*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một giây sau, cổ xông ra khỏi phòng thí nghiệm, chạy thẳng lên phòng tầng hai hỏi: “Con trai ngoan?! Bé cưng ngoan của mẹ! Con ngửi thử đi này...? Đi đâu rồi?”
Tầng hai không có người, đi xuống tầng một, tìm một lượt khắp phòng khách, nhà bếp, ban công, vườn hoa, ngay cả hổ bằng và nhà kho cũng không có người.
Đột nhiên, vỗ một cái lên trán một, “Thôi toi rồi, toi rồi...”
Cô đúng là não cá vàng mà!
Bỗng nhiên, niềm vui điều chế hương thành công bị nỗi thất vọng khủng khiếp thay thế. Cô không khỏi nghĩ lại, cái danh xưng “mommy” của mình có phải là không xứng đáng hay không.
Điều quan trọng là cô không biết những người mẹ khác chăm con như thế1nào.
Nghĩ ngợi một lúc, cổ móc điện thoại ra, đăng nhập tài khoản của một diễn đàn.
Mẹ A Thận: Con trai tôi 5 tuổi, hôm qua tôi đã đồng ý sẽ đưa con đến lớp năng khiếu, nhưng hôm nay ngủ quá giờ nên quên mất, xin hỏi, bây giờ phải làm thế nào? Online đợi, hơi gấp một tí.
Hàn Sóc đã đăng ký tài khoản này mấy năm, bình thường cũng hoạt động rất hăng hái, khoảng thời gian trước còn chia sẻ một số mẹo nhỏ đơn giản để điều chế hương, độ nổi tiếng tăng lên mạnh mẽ, bởi vậy, chưa đầy hai phút sau, trả lời đã bắt đầu tuôn ra ầm ầm.
Lầu 1: Tem! Mẹ A Thận này, tôi hỏi đã nhé, con trai cô có làm ầm lên không?
Mẹ A Thận trả lời: Không thấy.
Lầu 2:8Tôi có thể nói là ngày hôm kia tôi cũng phạm phải sai lầm tương tự không? Kết quả tiểu tổ tông nhà tôi lên cơn ăn vạ, sống chết không chịu đi học nữa, chỉ ở nhà ôm đùi ông bà nội gào khóc ầm ĩ, cuối cùng còn được ba nó mua kem dỗ dành, rồi đưa đi chơi một vòng ở công viên giải trí nữa mới chịu yên cho. Trẻ con bây giờ đứa nào cũng giỏi ăn vạ như vậy à? Phiền quá, không đáng yêu gì cả.
Lầu 11: Thông thường trong những tình huống đó, tôi sẽ chủ động xin lỗi.
Lầu 12: Đồng ý với lầu trên, cha mẹ là người thầy tốt nhất của con, đừng cảm thấy mất mặt, cứ nói chuyện đàng hoàng, trẻ con rồi sẽ hiểu thôi.
Hàn Sóc lướt đến hai2bình luận này, trầm tư giây lát, gật đầu, nghe ra cũng có lý thật.
Lầu 16: Mẹ A Thận à, đề nghị có mua đồ ăn ngon hoặc đồ chơi gì đó cho con, trẻ con ấy mà, mau hết giận lắm.
Lầu 17: Đồ chơi thì tôi đề nghị dòng đồ chơi Buzz Lightyear, bây giờ các bé trai đều thích cả.
Hàn Sóc chọn mấy câu trả lời lại, rất nhanh sau đó đã thấy kim giờ chỉ đến số mười hai.
Ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa, về rồi...
“Mommy!” A Thận nhìn thấy Hàn Sóc đứng ở cửa, bỗng nhiên hai mắt sáng bừng lên.
“Con trai ngoan” Đi tới, đưa tay ra ôm con lên, ước lượng: “Sao con lại nặng thế này nhỉ? Hì hì...”
Khương Mỹ Linh xuống xe, nghe thấy vậy bèn trừng mắt lườm cô: “Có ai ăn4nói như con không hả?”
Hàn Sóc cười ngượng ngùng, gọi một tiếng “mẹ”. Cô thấy chột dạ nên giọng nói cũng nhỏ đi, ấm a ấm ức.
Nhưng cậu bé A Thận trong lòng cô lại lấy ngón tay chỉ lên má cô, “Mommy, smile!”
Hai mắt người phụ nữ cong cong, cười vô tư như đứa trẻ.
“Bà ngoại, smile!”
