“Sau này phải cẩn thận đấy nhé, tôi sợ cô nhóc này sẽ giành mất bát cơm của ông.” Lê Diệp đứng tại chỗ, càng xem càng hưng phấn, những lời châm chọc cũng nói ra rất tự nhiên.
Sắc mặt Phạm Trung Dương không tốt lắm, trò giỏi hơn thấy dĩ nhiên là một chuyện đáng mừng, nhưng giỏi quá thì lại biến chất!
“Hừ! Nha đầu này vẫn còn non lắm!” Ông không phục.
“Chờ mà xem!” Bà Lê cười rất cao thâm, cô nhóc hài hước này ở đâu ra vậy? Nhìn dáng vẻ nghiêm túc kia kìa, đúng là khiến người ta yêu thích mà.
“Lúc nãy, chúng đã giải quyết xong chỗ “bố cục hỗn loạn”, sau đây chúng ta nói cái gọi là “kết cấu đơn giản” của cô Hề. Trước đó, chúng ta xin mời Hàn Sóc, tác giả bức tranh ký họa này lên nói đôi câu?”
Đàm Hi lén nháy mắt với Hàn Sóc. Hàn Sóc vén mái tóc đủ màu cool ngầu của mình, đột nhiên đứng dậy, “Có chắc muốn tớ nói không?”
Không đợi Đàm Hi lên tiếng, các bạn học đã không ngồi yên được: “Nói!”
“Được! Vậy tôi xin nói bừa hai câu, nói không hay đừng chê cười nhé~” Nụ cười vừa tinh quái vừa lưu manh.
Hề Đình cảm thấy không ổn, nhưng với xu hướng như lúc này, cô ta không thể nào phản bác lại được, chỉ có thế đứng ngơ ngác dưới bục giảng nhìn Đàm Hi lộng hành ở phía trên!
“Đầu tiên, cá nhân em không dám tán đồng cách nói của cô Hề. Nghe nói cô là con rùa từ Italy mới về…”
Sặc…
Cả phòng cười lớn.
“Mẹ ơi! Hàn Sóc cố ý đúng không?”
“Chưa từng nghe nói hai người này có thù hằn nhỉ?”
“Phòng 406 có hai kẻ thần kinh, một kẻ ở trên, một kẻ ở dưới, có gì bất ngờ đâu?”
“Mày xem mặt cô Hề đổi màu rồi kìa, cánh môi còn run bần bật, chắc bị nội thương không nhẹ đâu.”
“Suỵt! Không liên quan đến chúng ta, cứ xem là được, không cần phải mua vé cơ mà.”
“Hề hề…”
Khuôn mặt trắng bệch của Hề Đình hơi đổi sang màu xanh, nắm tay siết lại trong vô thức. Nếu Đàm Hi và Hàn Sóc là bọc bim bim căng phồng, chắc chắn sẽ bị cô ta bóp nổ tung.
“Tôi yêu cầu em - tôn - trọng - một - chút!” Hề Đình cắn răng nghiến lợi.
Hàn Sóc nhếch mày, xòe hai tay, nhún vai, dáng vẻ đầy cool ngầu, “Chẳng lẽ rùa biển không phải là rùa?”
“Em!”
“Ok, rùa biển thì rùa biển vậy” Khựng lại, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đếch phải rùa đấy sao… khụ khụ, nếu cô đã có kinh nghiệm du học nước ngoài, chắc chắc cũng là một người học cao hiểu rộng nhỉ? Vậy thì cô nên biết, trong giới nghệ thuật không thể chỉ có một âm thanh, một trường phái. Thường có câu, một ngàn người đọc thì sẽ có một ngàn Hamlet, mỗi người có tiêu chuẩn thẩm mỹ của riêng mình, có người nói tốt, thì cũng sẽ có người nói xấu, và một tác phẩm có giá trị thật sự thường trở nên lớn mạnh trong sự tranh luận không ngừng nghỉ, để rồi cuối cùng trở thành kinh điển, truyền lại đời đời.”
Hề Đình cười lạnh, “Cho nên, em đang tự khen mình?”
“Sai! Cái này gọi là… tự tin.” Vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với đối phương, hờ, chọc tức cô chơi!
Tiểu Công Trúa che miệng, bụng co giật.
An An vỗ vai cô, “Muốn cười cứ cười ra tiếng đi, nhịn rồi lỡ đổ bệnh thì sao?”
