Căn phòng không sáng sủa lắm, chiếc quạt gió đang quay, phát ra tiếng két két, ánh sáng lúc sáng lúc tối.
Hạt bụi lấm tấm trong không khí.
Đâu đó có mùi mốc ẩm ướt.
Cũ kỹ, âm u, lạnh ngắt.
Nhiễm Dao nổi hết cả da gà, tự nhiên sáp đến gần Hàn Sóc, “Sao tớ cảm thấy, có chút gì đó kinh khủng...”
“Khụ, cần phải bình tĩnh...” Nói thì dễ nhưng giọng điệu cô lại hơi run run.
Hàn Sóc bĩu môi, thực ra cô cũng hơi sợ.
“Không được sờ, không được xem, vậy vào đây làm gì?” Tạ Từ nhìn quanh một vòng, cười lạnh, “Có ý nghĩa sao?”
“Rõ ràng là...” Từ Dương nhún vai, “Khống ý nghĩa.”
“Được rồi, nói ít mấy câu, xem xong thì quay ra sớm.” Hứa Trạch mở miệng, mọi người đều không nói gì nữa.
Đàm Hi từ lúc bước vào đến giờ đều giữ im lặng, ánh mắt của cô còn u ám hơn cả ánh đèn, nhìn không thấu, sờ không rõ, mơ mơ hồ hồ.
Dường như có trăm nghìn lời nói, nhưng dường như lại không có gì.
15 phút sau, đi dạo sơ một vòng xong, ai ai cũng đều nối đuôi đi ra. Đàm Hi cũng không ở lại lâu.
Trương Bính lại giới thiệu tiếp bố trí khái quát của tổng quân khu, “... Còn sớm, mọi người có thể tự do đi lại hoạt động nửa tiếng, phạm vi chỉ ở trong tòa nhà này. Tóm lại một câu: cái gì không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên nghe thì đừng nghe.”
Ánh mắt Hàn Sóc mừng rỡ, ôm trái bóng rổ không biết nhặt ở đầu, nhìn Hứa Trạch nhướn mày: “Bên ngoài có sân, chơi không?”
“Chậc...”, Từ Dương chống nạnh, như cười như không, “Xem ra, anh hùng có chí hướng chung thì phải? Lúc nãy anh Trạch bảo tay ngứa muốn chơi bóng rổ, kết quả là cậu đem trái bóng tới...” Thật đúng cho cậu buồn ngủ có chiếu manh.
Một nhóm người từ hành lang đi về phía sân bóng rổ.
Đang lúc Hứa Trạch chia đội, Đàm Hi nãy giờ không lên tiếng liền nói... “Mọi người chơi đi, tớ đi vệ sinh.”
Phòng hồ sơ ở lầu một, bên cạnh có nhà vệ sinh, nhưng Đàm Hi không vội đi vào, mà chạy lên lầu trên, tay chân bất giác hoạt động nhẹ nhàng hơn.
Trong lúc đó, ngoài sân bóng rổ đang đầm đìa mồ hôi. “A Trạch! Truyền bóng cho tớ! Truyền cho tớ...”
“Qua đây! Nhanh! Ngăn lại!”
“Bên trái, đúng, truyền cho tớ!”
Chớp mắt, 20 phút trôi qua, người trên sân đã ra cả người mồ hôi nhưng rất vui.
Lại nhìn về phía Đàm Hi.
Cô đi từ trong phòng làm việc ra, khóa cửa lại như cũ, quay lưng đi xuống lầu, đến lầu một, mới nghênh ngang đi vào phòng vệ sinh.
Không ngờ, cô gặp phải người quen.
Ngô Sở Điền nhíu mày thật chặt, trầm giọng chất vấn: “Sao cô lại ở đây?!”
Đàm Hi nhướng mày, vặn vòi nước ra, chỉ chừa cho cô ta một nửa khuôn mặt lạnh nhạt.
“Tôi hỏi sao cô lại ở đây!” Từng chữ từng chữ phát ra, cắn răng căm hận.
Đôi mắt Đàm Hi không nhìn lên, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Cô hỏi thì tôi phải trả lời sao?”
“Đàm Hi, cổ đừng có phách lối, ở đây là tổng quân khu!”
“Đương nhiên tôi biết đây là đâu, cảm ơn đã nhắc nhở.”
Ngô Sở Điển soi người cô từ trên xuống một lần, ánh mắt lạnh nhạt: “Mặc như vậy, gây sự chú ý, ha...”
Tiếng cười sau cùng, âm điệu vút lên rất cao, tràn đầy khinh bỉ.
Đàm Hi cũng cười, u ám mà thở dài: “Tôi mà là cô thì đã hận không thể trốn ở đâu xa một chút rồi, cô còn ở đây lầm bà lầm bầm, lòng cũng đủ rộng.”
“Cô có ý gì?” Ngô Sở Điền nhíu mày. Cô ta rất không thích giọng điệu của đối phương, thậm chí là chán ghét vô cùng.
“Ý rất đơn giản, tổng kết lại chính là: tướng bại trận mà còn dám lớn tiếng?”
Đàm Hi không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay là cao cho người ta thương tích đầy mình.