Khương Mỹ Linh bất đắc dĩ, cũng cong môi lên theo.
Ba người đi vào nhà.
Hàn Sóc đặt con trai lên sofa, “Bé ngoan của mẹ, con có khát không? Con muốn uống gì? Trà sữa? Hay Coca?”
Khương Mỹ Linh ngồi bên cạnh muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Cậu bé A Thận nhìn Hàn Sóc bằng đôi mắt đen láy, sáng rực rỡ như sao trời, không vướng bụi trần, “Trà sữa” Nghĩ một lúc, lại bổ sung thêm, “Một nửa ly nhỏ là được rồi”
Hàn Sóc thầm huýt sáo trong lòng, cuối cùng cũng đã đến lúc cô thể hiện tài năng.
Vòng đến trước quầy bar, cầm chiếc cốc hợp kim lắc qua lắc lại một lúc, tiếng đá va chạm vào nhau phát ra âm thanh nghe vui tai. Hàn Sóc bỗng càng trở nên hưng phấn, thậm chí còn tung hứng trên không.
“Con trai, thế nào?!”
“Mommy ngầu quá!”
“Khá lắm, đúng là biết nhìn người”
“Vâng” A Thận gật đầu: “Di truyền cho con”
Người phụ nữ vui như mở cờ.
Khương Mỹ Linh chứng kiến màn tâng bốc lẫn nhau của hai mẹ con, vừa đau lòng, vừa thấy chua xót.
A Thận không thích uống coca, cũng rất ít khi uống trà sữa, chỉ có cái đổ đầu heo Hàn Sóc, đã nhắc vài lần nhưng vẫn không nhớ được.
“Rõ ràng là con rất thích coca và trà sữa, A Thận là do con sinh ra, sao nó lại không thích được chứ?” Dáng vẻ đó thực sự là vừa khó hiểu, cũng vừa không chắc chắn.
Thông thường, Khương Mỹ Linh đều không tranh luận với cô, chỉ cười hừ hừ hai tiếng rồi thôi.
Nhưng có một lần, thực sự không thể chịu đựng được nữa nên bà nói, “Con trai là do con sinh ra, nhưng trên người nó có một nửa gene là từ người khác! Hàn Sóc, mẹ xin con, con tỉnh táo lại đi có được không?”
Vừa nói dứt lời, Khương Mỹ Linh đã thấy hối hận.
Hàn Sóc không nói gì cả, chỉ yên lặng quay về phòng, hai ngày sau đó vẫn không ra ngoài.
Cuối cùng, vẫn là Hàn Quốc Đống gọi bảo vệ đến phá cửa ra.
Trong phòng một màu đen kịt, cửa sổ được đóng rất chặt, không hề cảm thấy có bất kỳ hơi người nào.
Rõ ràng bên ngoài cửa sổ mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, nhưng người ở bên trong lại giam mình trong bóng tối.
Lúc đó Khương Mỹ Linh thấy sợ hãi, sắc mặt Hàn Quốc Đống trắng bệch.
Còn A Thận nhỏ bé đi theo ông ngoại, lần đầu tiên biết được thế nào là sợ hãi.
“Hức...” Trên giường có một nhúm màu đen động đậy, sau đó có một cái đầu thò từ trong chăn ra ngoài, “Ba? Sao ba lại ở đây? Ba nhớ bà Khương rồi à?”
Tất cả mọi người đều sợ hãi muốn chết, kết quả Hàn đại tiểu thư lại là chỉ đang... ngủ say thôi sao?!
Từ đó về sau, Khương Mỹ Linh không bao giờ dám nhắc nửa lời đến ba đứa bé nữa.
A Thận còn cẩn thận hơn cả bà, thậm chí có thể nói im bặt như pho tượng.
Đây là tạo nghiệt gì thế này...
Mở nắp, thêm nguyên liệu, cuối cùng thành cốc trà sữa, Hàn Sóc theo yêu cầu của con trai làm thành hai cốc một lớn một nhỏ, “Mẹ, một cốc trà sữa bằng với 13 viên đường, chắc mẹ không uống đâu nhỉ?”
Khương Mỹ Linh: “...”
“Vậy thì con và A Thận chia nhau đấy!”
Nói xong, cô lắc la lắc lư bưng lên, đưa đến trước mặt con trai, “Mr Han, xin mời ngài dùng.”
Thái độ phục vụ cực kỳ tốt.
“Thanks, Mom” Cậu bé thuận theo, phối hợp hoàn hảo.
