Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1256



Phòng làm việc March.

“Nhiễm Tổng, chúng tôi định sau khi tan ca sẽ đi ăn thịt xiên, cô có đi cùng chúng tôi không?” Lộ Lộ cầm bản vẽ Nhiễm Dao đưa, nhân tiện hỏi luôn.

“Mọi người chơi vui vẻ nhé, tôi không đi đâu.” Lộ Lộ đảo mắt một cái, “Cô có hẹn rồi à?” “Ừ.” Nhiễm Dao gật đầu. “Tôi đoán chắc chắn là Sở đại soái ca, có đúng không nào?” Cô chỉ cười mà không nói. Lộ Lộ bỗng2thấy chua xót, “Quả nhiên FA không nên hỏi làm gì, sao lại tự tìm chỗ đâm vào thế này?”

“Ngoan nào.” Nhiễm Dao đứng dậy, vươn tay qua bàn làm việc vỗ đầu cô, “Tối nay đi ăn hết bao nhiêu công ty sẽ thanh toán, tôi nói thế cô đã thấy dễ chịu hơn chút nào chưa?”

“...” Nếu biết trước thì đã nói là đi ăn hải sản rồi.

Thất sách!

Thất sách to đùng!

Trước khi đi, Lộ Lộ còn quay đầu lại mãi:5“Thực ra, bọn tôi còn định đi ăn xong thì đi hát haraoke nữa...” “Ờ, vậy chúc mọi người đi chơi vui vẻ.” Lộ Lộ thấy nhói lòng, câu cô muốn nghe không phải là câu đó!!!

Cánh cửa được đóng lại, ngăn cách bóng lưng buồn bực của cô gái. Nhiễm Dao dựa vào ghế, lúc này mới không nhịn được nữa bật cười thành tiếng.

Sau đó, cô lấy điện thoại ra, gọi đến một dãy số. “Alo, chị Dương.” “Nhiễm Tổng, có6chuyện gì à?” “Vừa rồi nghe Lộ Lộ nói là các chỉ định đi ăn với nhau à?”

“Đúng là có chuyện này.” “Chi tiêu hết bao nhiêu cá tính vào tiền công ty, gần đây mọi người cũng làm việc vất vả nhiều rồi.”

Đầu bên kia khựng lại, rồi lập tức cười đùa: “Cô không sợ đám nhóc đó khiến cô táng gia bại sản luôn à?” “Có chị ở đó, tôi yên tâm một trăm hai mươi phần trăm.”

Chị Dương là kế5toán kiêm thủ quỹ của March, có một đôi mắt tinh tường, sai lệch giữa những khoản thu chi nhỏ như từng tấc vải đều được tính toán chi li qua đôi bàn tay của chị ta.

“Được, có câu này của cô, tôi bảo đảm sẽ giám sát chặt chẽ đám nhóc đó!”

Năm giờ bốn mươi, mọi người thu xếp chuẩn bị tan ca.

Đúng sáu giờ, Lộ Lộ đẩy cửa văn phòng Nhiễm Dao, “Cô không đi thật đấy à? Hay là gọi3Sở đại soái ca đi cùng được không?” Nhiễm Dao xua tay, “Trưa nay chúng tôi hẹn nhau rồi, bây giờ chắc là anh ấy đã sắp xếp xong cả rồi, để lần sau đi, tôi sẽ bảo anh ấy mời mọi người ăn cơm.”

Vẻ mặt ỉu xìu buồn thiu của Lộ Lộ bỗng chốc khôi phục lại sức sống, hai mắt sáng bừng lên, “Vậy thì tốt quá! Vậy bọn em đi thật đây...”

“Đi đi đi đi, nhớ chụp nhiều ảnh vào rồi gửi lên nhóm, tôi cũng được vui lây với mọi người.”

“Được!”

Sau khi Lộ Lộ đi, Nhiễm Dao đi đến phòng nghỉ ngơi thay chiếc quần dài, màu xanh nhạt thuần khiết đơn giản, càng điểm thêm vài phần trang nhã.

Tháo búi tóc cột tạm lên lúc làm việc, mái tóc rủ xuống, cô lấy lược chải qua, buộc thành một cái đuôi ngựa cao, để lộ ra vầng trán trắng nõn trơn bóng.

Thay chiếc giày cao gót màu nude, rồi trang điểm qua, đứng trước gương thay đồ, sau khi chắc chắn đã xong xuôi hết, Nhiễm Dao rời văn phòng đúng giờ, xuống dưới lầu đợi.

Đúng lúc này, Sở Kiêu gọi điện thoại đến.

Đầu ngón tay khẽ trượt qua, sau đó ấn nút nghe...

“Anh đợi lâu chưa? Em xuống ngay đây.”

