“Har?” Đôi mắt hạnh chớp chớp. Nhiễm Dao cù cô bé con, “Cháu là cô bé đáng yêu Hạ Hạ...”
“A! Dì Dao Dao!”
“Cuối cùng cũng nhớ ra rồi, mua!” Cô hồn đứa bé một cái, chọc cho cô nhóc bật cười ha ha.
“Ô... dì gầy đi rồi, tóc cũng dài hơn nữa.” Ngộ Hạ đánh giá, dáng vẻ nghiêm túc phát biểu suy nghĩ.
“Vậy cháu có thấy dì... càng đẹp hơn không?”
“Có ạ.” Giọng nói non nớt vang lên, đến gần cuối còn bổ sung thêm, “Di đẹp lắm!”
Nhiễm Dao nhất thời như mở cờ trong bụng, chỉ muốn ôm chặt cô nhóc đáng yêu này vào trong lòng để yêu thương. “A Lưu, cháu thông minh như vậy, chắc là vẫn nhớ dì chứ?” Trêu chọc chị gái xong, lại đến lượt cậu em trai.
“Có ấn tượng” Cậu nhóc hơi ngẩng đầu lên, dáng vẻ ông cụ non.
“Xi...” Lạnh lùng vậy sao?
“Quả không hổ là ba con, cháu với ba cháu đúng là như từ một khuôn đúc ra...”
Ánh mắt Tiểu A Lưu trở nên lạnh buốt.
Nhiễm Dao ý thức được đã chạm đến từ cấm kỵ, nên tươi cười dỗ dành nói, “A... Di lỡ lời! Lỡ lời thôi!”
Nửa tiếng sau, hai nhóc con thu dọn xong liền theo Nhiễm Dao rời đi.
Đàm Hi đứng ngoài cửa, không quên dặn dò: “Phải nghe lời dì đó, chú ý an toàn nhé?
“Con biết rồi, mommy!”
“Have a good time!”
Nhìn xe Nhiễm Dao đi xa, nụ cười trên mặt Đàm Hi dần biến mất. Cô lấy điện thoại gọi đến một dãy số.
“Ms?”
“Biển số xe Jing-A XXXX, đi theo họ, bảo vệ an toàn cho họ”
“Rõ”
Lúc này Đàm Hi mới xoay người đi vào trong phòng.
Tám giờ mười lăm, xe Hứa Nhất Sơn đến, Trình Vũ ngồi trên ghế lái phụ.
Đúng lúc Đàm Hi đi ra ngoài biệt thự, mở cửa ghế sau xe, ngồi vào trong.
Chiếc Mescerdes màu đen chầm chậm đi về phía trung tâm thành phố.
Bốn năm trước, nhằm đáp ứng nhu cầu phát triển, Thịnh Mậu đã chuyển từ Tân Thị đến thủ đô, tọa lạc tại một tòa nhà văn phòng ngay trung tâm thành phố.
Vẫn nằm ở tầng 18,
“Í? Hôm nay phải họp à?” Aiken như thể còn chưa tỉnh ngủ, nhìn mẩu giấy chớp chớp mắt. Đến khi anh ta xua tan đi cảm giác mơ màng mới phát hiện ra mình không hề nhìn lầm, đúng là sắp phải học thật, hơn nữa còn là cuộc họp toàn bộ nhân viên.
Mấy năm nay, tuy Thịnh Mậu phát triển bình bình, không có đột phá gì lớn, nhưng quy mô đã không chỉ lớn gấp đôi khi còn ở Tân Thị.
Ví dụ như đội quản trị rủi ro do anh ta quản lý, năm ngoái lại có thêm hai người mới, năm nay đã đạt đến quy mô 8 thành viên.
Người ta vẫn hay nói “người đồng sức mạnh”, nhưng anh ta cứ cảm thấy thiếu thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Thứ cảm giác đó tích tụ lại cùng với thời gian, càng ngày càng nhiều hơn, càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Bắt đầu từ khi nào nhỉ?
Có lẽ là từ lúc người đó rời đi...
Thứ người đó mang đi không chỉ là linh hồn của Thịnh Mậu, mà còn có cả tín ngưỡng và hy vọng của từng người ho.
Nay chịu bao khổ cực, gian nan vượt qua từng ngày, cuộc sống như sa vào đầm lầy, nhưng vẫn không muốn rời đi, rốt cuộc là tại sao chứ?
Aiken búng mảnh giấy, nhếch miệng lên mỉm cười.
“Hey, đang ngẩn người gì đấy?” Lâm Diệu Diệu đột nhiên vỗ vai anh ta, “Cầm gì đó? Đưa tôi xem với nào...”
Khóe miệng Aiken giật giật, “Bà cổ à, tôi xin cô trước khi ra tay thì kêu lên một tiếng ra hiệu trước cho tôi có được không, OK? Giật nảy mình, sợ chết khiếp đi được!”