“Ha ha ha ha… Sóc Nhi nhà chúng ta vô sỉ thật!”
An đại mỹ nhân: “…” Đã hiểu chân tướng!
Phạm Trung Dương đứng trước cửa giảng đường, lén liếc nhìn Lê Diệp đang ở bên cạnh, cái cô Hề Đình này là người do bà ấy giới thiệu, không ngờ hai học trò của ông lại “ra sức” đạp người ta vào chỗ chết như vậy, “À…”
“Tài năng không bằng người khác, không có gì để giải thích.” Lê Diệp ngừng cười, nhìn về hướng Hề Đình thông qua khe cửa đang hé mở, thu hết sự luống cuống và phẫn nộ của cô ta vào trong mắt.
Xem ra, mắt chọn người của con trai còn cần phải nâng cao hơn.
“Nói hay lắm!” Đàm Hi vỗ tay, quần chúng hùa theo.
Hàn Sóc ngồi xuống, bộ dáng đắc ý không thôi. Có trời mới biết được, cô bịa rất vất vả.
“Cô Hề dựa theo gu thẩm mỹ quen dùng của bản thân để đánh giá một bức tranh cực kỳ có tính sáng tạo, lại còn cho ra một lời đánh giá khá là thấp, ngôn từ dứt khoát, quá chi tuyệt đối, không có chỗ để xoay chuyển, đây quả thật là một sai lầm chí mạng đối việc việc giám định và thưởng thức!”
Đàm Hi bước đi, dùng cây giảng bài trong tay gõ vào bệ phát biểu, những sinh viên vốn đang cuối đầu chơi điện thoại đều đồng loạt ngẩng đầu lên, bắt đầu tập trung tinh thần nghe cô giảng bài: “Ba gợi ý. Thứ nhất, giám định phải tránh suy nghĩ chủ quan. Thứ hai, đổi góc độ quan sát vấn đề. Thứ ba, cô Hề hoàn toàn không có bất kỳ thiên phú giám định nào.”
Câu cuối cùng vừa thẳng thắng vừa tổn thương người khác, cơ thể Hề Đình lảo lảo như muốn ngã quỵ.
Hàn Sóc giơ ngón giữa vào cô ta… loser!
Sau đó lại nhìn Đàm Hi bằng một ánh mắt vô cùng sùng bái, lợi hại quá chế của em.
“Sau đây chính thức trở về vấn đề kết cấu, mọi người cũng cảm thấy quá đơn giản?” Ánh mắt nhìn quét xuống dưới, có người gật đầu, có người lắc đầu.
Đàm Hi: “Một cánh cửa kính, một cây guitar, vì phơi sáng cường đồ cao để lại một mảng trống lớn, nhìn vào thì có hơi thờ ơ, nhưng lại mang theo vài phần lười biếng với chất cảm thú vị. Tôi nghĩ, bạn Hàn Sóc không vẽ cửa sổ, cũng không vẽ guitar.
Quần chúng ngơ ngác, nhưng Đàm Hi lại không nhanh không chậm: “Trong "Hiệp Khách Hành" của Lý Bạch có viết: "Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ minh". Nói đơn giản một chút, làm xong việc thì phủi mông bỏ đi! Đây là gì? Là hoài niệm tình xưa đó! Hoài niệm của một nhà thơ... cởi mở, tùy hứng, tự do, không ràng buộc!”
Chúng sinh viên ngoan ngoãn gật đầu.
“Lợi hại - quá!”
“Chư Thử Bách Gia, trích dẫn điển cố, này… cô ấy có phải đến từ khoa Trung Văn không đó?”
“Nghe cô ấy nói thế, sao tao cứ thấy mình sắp đắc đạo thành tiên vậy?”
“Đây gọi là gì?”
“Hoài niệm tình cũ!”
“Văn nghệ quá…”
Nói thật, bản thân Hàn Sóc cũng bị phân tích đến ngu người, “Chẳng lẽ mình còn là một thiên tài ẩn dật sao?”
Hết cách, cái miệng của Đàm Hi, cô ấy nói bạn chết rồi, chắc bạn còn gật đầu phụ họa theo: không sai, tôi chết rồi.
