Đúng lúc này, một đám cao to đen hôi xông ra, đều cầm côn sắt trong tay, bao vây đám người Ngô Thiêm lại.
Ai nấy đều cao trên 1m8, vẻ mặt hung ác dữ tợn.
“Anh Thiêm, thế này…”
Mọi người đều như có điều gì kiêng kỵ, không dám tự tiện hành động.
Ngô Thiêm hoàn hồn lại từ cơn hoảng hốt, “Chúng… chúng mày ăn gian!”
“He, đánh hội đồng thì phải ra đánh hội đồng, chẳng lẽ chỉ có chúng mày được tìm thêm người mà không cho bọn tao tìm chi viện à? Mày được gọi là anh Thiêm thì cũng phải ra dáng tí chứ!”
Ngô Thiêm tức đến trắng bệch mặt.
“Được rồi.” Đàm Hi khua tay, đội ngũ các anh cao to lùi lại phía sau cô, “Bây giờ đủ người rồi, nói đi, mày muốn đánh thế nào? Đánh từng trận, hay là xông lên một lượt?”
Ngô Thiêm nuốt nước bọt, số người đối phương tuy chỉ bằng một nửa của chúng nhưng ai nấy đều cao to vạm vỡ, nếu lấy cứng đối cứng thì chưa chắc chúng đã được lợi.
Nhưng một đối một thì phần thắng càng nhỏ hơn.
Hắn đảo mắt, nhìn về phía Hàn Sóc hét lên: “Đây là chuyện giữa chúng ta, mày gọi nhiều người đến đây thế này là có ý gì hả?”
“Chẹp chẹp, mày muốn ăn gian à? Mày gọi người được, còn tao thì không gọi được à? Mày tự coi mình là con ông trời, ai cũng phải sợ mày một phép chắc?” Hàn Sóc ngoáy lỗ tai, nhẹ nhàng búng về phía hắn.
An An và Đàm Hi ghê tởm đứng tránh ra thật xa.
Ngô Thiêm nghẹn ngào.
Hứa Tuệ Tuệ tiến lên quấn lên cánh tay hắn: “Anh Thiêm, anh là đại anh hùng trong lòng em, em tin anh!”
Lời ngon tiếng ngọt, mê hoặc say sưa.
Đầu Ngô Thiêm cũng nóng lên theo, “Còn ngẩn ra đấy làm gì! Lên đi cho tao!”
Hứa Tuệ Tuệ rủ mắt thu lại ý cười, lùi ra khỏi vòng chiến đấu, để bản thân mình sạch sẽ.
Đàm Hi phất tay, ra lệnh cho đội quân hùng hậu phía sau: “Các anh em, xông lên!”
Bỗng nhiên, người ngã ngựa đổ, khung cảnh hỗn loạn.
Người vây xem xung quanh cũng dần tụ lại, nhưng đa số đều đứng rất xa, chỉ sợ dính họa vào thân.
Mười phút sau.
Người Ngô Thiêm dẫn theo đã gục hết, ngoài hắn và Hứa Tuệ Tuệ còn đứng ở phía xa, những người còn lại đều hoặc là ôm bụng, hoặc là ấn ngực, một người nằm rạp dưới đất kêu cha gọi mẹ.
Hứa Tuệ Tuệ thấy tình hình không ổn, chuẩn bị lượn đi.
Đàm Hi giơ tay chỉ, nói với anh chàng cao to đứng gần mình nhất, “Bắt con kia lại cho tôi.”
Mặt Hứa Tuệ Tuệ biến sắc, co giò bỏ chạy.
Nhưng cô ta sao có thể chạy thoát khỏi móng vuốt của một người đàn ông cao lớn chân dài được chứ?
Cuối cùng, giống như một chú gà con bị xách đến trước mặt ba người Đàm Hi.
“Để xem nào, hóa ra cô là Hứa Tuệ Tuệ à?” Đàm Hi cho người nhấc cao đầu cô ta lên, “Gương mặt hot trên mạng, nhưng cũng đâu có đẹp như trong truyền thuyết. Cô nói đi, sao cô lại đắc ý như vậy hả?”
Mái tóc dài bị người đàn ông kéo lấy, ép ngẩng đầu lên, đôi mắt Hứa Tuệ Tuệ hiện rõ vẻ uất hận, “Đàm Hi! Tao với mày chưa xong đâu!”
