Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1086: Nhổ lên củ cải dính bùn* (1)



*Ý chỉ làm việc không đến nơi đến chốn dẫn đến phiền phức sau này.

“Giám đốc Châu! Tầng 27 gọi, bảo chị lập tức đi lên đó một chuyến.”

“Tầng 27?” Châu Miễu thả tài liệu xuống, nhìn thoáng qua trợ lý, “Nhận được điện thoại lúc nào?”

“Một phút trước.”

Châu Miễu nhíu mày, “Có nói là chuyện gì không?”

Ánh mắt trợ lý hơi lóe, lắc đầu, “Không a!”

Nhìn cô ta một cái thật sâu, Châu Miễu phất tay, “Tôi biết rồi, cô làm việc của mình đi.”

Trợ lý rụt cổ lại, xoay người rời đi.

Đến tận khi cửa đóng lại rồi, Châu Miễu mới hừ lạnh ra tiếng, lại ấn một phím nào đó trên điện thoại bàn. Nội dung cuộc nói chuyện được phát lại, đúng là bảo cô đi lên một chuyến, có điều câu “Tôi muốn nhìn xem, cô được người ta thuế về như thế nào!” của Đàm Hi lại bị trợ lý giấu giếm không nói cho cô biết.

“Ha... Đúng thật là các thể loại yêu ma quỷ quái xuất hiện mà.”

Châu Miễu lấy ra các hồ sơ có liên quan, sau đó đi thẳng lên tầng 27. Trợ lý thấy cô không phải đi lên tay không thì ánh mắt tối xuống, không tự giác mà cắn chặt răng.

Cốc cốc...

“Vào đi.”

Châu Miễu đẩy cửa đi vào, chỉ trong giây lát đã thu hết tình hình trong văn phòng vào mắt. Sắc mặt Đàm Hi rất kém, hốc mắt thư ký đỏ bừng, dáng vẻ như hoa nhỏ vừa chịu đủ mọi giày vò, muốn khóc mà không dám khóc.

Tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, trên mặt vẫn không tỏ sắc thái gì.

“Đàm Tổng, cô tìm tôi sao?”

“Người này được tuyển vào như thế nào?”

Châu Miễu liếc nhìn Sara, tiến lên hai bước, đưa tư liệu trong tay cho Đàm Hi, “Đây là sơ yếu lý lịch của cô ta, biến bản phỏng vấn tuyển dụng và ý kiến duyệt của người ở bộ phận nhân sự.”

Đàm Hi đưa tay nhận lấy, bắt đầu lật xem nhanh.

Trong lúc nhất thời, trong văn phòng rộng rãi chỉ có tiếng soàn soạt lật giấy.

Sara không dám thở mạnh, còn Châu Miễu thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Rám!

Một tiếng vang lớn đủ chứng tỏ sự tức giận của chủ nhân.

Văn kiện bị đập xuống bàn, mặt Đàm Hi lạnh như sương, “Bằng cao đẳng? Không có bất kỳ kinh nghiệm làm việc nào? Đây là thư ký tổng giám đốc mà cô tuyển vào đấy à?”

Lời nói là hướng về Châu Miễu nhưng Sara lại cảm thấy sự lạnh lẽo ập thẳng vào mặt khiến cho chân tay cô ta trở nên cứng đờ, không thể nào động đậy được.

“Đàm Tổng, tôi không có bản lĩnh lớn đến mức tuyển dụng loại nhân viên có tố chất như thế này tiến vào đâu.” Châu Miễu đáp không nhanh không chậm, tương đối bình tĩnh.

“Thật sao?” Đàm Hi nhướng mày, tay lại lật giở tài liệu, không có gì bất ngờ xảy ra, phần ký tên tuyển dụng của bộ phận nhân sự không phải là Chầu Miễu.

“Cô thư ký này do phó giám đốc Từ Lan tự mình phỏng vấn, sau đó tuyển vào công ty, cuối cùng sắp xếp tới bên cạnh có.”

“Từ Lan...” Đàm Hi nhắc lại cái tên này, hai mắt híp lại, như cười như không.

Phó giám đốc của bộ phận nhân sự.

“Cô nói là Châu Miễu bị gọi lên tầng 27 ư? Còn cầm theo sơ yếu lý lịch của Lý Toa?”

Trợ lý gật đầu: “Sau khi giám đốc Châu đi lên đó, tôi lại vào văn phòng cô ta xem xét, phát hiện máy bàn có chức năng ghi âm cuộc gọi, hơn nữa bản sơ yếu lý lịch của Lý Toa do bộ phận nhân sự lưu trữ cũng không còn. Không ngờ ả đó còn rất cáo già...” Cô ta vốn dĩ định chỉ báo một nửa nội dung từ trên truyền xuống, giữ lại một nửa, thuận tiện che giấu luôn cảm xúc không vui của tổng giám đốc, không ngờ Châu Miễu lại cài đặt chức năng ghi âm.

