Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1038: Sự việc bại lộ. Khúc nhạc dạo



Đàm Hi tới bất ngờ, rời đi cũng vội vàng.

Trong nháy mắt khi cô đi lướt qua, Bàng Lập Minh chỉ thấy gió lạnh ập vào mặt, còn quẩn quanh hương vị nước hoa, càng lúc càng xa.

Cảnh Lam mím môi, nóng nảy bám chặt vào tay chồng giống như sợ bị ai cướp đi vậy.

“Lập Minh, cô ta đi rồi, chúng ta vào xem ba thế nào đi.”

Hai người đi vào trong phòng bệnh, đột nhiên sợ hãi khi thấy ông cụ nhà mình luôn cứng rắn nhưng bây giờ hai con mắt lại đỏ ửng, còn có lệ như có như không quanh hốc mắt.

“Đàm Hi! Con đi tìm nó...” Cơn tức của Bàng Lập Minh từ bụng xông thẳng lên đầu, làm bộ muốn đuổi theo.

“Đứng lại!” Bàng Diên Chiểu lạnh lùng quát lên, “Con định làm gì hả?”

“Ba, con bé đó khinh người quá đáng, con...”

“Con đã bao nhiêu tuổi rồi? Còn chấp nhặt với bể dưới, lòng bao dung của con đều cho chó ăn hết rồi cả sao?”

“Nhưng mà cô ta quá đáng!”

“Quá đáng?” Ông cụ Bàng bừng tỉnh, mắt đột nhiên xuất hiện vẻ tự giễu, “Thì ra các con có thành kiến với Đàm Hi như thế, thảo nào con bé lại nói ra những lời như vậy...”

Bàng Lập Minh và Cảnh Lam liếc nhìn nhau, nói những lời như vậy?

Nói gì cơ?

“Từ nay về sau, ba không muốn nghe các con nói linh tinh hoặc lời nào không hay về con bé. Nhớ kỹ, một chữ cũng không thể nói.”

Bàng Lập Minh ngẩn ra.

Cảnh Lam ngạc nhiên tới cực độ: “Ba, có phải cô ta nói gì với ba không? Không nên tin...”

“Đủ rồi!” Bàng Diên Chiểu lạnh lùng quát lên, “Ba hiểu rõ Đàm Hi là người như thế nào, không cần các con phải nói ra nói vào. Mặt khác, từ nay về sau, chuyện giữa nó và Lục Chinh, tất cả người trong Bàng gia chúng ta cũng không được nhúng tay vào!”

Cảnh Lam bị lời nói nghiêm túc của ông cụ làm cho sợ tới mức cứng đờ cả người, không có cách nào phản bác nôi.

Sắc mặt Bàng Lập Minh khá phức tạp: “Ba, có thể nói cho con biết lý do không?”

Ông cụ Bàng không nói gì.

Sau một lúc lâu: “Rốt cuộc vẫn là Bàng gia nợ con bé..” Cùng với đó là một tiếng thở dài nặng nề, giống như một cái búa nặng trịch nện lên đầu trái tim người khác.

Thực ra, Bàng Lập Minh rất muốn nói, với thực lực hiện nay của Bàng gia thì căn bản không cần phải sợ Đàm Hi.

Ông cụ Bàng dường như nhìn thấu suy nghĩ của con trai, trong mắt già xẹt qua vẻ thâm sâu: “Đừng khinh thiếu niên nghèo, cuối cùng cũng có ngày mặc áo rồng áo phượng.”

Bàng Lập Minh nhíu mày suy tư.

Cảnh Lam ngày người ra, nghe mà chẳng hiểu gì. Bà ta chỉ biết rằng, Đàm Hi đã cho ông cụ nhà mình uống canh mê rồi, mà còn thành công nữa chứ.

Bà ta phải nhanh chóng báo tin này cho mẹ biết mới được.

Cùng thời gian, nhà chính Lục gia.

Bà cụ Lục dậy từ rất sớm, lấy từ trong đáy hòm ra một cái sườn xám màu trắng bạc, đứng trước gương xoay trái xoay phải, khuôn mặt tràn đầy ý cười.

Lục Giác Dân đi tập thể dục về, tìm khắp phòng khách cũng không thấy Đàm Thủy Tâm nên lập tức trở về phòng ngủ.

Giầy tiếp theo, ông cụ ngẩn ra ngay trước cửa.

Trong đầu đột nhiên lại xuất hiện một câu thơ không biết ở đâu ra...

“Lá xanh trắng bạc bọc eo thon, cô gái nhà ai đẹp hút hồn.”

Bà cụ Lục nhìn thấy ông cụ qua gương nên lập tức quay đầu lại, trong nháy mắt ông cụ có cảm giác như xuyên qua năm tháng dài đằng đẵng, vẫn còn đâu đó hình dáng thiếu nữ thon thả yểu điệu, sườn xám nhã nhặn như trong trí nhớ.