“Ô, thì ra mày quen tao à? Nhưng tao đâu có nhớ tao quen người như mày nhỉ? Xem đi, đều tại gương mặt hot này, thật là…” Cô thở dài một tiếng, “Thật là không phân biệt được mà.”
“Mày!”
“Ngô Thiêm đi đâu cũng nhằm vào tao, chắc chắn sau lưng là do mày giở trò xúi giục đúng không?”
Hứa Tuệ Tuệ cắn răng, trong mắt trào lên sự cay nghiệt.
“Tao không nhớ là mình đã trêu chọc mày lúc nào, mày nói đi, tao với mày có thù oán gì với nhau hả?”
Cười lạnh hai tiếng: “Hay lắm à? Đến giờ rồi mà vẫn còn giả bộ được.”
Đàm Hi thấy vô cùng kỳ quái.
Nhưng Hứa Tuệ Tuệ lại quay sang nhìn An An bằng ánh mắt cay nghiệt, “Chúng mày đều chẳng phải là thứ gì tốt đẹp!”
Nếu không phải có hai người này chặn phía trước thì cô ta đã là hoa khôi trường đại học T rồi…
“Còn phải nói nữa? Chắc chắn là nó ghen tị với cậu và An An.” Hàn Sóc bĩu môi, một câu nói trúng!
An An không có biểu cảm gì, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái.
Đàm Hi thì ngược lại, vây quanh cô ta, nhìn hết một lượt từ trên xuống dưới, nhìn kỹ đến từng chi tiết!
“Từng làm mũi, má cũng gọt rồi, còn mở rộng khóe mắt, còn về cặp bưởi này chắc cũng đã bơm không ít silicon rồi, mày không sợ lúc lên máy bay bị nổ tung luôn à?”
Hứa Tuệ Tuệ tức đến mức đôi môi run rẩy: “Mày…”
Nhưng sau chữ “mày” không có gì nữa.
Đàm Hi búng tay một cái, “Nhìn dáng vẻ không chống đỡ lại được của mày, chẳng lẽ… bị tao nói trúng rồi à? Chẹp chẹp, cũng không biết người đàn ông khẩu vị nặng thế nào mới dám chạm vào mày chứ?”
Ánh mắt quét qua Ngô Thiêm, thấy dáng vẻ kinh ngạc của hắn, thật là tội nghiệp!
“Con đĩ! Tao ghê tởm cái miệng thối tha của mày!” Hứa Tuệ Tuệ bỗng nhiên dùng sức, anh chàng cao to nhất thời sơ sẩy không ấn được người lại, lại để cô ta giãy ra nhào đến trước mặt Đàm Hi.
Đàm Hi không nhanh không chậm, giơ chân lên đá, rồi thu chân lại.
Động tác liền mạch lưu loát!
Sau một tiếng kêu thảm thiết, Hứa Tuệ Tuệ ngã thành dáng chó ăn phân.
Lúc này Ngô Thiêm mới phản ứng lại, xông lên đỡ cô ta, “Tuệ Tuệ, em có sao không?”
“Cút! Anh không phải là bá vương trường học sao? Sao chỉ xử lý hai đứa con gái thôi mà cũng không làm được, anh còn được tích sự gì nữa không hả?”
Ngô Thiêm trở tay không kịp, ngồi xổm dưới đất, giống như một thằng ngốc, ánh mắt trì trệ.
Người trước mặt hắn giờ đây đâu còn là Hứa Tuệ Tuệ hiền dịu ôn nhu trong ký ức nữa?
“… Anh mang bao nhiêu người đến, còn không xử lý được ba con nhỏ đó, anh còn có mặt mũi để làm bạn trai tôi được nữa à?” Hứa Tuệ Tuệ đẩy tay người đàn ông ra, từ dưới đất bò lên, trên mặt đã có hai vết rách, còn chê chưa đủ hết giận, oán hận nói: “Tôi muốn chia tay với anh.”
Ngô Thiêm như bị sét đánh, “Tuệ Nhi, em… đừng tức giận quá.”