“Xin lỗi, Dao Dao...” Động tác cầm túi xách của Nhiễm Dao khựng lại, rồi dần buông xuống, “Sao bỗng nhiên lại xin lỗi em?” “Tối nay anh có việc bận, cho nên...” “Bận công việc à?”

“Ừm.”

Nhiễm Dao thở phù một cái, “Không sao, công việc quan trọng hơn, anh cứ làm việc của anh đi, chúng ta hẹn nhau hôm khác vậy.”

Đầu bên kia trầm ngâm một lát, “... Dao Dao, cảm ơn em.”

“Có gì đâu, làm bạn gái đương nhiên là em phải hiểu và ủng hộ cho anh rồi!”

Sở Kiều áy náy mãi, thậm chí còn có vài phần chột dạ trong đó, sau mấy câu nói đã vội vàng kết thúc cuộc gọi.

“Hi...” Phương Phương đứng bên kia đường vẫy tay với anh ta, gương mặt mỉm cười. Lúc này cô ta đã thay bộ trang phục trang trọng mang phong cách hơi cổ điển kia, mặc chiếc váy liền màu trắng, tóc dài xõa vai, dịu dàng rủ ra sau lưng, tựa như đóa sen mới nở, tươi mới tao nhã, tự mang theo khí chất dịu dàng điềm tĩnh.

Sở Kiêu cất điện thoại đi, rồi ngẩng đầu lên. Cô gái đã băng qua đường, đi về phía anh ta.

“Để anh đợi lâu rồi.” Phương Phương đứng lại, vẻ mặt áy náy.

“Tôi cũng vừa mới đợi chưa được bao lâu.” Sở Kiều xua tay, ra hiệu không sao cả.

Cô gái đưa tay lên nhìn đồng hồ, “Có lẽ bộ trưởng Hoàng và cục trưởng Lưu đã đến rồi, chúng ta qua đó trước, gọi món sẵn, mọi người đến là ăn ngay được rồi.”

Sở Kiêu gật đầu, “Cô suy nghĩ chu đáo quá.” “Tham gia vài lần là quen ngay thôi, có khi anh còn làm giỏi hơn cả em ấy chứ.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào bên trong.

Trong một chiếc Mazda màu đen dừng lại bên đường.

Thái Dũng: “... Đúng là Sở Kiều thật.”

Tống Tử Văn đang ngồi ghế sau chợp mắt dần mở mắt ra, nhìn Thái Dũng qua gương phản quang. Thái Dũng ồ lên một tiếng rồi giải thích nói: “Vừa rồi tôi nhìn thấy Sở Kiều đi vào nhà hàng phía trước đó, còn có một cô gái đi cạnh nữa, nhưng... không phải là cô Nhiễm.” Ánh mắt đen kịt của Tống Tử Văn nhìn theo hướng Thái Dũng chỉ -- Nhà hàng Hân Nhiên.

“Đó là nơi sở trưởng Triệu hẹn à?”

“Chính là ở đó.”

Một nụ cười khẽ hiện lên trên bờ mỗi người đàn ông, Tống Tử Văn tựa như thở dài, “Xem ra, cậu ta bắt nhịp được rồi.” “Vậy bây giờ chúng ta thế nào?” Thái Dũng chần chừ. “Nếu sở trưởng Triệu đã có lòng mời thì cũng không tiện chối từ được.” Thái Dũng hiểu ý, lái xe đến đường kẻ vạch bên cạnh liền vững vàng dừng lại. Hai người lần lượt đi xuống, Tống Tử Văn sải bước đi lên nhà hàng, Thái Dũng đi theo ngay phía sau.

Nhiễm Dao tắt điện thoại, ngồi xuống ghế da.

Rất lâu sau, cô mới khẽ thở dài. Nếu nói là không thất vọng thì đó là giả, cô đã thay quần áo, trang điểm xong, vui vẻ chuẩn bị đi rồi.

Cô không thích sự thay đổi đột ngột như vậy, giống như bị dội một chậu nước lạnh vào đầu, khiến cho cô toàn thân ướt sũng.

Cực kỳ không thích.

Nhưng Sở Kiều vì chuyện công việc, cô có thể hiểu được.

Dù sao thì khi cô bận rộn cũng đã từ chối anh rất nhiều lần. Nhiễm Dao lặng lẽ tự động viên mình – không sao cả, tuy chỉ là bạn gái, nhưng cũng cần phải là người nội trợ hiền thục. Cô kiểm tra lại hết một lượt điện nước, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì, cô mới tắt đèn rời văn phòng. Vừa bước ra khỏi cánh cửa xoay của tòa nhà, một chiếc Mercedes Benz đột nhiên xông tới, két một cái rồi dừng lại ngay trước mặt cô. Nhiễm Dao kinh ngạc trong chốc lát, biểu cảm hoàn toàn thay đổi, bởi vì người đến không phải ai khác, mà chính là... Nghiêm Phóng! cửa xe hạ xuống, để lộ ra gương mặt anh tuấn đó của người đàn ông, bờ môi khẽ nhếch lên nụ cười tà ác. “A Dao, chào em, em trang điểm đẹp quá.” Trong mắt là sự sùng bái trước cái đẹp. “Anh lại đến đây làm gì vậy?” Nhiễm Dao lùi về phía sau hai bước, đề phòng nhìn chằm chằm hắn.