Từ Lan ngồi trên ghế làm việc, tay chống cằm như suy tư gì đó.

Cô ta vốn dĩ xinh đẹp đẫy đà, giờ phút này cổ áo lại hơi trễ để lộ ra một khe rãnh sâu hoắm và trắng nõn, càng gợi cảm mê người.

“Phó giám đốc Từ, xem ra Châu Miễu đã sớm có phòng bị với chúng ta rồi.”

“Hừ! Cô ta không có tài năng thì làm sao có thể ngồi lên cái ghế giám đốc được chứ?” Nói đến cái này, Từ Lan liền thấy tức giận!

Rõ ràng cổ ta mới là giám đốc của Thiên Dụ, tại sao Châu Miễu vừa tới đã ngồi lên vị trí đó của cô ta?

“Nhưng vô duyên vô cớ sao lại muốn có sơ yếu lý lịch của Lý Toa?” Trợ lý mím môi, “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ ạ?”

Từ Lan lạnh lùng liếc nhìn cô ta, “Có thể xảy ra chuyện gì được? Hừ! Cho tiền cô ta cũng chẳng dám làm gì.”

Đột nhiên, điện thoại vang lên.

“Xin chào, bộ phận Nhân sự của Thiên Dụ xin nghe.” Sắc lạnh trên mặt Từ Lan chưa bỏ những giọng lại dịu dàng như nước. Chỉ có điều, ngay giây tiếp theo, cô ta không thể làm bộ làm tịch được nữa, “Đàm... Đàm Tổng?”

“Lên văn phòng tôi một chuyến.”

“Bây giờ sao?”

“Ngay lập tức.”

Từ Lan rùng mình, “Vâng ạ.”

“À, còn nữa, có lẽ phó giám đốc Tử đã quên rồi, giờ không còn Thiên Dụ nữa, e là cô phải sửa lại cách nói rồi đấy.”

“... Vâng.” Chỉ cảm thấy sau gáy lạnh lẽo.

Năm phút sau, cô ta đứng trước cửa văn phòng tổng tài, giơ tay lên gõ.

“Vào đi.” Lạnh nhạt vô cùng.

Từ Lan đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Châu Miễu và Lý Toa thì hơi khựng lại, nhanh chóng thu lại tâm tư, nhìn về phía Đàm Hi, “Cô tìm tôi sao?”

“Lý Toa là do cô tuyển dụng vào?”

Từ Lan gật đầu, chuyện này...

“Có vấn đề gì ư?”

Châu Miễu âm thầm nhếch môi, đã có dự cảm là sẽ có người gặp họa, quả nhiên...

Đàm Hi ném ngay tư liệu vào ngực Từ Lan, “Tự mình đọc đi!”

Từ Lan sợ hãi lùi lại mấy bước, duỗi tay cầm lấy, những góc cạnh sắc nhọn của bìa tư liệu ép plastic cọ qua da thịt làm cho cô ta không khỏi cảm thấy đau rát.

Đây là lần đầu tiên Từ Lan gặp Đàm Hi, còn đang kinh ngạc về tuổi tác và sự xinh đẹp của cô thì không ngờ đã bị một cơn tức giận trút lên đầu, đến giờ cô ta vẫn không hiểu nổi, mở tư liệu ra trong tâm trạng hồn vía lên mây, ánh mắt rơi xuống trang giấy, ngay sau đó lập tức trợn trừng mắt lên.

“Phó giám đốc Từ chuẩn bị giải thích thế nào đây?” Giọng nói lạnh nhạt, lạnh đến mức làm người ta run rẩy.

“Đàm Tổng, chuyện này không liên quan đến tối!”

“Ồ! Thế liên quan tới ai?”

“Chuyện này...” Lần đầu tiên Từ Lạn cảm thấy không biết phải trả lời thế nào.

Lý Toa này là do đẳng sư Hoàng nhét vào, tất nhiên cô ta phải nể mặt mấy phần, cũng không xem rõ sơ yếu lý lịch của cô ta mà đã ký tên, rõ ràng mới chưa tuyển vào được mấy ngày, không hiểu sao lại xui xẻo đụng vào họng súng của Đàm Hi như thế chứ?

Khoan đã...

Là ai sắp xếp cho cô ta tới văn phòng Tổng tài làm thư kỷ vậy?

Ánh mắt sắc bén của Từ Lan bắn thẳng về phía Châu Miễu, sau đó lại nhìn Đàm Hi, còn chưa nói thành lời thì hốc mắt đã đỏ lên...

“Đàm Tổng, Lý Toa đúng là do tôi tuyển dụng vào làm, vốn dĩ muốn sắp xếp để cô ta làm văn thư, làm mấy việc lặt vặt ở văn phòng, cũng không biết là ai có ý đồ mà lại đưa cô ta tới lắc lư ngay dưới mắt cổ, chuyện này... rõ ràng là

muốn hãm hại tôi! Xin cô hãy điều tra rõ chân tướng sự thật, trả lại trong sạch cho tôi, nếu không sau này Từ Lan tôi còn làm người thế nào được ở công ty này nữa?”