“Hừ, ai rảnh mà đi tức giận với anh? Ngô Thiêm, anh nghe cho kỹ đây, tôi, Hứa Tuệ Tuệ, muốn chia tay với đồ vô dụng nhà anh! Từ nay đường ai nấy đi!”
“Anh không đồng ý!”
“Anh dựa vào cái gì mà không đồng ý? Anh có tư cách gì mà không đồng ý? Anh chỉ là một thằng nhà quê nghèo rớt mùng tơi, biết đánh đấm một tí mà đã tưởng mình là bá vương trường học thật à?”
“Trước đây em đâu có nói như vậy…”
“Trước đây ư? Tôi chỉ chơi đùa với anh thôi! Đồ ngu!”
Nói xong, tập tễnh rời đi, khi xoay người đi, cánh môi còn hiện lên một nụ cười giả tạo.
Xuống địa ngục hết đi!
Ngô Thiêm ngẩn người, cho đến khi A Lương gọi hắn.
“Anh Thiêm, bây giờ phải làm thế nào?”
Ba người Đàm Hi được xem miễn phí một vở kịch chia tay, Hứa Tuệ Tuệ này đúng là không phải hạng bình thường!
Thấy đối phương không còn giá trị lợi dụng nữa liền lập tức đá bay, còn ngay trước mặt bao nhiêu anh em của Ngô Thiêm, không hề nể mặt hắn một chút nào cả.
“Con nhỏ này được lắm!”
“Luận về mức độ mặt dày, Hàn Sóc tớ phải phục cô ta sát đất.”
An An cười lạnh.
“Anh Thiêm, còn muốn đánh nữa không?” Đàm Hi vén tóc mai, cười hỏi.
Ngô Thiêm mím môi, “A Lương, cho các anh em rút đi.”
“Vâng.”
Đàm Hi giơ tay lên, đội quân phía sau lại ẩn vào trong bóng tối.
Lúc này, tiểu công trúa mới chậm rãi đi bộ ra.
Thấy vậy, vẻ mặt ngẩn ngơ: “Đánh xong rồi à?”
Hàn Sóc ngoài cười nhưng trong không cười, “Sao cậu không đến muộn hơn nữa đi?”
“Tớ mới đi có nửa tiếng mà!”
“Đừng có nói với tớ là cậu bị táo bón, hay là rơi vào bồn cầu đấy nhé.”
Tiểu công trúa: “…”
An An mím môi, đuôi mắt cũng cong lên.
“Khụ khụ khụ!” Đàm Hi giả ho, thực sự là không thể nhịn nổi nữa.
Lúc này, Ngô Thiêm đi về phía bốn người, “Xin lỗi nhé, hôm nay là do hiểu lầm.” Sau đó nhìn Đàm Hi, “Sau này tôi sẽ không gây rắc rối cho cô nữa.”
Sắc mặt Đàm Hi hơi hòa hoãn, thấy hắn bị đả kích như vậy nên cũng tốt bụng chỉ bảo.
“Này người anh em, sau này nhìn người nhớ lau mắt cho sáng vào.”
Ngô Thiêm có vẻ buồn bực, ừm một tiếng đáp lại.
Lòng tự tôn của đàn ông không khỏi bị đả kích!
Đàm Hi thốt ra nói, “Đi thôi, chúng ta cũng rút thôi…”
Đột nhiên, tiếng còi cảnh sát vang lên, hai chiếc xe cảnh sát từ phía đối diện đi đến.
“Đệch! Ai báo con mẹ nó cảnh sát thế? Ngô Thiêm, có phải là anh không hả?” Đàm Hi tức giận túm lấy cổ áo người đàn ông, chỉ muốn xé xác hắn ra.
“Tôi đâu có ngu, báo cái con khỉ!”
“Có lẽ là Hứa Tuệ Tuệ.” An An đột nhiên lên tiếng.
Đàm Hi giáng cho Ngô Thiêm một bạt tai, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, cô hét lớn, “Còn ngẩn ra đấy làm gì?! Chạy đi! Một lũ ngu!”
Lúc này mọi người mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, ai nấy đều sợ chết khiếp.
Ai chạy được thì chạy, không chạy được thì bị cảnh sát bao vây, trong đó có cả Ngô Thiêm và ba người Đàm Hi, may mà Nhiễm Dao chạy nhanh.
“Đặt hết những thứ trong tay xuống!” Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát hét lên.