“Ngoan!” Hàn Sóc xoa đầu con trai, bỗng nhiên cảm giác thấy tự hào đến nổ cả mũi.
“Ngon quá” A Thận chép miệng.
“He he, mẹ cũng thấy thế”
Khương Mỹ Linh che mặt, bà sinh ra cái thứ gì thế này?
“Con trai” Hàn Sóc đảo mắt, “Gần đây còn có thích thứ đồ chơi gì không?”
“...Không ạ?
“Vậy gần đây con có hứng thú chơi cái gì không?”
“Cờ vây”
“Thế à...” Nhưng cô không biết chơi, nên không chơi cùng con trai được rồi.
“Bà ngoại nói, tháng sau Babolat tổ chức một buổi bán đấu giá có một bàn cờ vây bạch ngọc, con đã xem ảnh trên mạng rồi, rất tinh xảo”
Hai mắt Hàn Sóc sáng lên: “Vậy mommy sẽ đấu giá về tặng con nhé?” “Có thật không ạ?” Vẻ mong chờ tràn ngập đôi mắt của cậu bé, Hàn Sóc thực sự cực kỳ yêu thích dáng vẻ đáng yêu này của con trai.
“Đương nhiên rồi!” Dù cô có không đấu giá được, chẳng lẽ Hàn Quốc Đống không đấu lại được hay sao?
A Thận cảm thấy thỏa mãn, ngửa đầu lên uống cạn ngụm trà sữa cuối cùng, đặt cốc không lên bàn.
Khương Mỹ Linh cứ thế nhìn, không nói gì.
Hàn Sóc đập răng vào miệng cốc, nhìn con trai, rồi lại liếc nhìn mẹ mình, khẽ ho một tiếng, “Mẹ sai rồi, mẹ hối hận.”
Khương Mỹ Linh hừ lạnh.
“Con trai, mẹ xin lỗi nhé, sáng nay mẹ ngủ quên, nên không đưa con đi học được”
“Không sao cả, mẹ không nói thì con còn quên là có chuyện đó” A Thận nhìn cố nghiêng đầu cười, giống như mặt trời nhỏ.
Hàn Sóc như trút được gánh nặng, nhưng vẫn còn mạnh miệng: “Chuyện nghiêm túc như vậy, làm sao con có thể quên được chứ?”
“Lần sau con sẽ không như vậy nữa, mommy.”
“Vậy... lần sau con nhớ gọi mẹ đấy nhé?
“Vâng” Hàn Sóc vui vẻ hẳn lên, “A! Mẹ còn có một tin nữa muốn nói, cuối cùng mẹ cũng điều chế thành công hương dành dành và hoa nhài rồi! Đi, mẹ dẫn con đi thử.”
A Thận giống như cái đuôi nhỏ đi theo sau, hào hứng khen ngợi. Khương Mỹ Linh nghe mà thấy vừa tức vừa buồn cười.
Xưa nay đều là mẹ chiều con, đây là lần đầu tiên bà được thấy con chiều ngược lại mẹ như thế này.
Khương Mỹ Linh khẽ thở dài, “Ngược hết rồi...”
Nhưng lại không thể không thừa nhận rằng, con gái bà đúng là có phúc.
Sau khi trải qua hơn một tháng đóng cửa nghiên cứu, hương hoa nhài và dành dành cũng được điều chế thành công. Hàn Sóc truyền lại phương pháp tinh luyện cho anh trai cô xong liền thấy rảnh rỗi.
Ngoài lần đi cùng Hàn Quốc Đống xuất hiện ở hội đấu giá, đấu giá bàn cờ vây bạch ngọc tặng cho con trai xong, Hàn Sóc lại quay lại trạng thái ru rú ở trong nhà cả ngày như thường lệ.
Hàng ngày trồng hoa, chạy bộ, xem phim, rồi spa chăm sóc nhan sắc, đương nhiên là không thể thiếu được cậu con trai đáng yêu rồi.
“Chán quá...”
Sau khi anh hùng của mình ngoèo lần thứ n, Hàn Sóc ném chuột và bàn phím sang một bên, cả người rơi vào trạng thái nhàm chán phát điên.
“Mommy...” A Thận gọi cô.
Người phụ nữ bỗng trở nên yên tĩnh, rồi lại ngước lên nhìn, vẫn là dáng vẻ cười híp mắt lại như vậy: “Khụ... xin lỗi nhé, mẹ làm con sợ à?”