Ánh mắt tươi cười của Châu Miễu hơi sững lại, sau đó đột nhiên trở nên sắc bén.

Sau khi Đàm Hi nghe xong cũng chẳng có thái độ dư thừa nào, vẫn ngồi rất bình thản làm người ta không đoán ra được suy nghĩ trong đầu cô lúc này, “Nghe ngụ ý của giám đốc Từ thì dường như đã biết người có ý đồ xấu đó là ai rồi ấy nhỉ?”

Ánh mắt Từ Lan chợt lóe, “Vậy thì phải xem ai là người điều Lý Toa tới bên cạnh cô mới được.” Dù chưa vạch trần nhưng lại ám chỉ rất rõ ràng.

“Tôi cũng rất tò mò, không biết là ai lại đưa ra cái quyết định điều chuyển nhân sự vớ vẩn như thế.” Châu Miễu tiến lên, lại lấy một tờ quyết định khác ra giao cho Đàm Hi, “Đây là quyết định điều động chức vị của Lý Toa, bên trên có ba người ký tên, chức vị từ thấp đến cao phân biệt là chủ nhiệm phòng hành chính Lý Thuận, phó giám đốc bộ phận nhân sự Từ Lan, vị cuối cùng là đồng sự Hoàng.”

Từ Lan cứng đờ, “Vớ vẩn! Tôi ký tên lúc nào chứ?” Đàm Hi ngước mắt lên lạnh lùng nhìn cô ta. Máu trong người Từ Lan dường như dừng vận chuyển, không khỏi im bặt.

Sau một lúc lâu, “Phó giám đốc Từ ký tên lên quyết định nào mà còn quên, cái này thật sự làm cho tôi phải... nghi ngờ tính chuyên nghiệp của cô đấy.”

“Đàm Tổng, có thể cho tôi xem một chút không?” Từ Lan chưa từ bỏ ý định.

Đàm Hi xoay tờ quyết định, Từ Lan không dám tin mà nhìn chữ ký trên tờ giấy, đúng là tên cổ ta, cũng là chữ của cô ta.

“Tôi có ba nghi vấn muốn hỏi phó giám đốc Từ.” Châu Miễu đột nhiên mở miệng, “Thứ nhất, tiêu chuẩn tuyển dụng của Thịnh Du hạ thấp xuống bằng cao đẳng từ lúc nào? Tôi nhớ rõ yêu cầu thấp nhất cũng phải là nhân viên có bằng đại học chính quy trở lên cơ mà.”

“Thứ hai, sự thay đổi nhân sự từ bao giờ lại cần đổng sự ký tên?”

“Thứ ba, nhìn biểu hiện của phó giám đốc Từ thì dường như không hề thừa nhận mình đã ký tên lên quyết định này, như vậy có phải có người giả mạo chữ ký của cô hoặc là lừa cô ký? Xin hỏi, có cần báo cảnh sát không?”

Mỗi vấn đề mà Châu Miễu đưa ra đều đâm thẳng vào huyệt chết của Từ Lan.

Lý Toa đi qua quan hệ của đồng sự Hoàng, cô ta chính là người mở cửa sau.

Tên là của cô ta, bút tích cũng là của cô ta. Lần đó khi cô ta qua đêm với đồng sự Hoàng trong khách sạn, anh ta nhân lúc cô ta đang ý loạn tình mê mà dỗ dành cổ ta ký tên vào.

Hai điểm trên, dù là cái nào cô ta cũng không thể nói ra được, một khi nói ra thì cô ta hoàn toàn xong đời!

Không chỉ thân bại danh liệt mà chính đồng sự Hoàng cũng không tha cho cô ta.

Đàm Hi, “Phó giám đốc Từ còn có lời nào muốn nói không?”

“Thực xin lỗi Đàm Tổng, hết thảy là sơ sót của tôi!”

“Sơ sót? Cô tưởng nói hai chữ nhẹ nhàng bâng quơ như thế liền bỏ qua? Từ Lan, cô nghĩ Thịnh Dụ này là nhà của cô, muốn làm xằng làm bậy như thế nào liền làm như thế phải không?”

Đàm Hi lạnh lùng mắng khiến cho ba người phụ nữ ở phía đối diện không khỏi rụt cổ lại. “Châu Miễu, báo xuống dưới, một giờ sau mở cuộc họp nhân viên khẩn cấp! Đừng quên báo cho vài vị đồng sự tới dự thính, đặc biệt là... đồng sự Hoàng.”

“Vâng, tôi lập tức đi làm ngay.”

Sắc mặt Từ Lan trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Còn riêng Lý Toa, đến giờ cô ta vẫn không hiểu tại sao từ việc pha một ly cà phê thôi mà lại có thể gặp phải nhiều chuyện như thế này?