Lúc còn trẻ, Lục Giác Dân vẫn luôn cảm thấy phụ nữ phải mặc vest, để tóc xoăn mới giống phụ nữ thời đại mới.

Mà những cô thiên kim tiểu thư ăn mặc sườn xám bảo thủ, gót sen nhẹ nhàng lại là đại biểu điển hình của phụ nữ chân nhỏ“.

Nhưng hôm nay, ông cụ lại cảm thấy, sườn xám đơn giản, tơ lụa nhẹ nhàng mới là đẹp nhất.

“Ông già, ông ngần người cái gì thế hả?” Đàm Thủy Tâm đi tới trước mặt ông.

Gương mặt già nua của Lục Giác Dân lập tức đỏ bừng lên, đáng tiếc làn da đã chuyển sang đồi mồi, lại đầy nếp nhăn nên nhìn cũng không rõ ràng lắm.

“Khụ... Không... không có gì.”

“Thật không?”

“Thật mà.” Vẻ mặt nghiêm túc.

Lúc này bà cụ Lục mới yên lòng, sau đó lại lùi về sau hai bước, để toàn bộ thân mình mặc sườn xám lọt vào trong mắt Lục Giác Dân, “Đẹp không? Liệu màu có nhạt nhẽo quá không?”

Khụ! Mặt già lại đỏ lên.

“Đẹp, màu này rất hợp với bà.”

“Thật không đấy? Chẳng phải trước kia ông không thích phụ nữ mặc sườn xám sao?”

“Vớ vẩn! Tôi không thích lúc nào chứ?”

“Thì lúc mới cưới tôi đấy, còn nói đây là sản vật của thời đại phong kiến cũ, đáng lẽ nên bị vứt bỏ từ lâu rồi.”

“... Chắc chắn là bà nhớ nhầm.”

Đàm Thủy Tâm chẳng buồn tranh luận với ông cụ nữa, nhớ lại những ngày tháng mình tới Lục gia làm dâu, nghĩ tới những cay đắng ngày thường, trong lòng lại thấy chua chát... Thôi bỏ đi, chuyện cũ năm xưa, chẳng cần nhắc lại nữa.

“Nếu ông nói là đẹp, vậy cứ mặc cái này đi gặp Hi Hi thôi.” Bà cụ xoay người lại, đối diện với gương, “Lại búi tóc nữa là xong...

Nụ cười trên miệng ông cụ cứng đờ lại, hóa đá, nứt toác theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

“Không - cho - đi!”

Thì ra không phải mặc cho ông xem, hừ!

Động tác của bà cụ khựng lại, mái tóc bạc trắng xóa ra theo cánh tay hạ xuống, xoay người: “Ông nhắc lại xem nào?”

“Sao không nói hả?”

Đàm Thủy Tâm nhanh chóng búi mái tóc lên cao, lại dùng một cây trâm ngọc trắng đã chuẩn bị sẵn cố định lại, vừa lúc rất phù hợp với chiếc sườn xám màu trắng bạc trên người.

“Tôi ra ngoài, trưa nay không về ăn cơm đâu.”

“Khoan đã!” Lục Giác Dân cản đường, “Bà cứ thế mà đi à?” Ném một mình ông ở nhà lẻ loi? “Ồ, bữa trưa tôi đã dặn dò hết với Tiểu Hà rồi, chẳng phải ông đang muốn ăn món thịt Đông Pha hay sao, tôi bảo bà ấy làm cho ông ăn.”

Lục Giác Dân hừ lạnh: “Tôi muốn ăn món do bà làm!”

“Tôi đã dạy Tiểu Hà rồi, bà ấy làm hoàn toàn không khác gì tôi làm hết.” Bà cụ Lục kiên trì giải thích.

“Tôi muốn ăn món do bà làm.” Gằn từng chữ một.

“Ông già, ông nói lý chút đi, tôi đã nói rồi, hương vị giống nhau cả.”

“Giống chỗ nào chứ?”

Đàm Thủy Tâm bất đắc dĩ: “Vậy ông nói xem khác nhau ở chỗ nào?”

“...” Dù sao cũng không phải bà làm.

“Chẳng lẽ ông...” Bà cụ Lục nghi ngờ nhìn ông.

Ánh mắt Lục Giác Dân hơi lóe lên, đôi tai đỏ rực, bị phát hiện rồi sao?

“Được lắm! Tôi biết ngay là vì ông không muốn cho tôi đi gặp Hi Hi nên mới lấy cớ nhiều thế! Chẳng phải đếm qua ông đã đồng ý rồi sao, không nhúng tay, không nhúng tay. Kết quả lại bắt đầu lo Đông lo Tây, sao ông lại có thể lật lọng được hả? Quả thực tức chết tôi!”

“Đánh rắm! Bà đừng có nói hươu nói vượn!” Lục Giác Dân quát lên, mặt càng đỏ, gân cổ cãi.

