra thế này, có ý nghĩa sao?”
Da mặt ông Cát giật lên một cái, thầm chửi: Thằng nhóc thối tha, giờ cậu dám dạy bảo cả tối cơ đấy?!
Đứa này đứa khác đều không ra hồn, thật là muốn tạo phản mà.
Sau chuyện này, ông Cát nói được làm được, không đề cập đến việc muốn đưa Đàm Hi vào đội đặc công nữa. Còn Ngô Sở Điền cái bia đỡ đạn bị đẩy ra kia, sớm đã ngượng ngùng đến không có đất dung thân, còn đâu mà dám lượn lờ trước mặt Lục Chinh và Đàm Hi nữa chứ?