“Chít... kêu thế này à?”
“...” Aiken nội thương, từ chối nói chuyện với kẻ ngốc.
“Biểu cảm này của anh là sao hả? Tôi nói tiếng Trung không thạo lắm, có phải anh không biết đâu?”
“Ờ, cổ Hoa Kiều thì giỏi rồi?”
“Icon, tôi cảnh cáo anh, đừng có ăn nói khó nghe như vậy!”
“Tôi tên là Aiken, không phải là ICON!”
“Dù sao cũng phát âm giống nhau cả thôi...”
“Thế tôi nói cô là Hoa Kiều là sai à?”
Lâm Diệu Diệu tức giận giậm chân bình bịch, nhưng tiếng Trung của cô rất bình thường, cũng không biết nhiều mấy câu mắng người nên hoàn toàn không phải là đối thủ của Aiken.
Tinh...
Cửa thang máy mở ra, cô gái mặc đồ công sở vội vã bước vào.
Hai người ngừng trêu chọc nhau lại, “Hi, chị Linda.”
“Aiken, Diệu Diệu, chào buổi sáng!”
“Ngoài trời đang mưa à? Sao chị lại ướt hết thế này?”
“Không...” Linda đi đến trước bàn làm việc của mình, đặt túi xách xuống, vừa lau vừa thở dài, “Gần đây có hạn với nước hay sao ấy, gặp xui xẻo suốt. Hôm qua đang trên đường đi làm thì bị gãy gót giày. Hôm nay lại bị vòi phun nước lộ thiên dưới nhà lệch đầu phun nước nên phun cho ướt hết sạch. Haizz, bây giờ mấy giờ rồi?”
“Tám rưỡi”
Linda khựng lại, sau đó bắt đầu hoảng loạn, “Còn ngây ra đấy làm gì hả? Hôm nay chín giờ họp toàn bộ nhân viên đó, yêu cầu tất cả mọi người đều phải tham dự. Hôm qua Châu Miễu đã thông báo đến từng người rồi, hai người còn không gọi người của bộ phận mình đến?”
Aiken: “Vội gì chứ? Còn nửa tiếng nữa cơ mà”
Lâm Diệu Diệu gật đầu phụ họa.
Linda liếc nhìn hai người, “Hai người...” Đang định nói gì, nhưng lại nhanh chóng thu hồi lại ý niệm đó ngay lập tức, “Được, vậy cứ từ từ đi”
Năm năm, người vẫn còn đó, nhưng trái tim đã tan rã rồi.
Lâm Diệu Diệu lấy bữa sáng, cắn từng miếng nhỏ, “Tôi nhớ rất lâu không mở cuộc họp lớn nào, lần này tại sao lại thế?”
“Không rõ” Aiken xua tay.
Linda nghĩ ngợi, “Nhiều khả năng là do tầng bên trên gây náo loạn vì chuyện đào người...”
Tầng bên trên, tức là tầng 19, cũng là một công ty đầu tư, gần nửa năm nay bắt đầu điên cuồng đào người của Thịnh Mậu. Chỉ riêng quý trước đã có năm người ra đi, đều là những nhân viên tài năng có biểu hiện xuất sắc về nghiệp vụ.
“Hừ! Bây giờ ngay cả công ty nhỏ cũng dám ức hiếp chúng ta, nếu như mà còn có Đàm Tổng...” Aiken khựng lại, bịt miệng im bặt.
Động tác nhai nuốt của Lâm Diệu Diệu thoáng chốc dừng lại. Linda cũng rơi vào trầm mặc.
“Thực ra, tầng 19 cũng đã từng tìm tôi nói chuyện...” Giọng nói Aiken lộ rõ vẻ chán chường.
Ánh mắt Linda phức tạp, rất lâu sau, một tiếng than nhẹ ra khóe môi, “Cũng không trách cậu được...”
“Không hề!” Aiken cắn răng, “Tôi từ chối rồi”
Lâm Diệu Diệu chuyển giận thành vui, búng tay một cái, “Làm tốt lắm!”
Aiken mặc kệ, chỉ nhìn Linda, ánh mắt tập trung, gần như là cố chấp: “Chị, chị cảm thấy em làm vậy có đúng không?”
Ánh mắt Linda hơi lóe lên.
Aiken cắn răng, “Còn chưa đợi được cô ấy, em vĩnh viễn sẽ không đi đâu hết! Chắc chị cũng có dự định đó đúng không?”
“Aiken, tối...”
Lâm Diệu Diệu vội vàng ôm cánh tay Linda, “Đương nhiên rồi! Chị của chúng ta là ai cơ chứ? Má mì tận tâm chu đáo của văn phòng Thịnh Mậu, là trụ cột tinh thần chung của mọi người, sao chị ấy có thể nhảy việc được? Em nói có đúng không, chị?”