“Tìm em đó!” Giọng nói lưu manh, vẻ mặt bất cần đời. “Có chuyện gì không?”

“Đưa em đi xem kịch hay đấy, có đi không?”

Nhiễm Dao nhíu mày, vẻ mặt thần thái lúc này của Nghiêm Phóng khiến cô có cảm giác như đã từng quen biết.

“Là chuyện liên quan đến bạn trai hiện tại của em, cái thằng nhóc họ Sở đó, thế nào, em có tò mò không?”

So với sự thấp thỏm bất an của cô, Nghiêm Phóng trông có vẻ vô cùng thoải mái.

Nhiễm Dao dường như nhớ lại điều gì đó, đồng tử bỗng nhiên co lại, đúng vậy, ban đầu Nhiệm Phóng cũng mang vẻ mặt đó, nói những lời tương tự như vậy khi chứng minh với cô rằng Tống Tử Văn bất kham thể nào.

Sau đó, cô đã đi.

Cũng đã nhìn thấy Tống Tử Văn...

Anh khoác tay một cô gái xinh đẹp trưởng thành đi trước mặt cô, mắt không hề liếc nhìn, giống như người xa la.

Cảnh tượng đó đã trở thành cơn ác mộng vĩnh viễn của Nhiễm Dao, hằng đêm khi mơ lại, nước mắt làm ướt đẫm gối, cô mới biết...

Thì ra, Tống Tử Văn không cần cô nữa rồi. Hôm nay, Nghiêm Phóng lại nói dẫn cô đi xem kịch hay, còn là chuyện liên quan đến Sở Kiêu.

Không... Nhiễm Dao lùi về sau một bước, “Tôi không đi.”

“Xem ra em đã đoán được rồi, ha ha...” Nghiêm Phóng cười vô cùng vui vẻ. Nhiễm Dao co giờ bỏ chạy.

Đáng tiếc, chưa đi được hai bước cô đã bị Nghiêm Phóng tóm được tóc, rồi chế ngự vai cô đưa vào trong xe, “A Dao, em ngoan ngoãn chút đi, đừng ép anh phải ra tay.”

“Nghiêm Phóng, cái đồ biến thái nhà anh... buông tôi ra!” “Suyt... Anh nhớ lúc mới đầu em rất nghe lời cơ mà, thề nguyền sắt son, tin tưởng Tống Tử Văn như vậy, sao nay lại không thể tin tưởng thêm một lần nữa chứ?”

“Anh cấm mồm! Tôi không nghe! Tôi không nghe!” Nhiễm Dao hét lên.

“Không nghe à? Thế thì sao được?” Ánh mắt người đàn ông bỗng trở nên hung dữ, “Anh đã chuẩn bị bao lâu như vậy rồi, nhọc lòng mất công, sao em lại không chịu biết điều chút nào thế?”

Nhiễm Dao khóc lem cả lớp trang điểm, dùng cả chân lẫn tay để phản kháng, cuối cùng vẫn bị Nghiêm Phóng nhét vào trong ghế lái phụ, thắt dây an toàn đến bó chặt vào. “Anh thả tôi xuống... cái đồ khốn nạn... anh là đồ khốn nạn...”

“A Dao.” Nghiêm Phóng đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt cô, đôi mắt lộ vẻ tiếc nuối, sau đó đặt tay lên vị trí lồng ngực, “Em khóc làm anh cũng đau lòng đây này. Ngoan ngoãn một chút nhé, có được không? Em còn nhớ chuyện Tống Tử Văn lần trước kia, hoàn toàn không cần anh ép buộc, em còn khăng khăng muốn chứng minh sự trong sạch của anh ta, vậy tại sao lần này lại khóc thế này?”.

Nhiễm Dao quay đầu đi, hàm răng cắn chặt môi dưới, không nhìn hắn nữa. “Có phải là bởi vì... vốn dĩ em hoàn toàn không có lòng tin đối với Sở Kiêu...”

“Câm mồm! Tôi không muốn nghe anh nói nữa!” Cô bịt tai lại hét lên, ánh mắt cuồng loạn, gấp gáp đến độ dường như sắp sụp đổ.

Nghiêm Phóng không dám kích động có thêm nữa, chỉ khẽ thở dài, rồi khởi động xe đi vào trong làn đường, lái về phía trước. Nhưng Nhiễm Dao có một trực giác rất mãnh liệt, sự việc sắp xảy ra đây không phải là thứ cô muốn nhìn thấy...