Đêm khuya, ánh trăng sáng tỏ. Cách. Tiếng chìa khóa vặn vào ổ khóa vang lên trong đêm khuya thanh tĩnh. Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, ánh sáng từ bên ngoài hành lang lọt vào phòng qua khe cửa, nhuộm thêm một tia sáng cho khung cảnh tối tăm. Động tác của anh khựng lại một chút, rồi rút chìa khóa ra, sải bước tiến vào, không quên đóng cửa lại. Ngăn cách với ánh sáng bên ngoài hành lang, trong phòng một mảng tối đen. Lục Chinh bật đèn, ánh sáng lan tỏa khắp phòng nhưng lại không thấy bóng dáng của cô đâu. Bỗng nhiên, anh dừng lại, chuyển hướng đi về phía bàn ăn. Bốn món ăn một món canh chưa hề động tới. Anh kiểm tra độ ẩm trên đĩa, khi sờ vào chỉ thấy lạnh buốt. Con tim của người đàn ông vừa chua vừa xót, bỗng chốc mềm nhũn như kẹo bông gòn, cái cảm giác ngọt quá hóa đắng cay Tìm thấy màng bọc thực phẩm trong tủ, Lục Chinh xắn tay áo, bọc kín từng chiếc đĩa rồi đặt vào trong tủ lạnh. Sau đó lau bàn, rửa tay, tắt đèn, rời khỏi phòng bếp. Đẩy cửa phòng ngủ, không bất ngờ gì khi nhìn thấy một cục nhú lên dưới chắn, quay lưng với anh, để lộ ra nửa khuôn mặt và chiếc gáy trắng nõn. Lục Chinh đi khẽ đến bên giường, nhờ vào ánh trăng mờ ảo, quan sát khuôn mặt lúc ngủ đầy yên tĩnh của cô. Anh đứng yên rất lâu, nhìn chăm chú rất lâu. Tham lam nhìn rồi lại nhìn, không nỡ dời tầm mắt đi. Nhóc con, rốt cuộc em là ai? Có bí mật gì? Nói ra, chúng ta cùng thương lượng giải quyết có được không? Trời có sập xuống, cũng sẽ có anh đỡ thay cho em, em sợ gì chứ? Đáng tiếc, trả lời anh chỉ có nhịp thở đều đều của cô, và tiếng ngáy khe khẽ. Lục Chinh lắc đầu cười, khom người hôn lên má cô, sau đó đi vào phòng tắm. Không lâu sau có tiếng nước vọng ra. Lông mi của Đàm Hi khẽ run, chớp mắt trở về bình lặng. Ngày hôm sau, nắng trời rực rỡ, đi kèm với từng cơn gió dịu, giúp bầu không khí trở nên mát mẻ. Đàm Hi ngủ đến tự nhiên tỉnh, bên gối đã không còn ai. Nhất thời vẫn chưa phản ứng lại kịp, tối hôm qua anh có về nhà không? Đợi đến khi đầu óc tỉnh táo lại, Đàm Hi dường như nhớ ra gì đó, cô chợt bừng tỉnh. Vén chặn, xuống giường, mò đến phòng ăn, vào phòng bếp. Sữa bò được hâm nóng trong nồi, trong đĩa có sandwich, ột ít... Đàm Hi nuốt nước bọt. Được rồi, cô đói rồi. Giải quyết xong bữa sáng trong thời gian chưa đầy 10 phút, sau đó cô tự giác đi rửa chén, lau khổ. Vừa ra khỏi phòng ăn thì nghe thấy di động đang đổ chuông. Nhấc lên, nhìn tên người gọi đến, Đàm Hi cau mày, động tác trên tay cũng không hề chậm, quẹt nhẹ rồi bắt máy “Chào buổi sáng cô nhóc!” Giọng nói của tên Kẹo nào đó vang lên, nghe thì thấy tâm trạng không tồi. Nhưng cũng chỉ là “nghe” mà thôi, còn cảm xúc thực tế như thế nào thì cần phải bàn sau. Đàm Hi không có căn cứ, chỉ cảm thấy khác với bình thường, nhưng cho dù như thế cũng đủ khiến cô nảy sinh lòng cảnh giác, có hơi phòng bị. “Tìm em có việc gì sao?” Cô hỏi thẳng. “Chậc, em theo Lục Chinh lâu như thế, thứ khác chẳng hề giống, chỉ có cách nói chuyện kiểu này là giống y hệt cậu ta.” Thẳng thắn đến mức khiến người ta không đỡ nổi. “Ờ, em xem như anh đang khen em. Nếu không có chuyện gì khác, vậy em cúp máy đây...” “Chờ chút đã!” Đàm Hi hơi cau mày: “Có gì cứ nói.” “À... tối qua em gọi điện thoại cho anh à? Anh vừa mới nhìn thấy thông báo cuộc gọi nhỡ...” Thời Cảnh không hề nói dối. Tối hôm qua sau khi Lục Chinh rời đi, anh ta vẫn còn ở lại quân khu tiếp tục xử lý chuyện lộ bí mật. Khó khăn lắm mới chợp mắt được hai tiếng đồng hồ lúc rạng sáng, kết quả trời vừa sáng bừng lại bị ông Cát kêu lên nói chuyện. Bây giờ muốn ngủ thì đã chẳng thể ngủ được. Móc điện thoại ra xem, hai mắt phát sáng, liền nóng lòng gọi ngay lại cho Đàm Hi. Nếu phía Lục Chinh chẳng dễ công phá, vậy anh ta có thể ra tay trực tiếp ở chỗ đương sự nhỉ? Vừa hay Đàm Hi tìm lên tận cửa, anh ta còn khách sáo gì nữa?