“Được rồi” Linda dở khóc dở cười: “Hai người cũng đừng người xướng kẻ họa để thăm dò tôi nữa, tầng trên đúng là cũng có suy nghĩ muốn đào người, nhưng tôi không trả lời ngay, muốn ba ngày suy nghĩ. Hôm nay đúng là ngày thứ ba, tôi dự định sẽ từ chối họ”
“Yes! Chị, chị giỏi thật đấy!” Aiken nắm tay thành nắm đấm, cả gương mặt sáng bừng lên.
“Đúng vậy, hero!” Lâm Diệu Diệu cổ vũ.
“Chỉ hy vọng ngày đó nhanh đến.”
“Cô ấy sẽ không vứt bỏ Thịnh Mậu, vứt bỏ chúng ta đầu” Aiken cắn chặt răng: “Chắc chắn là không!”
Tất cả mọi người đều đang trông chờ...
Trông chờ người đó sẽ có một ngày hoa lệ trở về, mặc áo giáp cầm binh khí, dẫn dắt họ chinh chiến sa trường, mở mang bờ cõi!
Tám giờ năm mươi phút, tất cả nhân viên của Thịnh Mậu đã tập hợp đầy đủ, đi về phía phòng họp.
Tinh.
Cánh cửa thang máy mở ra, mọi người nhìn hướng về đó.
Chỉ thấy một cô gái mặc đồ tây màu trắng sải bước đi ra, dung nhan tinh xảo, tóc ngắn lão luyện.
Bên trái là tổng giám đốc Lưu Diệu, bên phải là cố vấn pháp luật Trình Vũ, và tổng giám chế marketing Hứa Nhất Son.
Ba nhân vật cực kỳ quan trọng của Thịnh Mậu giờ đây cũng chỉ đứng bên cạnh, lấy cô gái đó làm trung tâm, như các vì sao vây quanh mặt trăng.
Toàn bộ nhân viên cũ ngây người.
Nhân viên mới tỏ vẻ kinh ngạc.
“Đây là ai thế?”
“Sao Lưu Tổng lại đứng bên cạnh cô ấy, còn đi sau nữa, giống như là... người giúp việc?”
“Ngay cả luật sư Trình cũng cung kính lễ độ. Người phụ nữ đó có lại lịch thế nào vậy?”
“Chẳng lẽ đó chính là đại Boss trong truyền thuyết sao?”
“Có thật không vậy?”
“Không rõ nữa.”
Trong số các nhân viên cũ, Linda là người đầu tiên phản ứng lại. Chị ta cố gắng hết sức để khống chế tại cảm xúc kích động đang dâng lên trong lòng, miễn cưỡng vạch ra một nụ cười, khóe mắt đã ngấn lệ, “Đàm Tổng, cổ... cuối cùng cô cũng trở về rồi”
Đàm Hi phút chốc cũng có rất nhiều cảm xúc, gương mặt nghiêm túc cũng dần hiện lên nét dịu dàng khi được trùng phùng sau ngày dài xa cách, cô mỉm cười nói: “Ừ, tôi trở về rồi đây.”
“Cô còn đi nữa không?”
“Trừ khi là muốn tôi đi công tác”
Linda không nhịn được nữa, lệ rơi đầy mặt: Cuối cùng cũng đợi được cô rồi, may mà còn chưa từ bỏ.
Aiken, Châu Miễu, Lâm Tâm, Dương Thuyền, Lâm Diệu Diệu đều lần lượt xúm lại.
“Đàm Tổng, may mà cô đã về”
“Đám trẻ trâu trên tầng 19 quá xấc xược, cô xem lúc nào rảnh dẫn mọi người đến lột da chúng đi?”
“Còn nữa, còn nữa... Tạ Văn Ti, sao cô lại đẩy tôi hả?”
“Không phải... Sài Thiệu chen lên trước mà... tôi cũng đâu còn cách nào khác nữa đâu...”
Mọi người dồn Đàm Hi ở trung tâm, giống như thể cô là vật báu bị mất đã lâu nay mới lấy lại được, anh ngưỡng mộ, tôi thèm khát, chỉ thiếu nước bái lạy nữa thôi.
Cục diện ầm ĩ huyên náo kéo dài chừng mười phút, cho đến khi Lưu Diệu và Hứa Nhất Sơn đồng thời ra mặt, lúc này mới yên tĩnh lại được.
Đàm Hi: “Tối nay tan ca tối mời cơm, Thành Quỳnh Lầu, mời mọi người ăn hải sản. Now, chuẩn bị họp!”
“Rõ!” Tiếng đáp lại thật vang, ai nấy mắt sáng như sao.
Chín giờ mười lăm, cuộc họp nhân viên bắt đầu đúng giờ.
Đàm Hi ngồi ngay ngắn trên vị trí đầu tiên, bên phải có Lưu Diệu, Lâm Tâm, Aiken, bên trái có Hứa Nhất Sơn, Trình Vũ, Linda. Lúa nhân viên mới ngồi phía dưới, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.