“Nhìn đi nhìn đi, thẹn quá thành giận, còn không thừa nhận à?”

Lục Giác Dân suýt chút nữa tức đến giậm chân: “Tôi nói không cho đi là không cho đi!”

“Thế tôi càng muốn đi thì sao hả?” Bà cụ mà đã bướng lên rồi thì sức chiến đấu cũng không hề tầm thường.

Từ sau lần bỏ nhà ra đi tới mức cãi cọ muốn ly hôn, Lục Giác Dân hoàn toàn không dám nói lời tàn nhẫn nữa, chỉ sợ bà lão nhà mình lại nổi dậy trở lại.

Lúc đó mới đau đầu.

Thế nên lúc này đánh phải cúi đầu im lặng, miệng như ngậm hột thị.

Đàm Thủy Tâm rời khỏi phòng, Lục Giác Dân đi theo ngay sau lưng bà, vừa đi vừa kéo, vất vả lắm mới ra tới cửa. Ai ngờ lại đụng phải bác Từ từ ngoài đi vào, sau lưng còn dẫn theo một ông cụ trạc tuổi Lục Giác Dân nữa.

“Ông Lục, tôi tới thăm ông đây!” Vừa nói ra khỏi miệng đã tràn ngập mùi vị của một người đàn ông Đông Bắc.

Lục Giác Dân chăm chú nhìn, thoáng chốc lộ ra vẻ vui mừng: “Anh Vương! Sao anh lại tới đây thế này, mau, mời vào trong...”

“Đây là em dâu? Ôi chao, càng ngày càng trẻ ra nhỉ, cũng càng ngày càng đẹp nữa! Suýt chút nữa tôi không nhận ra rồi!”

“Anh Hậu Tồn à, anh cứ toàn đùa tôi thôi!”

Nếu bác Từ đã dẫn người đi thẳng vào cửa nghĩa là người tới là khách quý, lại còn có quan hệ rất tốt với hai vợ chồng nhà ông bà cụ Lục nữa.

Sự thật đúng là như thế.

Nói trắng ra, Vương Hậu Tồn quen biết với Đàm Thủy Tâm trước, sau đó mới có quan hệ làm ăn với Lục Giác Dân, hai người xưng anh gọi em tới nay cũng phải tới năm, sáu mươi năm nay rồi.

Làm bạn từ lúc còn trẻ, vất vả lắm mới gặp nhau được một lần, lại còn là khách cực kỳ quý, thế nên Đàm Thủy Tâm cũng không thể nói đi là đi ngay được.

Mời người vào cửa rồi liền xoay người đi vào trong bếp pha trà.

Lục Giác Dân nhìn chằm chằm theo bóng dáng bà cụ, hừ hừ! Còn dám ngoan cố với ông nữa đi, chẳng phải giờ vẫn cứ phải ngoan ngoãn ở nhà hay sao?

Cái con bé tinh ranh Đàm Hi kia có gì hay mà cứ phải chạy đi gặp chứ?

“Anh Vương, anh tới đúng lúc thật đấy.” “Ồ? Là sao?”

Lục Giác Dân họ khẽ một tiếng: “À thì... trưa nay đang định làm món thịt Đông Pha, tôi nhớ rõ anh thích ăn nhất món này còn gì.”

“Ha ha ha... Xem ra tôi tới đúng lúc thật rồi! Vừa lúc trưa nay hai anh em ta làm vài chén, tính ra cũng sắp không gặp nhau hai năm rồi đấy, đúng không nhỉ?”

“Được được, để tôi bảo Tiểu Từ xuống hầm lấy hai bình rượu lâu năm lên.”

“Rất hợp ý tôi! Thuận tiện cũng chúc mừng ông được như ý nguyện luôn.”

Lục Giác Dân ngẩn ra, “Được như ý nguyện gì cơ?”

“Chúng ta đã làm bạn già với nhau mấy chục năm nay rồi, ông còn giấu làm gì nữa?” Vương Hậu Tồn giả vờ tức giận, sau đó ghé sát vào, “Đừng giấu giếm, trong tiệc rượu tối qua cháu dâu của ông đã công bố với tất cả mọi người rồi, giờ ở thủ đô này có ai là không biết Lão Lục nhà ông...”

Lúc này, Đàm Thủy Tâm bưng khay trà ra, pha trà giúp hai người.

Sườn xám cao nhã, động tác thành tạo, hơn nữa còn có khói trắng bốc lên, có thể nói là một bức tranh tuyệt thế.

Tuy rằng người pha trà không còn trẻ nữa, trên mặt đã phủ đầy nếp nhăn, nhưng khí chất được thời gian lắng đọng lại càng không thể coi thường.

Vương Hậu Tồn gật đầu khen một câu: “Phong thái của em dâu nay càng hơn xưa. Ông nói có đúng không, Giác Dân?”