“Bây giờ phải làm thế nào?” Ngô Thiêm dù sao cũng mới chỉ là một sinh viên, hắn dù có gan lì hơn đám nam sinh bình thường hơn đôi chút, nhưng khi đối mặt với những người làm nhiệm vụ chấp pháp này cũng có chút run rẩy.
Trời sinh ra dân chúng vốn đã có sự kính nể với người làm quan.
Thời cổ đại đã thế, đến giờ vẫn vậy.
Đàm Hi bên này, ngoài An An và Hàn Sóc, những người do Chu Dịch cử đến đều chạy thoát hết từ lâu, cho nên người còn sót lại toàn bộ đều là người do Ngô Thiêm đưa đến.
Đàm Hi vỗ vai hắn, đè thấp giọng nói: “Mau bảo người của anh bỏ vũ khí xuống, muốn vào cục cảnh sát ngồi xổm à?”
Ngô Thiêm kinh hãi, nhìn về phía đám người kia nháy mắt ra hiệu.
Đồng chí cảnh sát trung niên đi mấy bước đến trước mặt họ, “Tôi vừa nhận được điện thoại báo nói ở đây xảy ra ẩu đả, là các cô cậu đúng không?”
Khí thế không tức giận mà uy nghiêm, Ngô Thiêm bị dọa cho sợ hãi lùi lại phía sau nửa bước.
Đàm Hi thầm mắng hắn vô dụng, tiến lên, cười híp mắt nói: “Chú cảnh sát à, chú nhầm rồi à? Chúng cháu đều là công dân lương thiện.”
“Vậy thế mấy thứ vũ khí thằng nhóc kia cầm trên tay thì cô giải thích thế nào?”
“Vũ khí? Vũ khí gì ạ? À, đây chỉ là mấy cây côn đánh bóng thôi ạ, sao chú nói nghiêm trọng thế, cháu còn tưởng có ai cầm súng cơ!”
“Cưỡng từ đoạt lý.”
“Cầm mấy cây gậy thôi mà, không đến nỗi đánh nhau chứ? Chỉ giống như là giơ dao lên thì không có nghĩa muốn giết người, mà có lẽ người ta chỉ muốn thái rau thôi, ai mà biết được chứ?”
Đàm Hi nhún vai, hai tay giơ ra, dáng vẻ hài hước kiểu Mỹ.
Đồng chí cảnh sát trung niên bị dáng vẻ cà lơ phất phơ của cô chọc giận, “Một cô nhóc còn tí tuổi đầu không lo học hành tử tế! Lại đi giao du với một đám lưu manh, bố mẹ cháu mà biết chắc sẽ tức chết mất!”
Ánh mắt Đàm Hi lạnh lại, “Chuyện của cháu, chú đừng có lôi bố mẹ cháu vào đây.”
“Hừ, bây giờ cũng biết sợ rồi cơ à? Đưa tất cả về đồn!”
“Đợi đã.” An An đột nhiên nói, “Trước khi mọi chuyện được làm rõ, hình như chú không có tư cách bắt người.”
“Cô cũng bị đưa đi cùng luôn! Đám trẻ con bây giờ thật không ra thể thống gì, lưu manh côn đồ, loại người nào cũng dám kết giao!”
An An nhướng mày, khuôn mặt xưa nay vẫn luôn ôn hòa bỗng nhiên trầm xuống lạnh lẽo: “Chú có chắc chắn muốn làm như vậy không?”
Đồng chí cảnh sát trung niên lùi lại phía sau nửa bước, lạnh lùng hừ một cái: “Đe dọa cảnh sát nhân dân, cô có tin tôi có thể chính thức bắt giam cô được không?”
An An nở nụ cười, “Thế à? Chú cũng phải có bản lĩnh đó mới được.”
Chỉ để lại một câu như có như không, cô sải bước về phía trước, sau đó đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Đàm Hi và Hàn Sóc, “Đi thôi, chú cảnh sát mời chúng mình về đồn uống trà.”
Đàm Hi cười, đi theo, “Vậy thì được.”
Hàn Sóc chép miệng, “Đúng lúc đang khát.”
Ngô Thiêm nhìn ba cô gái cười hi hi trèo lên xe cảnh sát, cảm giác đó…