“Tôi thấy, bạn Hàn vẽ bức tranh này rất thoải mái tùy hứng!” Cô Đàm gật đầu, khen ngợi hết lời, “Còn về, cô Hề cảm thấy quá đơn giản, nhưng tôi lại không thấy như vậy. Trong “Đạo Đức Kinh” của Lão Tử có viết: "Đại âm hi thanh, đại tượng vô hình". Đây là một kiểu quan niệm mỹ học vào giai đoạn đầu của Trung Quốc cổ đại, có ý tôn sùng cái đẹp tự nhiên chứ không phải là cái đẹp nhân tạo. Ai nói “đơn giản” thì không thể được gọi là “đẹp” được?”
Phạm Trung Dương vỗ tay, “Hay!” Phản ứng hoàn toàn theo bản năng.
Lê Diệp nhìn cô gái miệng lưỡi lưu loát trên bục giảng, rồi chìm vào suy nghĩ, ánh mắt nhìn Hề Đình đột nhiên trở nên đồng cảm.
Không cùng trình độ, không cùng đẳng cấp.
“Sự nhận xét cuối cùng… nét vẽ thô xấu. Mọi người cảm thấy có gì không ổn không?” Đàm Hi kiên nhẫn hỏi, cả lớp trên cơ bản đều giao lưu theo cách này.
Hàn Sóc đập bàn: “Dĩ nhiên là không ổn rồi!” Bà đây là danh họa cấp bảo vật quốc gia, ok?
Đàm Hi trừng cô.
Hàn Sóc mỉm cười, bực bội ngồi xuống, “An, ánh mắt của cô nàng kia có nghĩa là gì?”
“Cậu ấy nói cậu giỏi, cậu đừng có tưởng rằng mình giỏi thật.”
“…”
Đàm Hi đi ra phía sau bàn giáo viên, bắt đầu điều khiển thiết bị truyền thông đầy thông thạo, sau khi những tiếng gõ bàn phím lạch tạch vang lên, trên màn hình chiếu màu trắng xuất hiện hai tấm hình, “Người này chắc hẳn mọi người không thấy xa lạ chứ?”
Ánh mắt An An bỗng nhiên khựng lại.
Tiểu Công Trúa hô lên: “Là Dạ Cô Tinh đại đại! Trời! Thần tượng của tôi đẹp đến cry (khóc)!”
Hàn Sóc hừ hừ, tầm nhìn không tự chủ nhìn lên màn hình vài lần. Người này là một sự tồn tại truyền kỳ từ giới giải trí của Hoa Hạ đến toàn cầu!
Nhất thời, bán tán xôn xao, từng người từng người nói “ảnh hậu”, “siêu sao”, bỗng chốc biến thành fan boy, fan girl.
Đàm Hi nhếch mày, cô cũng là fan trung thành của vị thiên hậu này đấy!
“Mọi người có thể nhìn thấy, trên màn hình có hai tấm hình. Một tấm là Rose hoang dã phóng túng trong “The Lion and The Rose” từng đoạt giải tượng vàng Oscars năm đó, còn tấm còn lại đến từ bộ phim điện ảnh quốc gia “Bầu Trời Thành Phố”, hai người này đều do Dạ Cô Tinh thủ vai. Mọi người cảm thấy Rose và Tiêu Tinh, ai đẹp hơn?”
Về vấn đề tám chuyện, các sinh viên đều tỏ ta rất nhiệt tình, có người đứng team Rose, có người chọn Tiêu Tinh. Mọi người chia thành hai phái trong chốc lát, đấu võ mồm với nhau.
Cuối cùng, Đàm Hi giơ tay trấn áp cảm xúc hưng phấn của quần chúng, giảng đường mới trở nên yên lặng như cũ.
“Bạn Đàm đang muốn nói cho chúng ta biết, cho dù là thô hay mảnh, hoang dã hay rụt rè, đều có vẻ đẹp riêng của nó, đúng không?” Trương Vũ nói rõ ra.
“Rất tốt!” Đàm Hi búng tay, tay cầm cây giảng bài, “Cô Hề nói, bức tranh này có nét vẻ thô xấu, nhưng tôi lại thấy, thô cũng có cái đẹp của thô, chỉ có những người thiếu con mắt phát hiện ra cái đẹp mà thôi.”
“Em đang ngụy biện!” Hề Đình tức giận la lên, cảm xúc dường như sắp sụp đổ.
Đàm Hi không thèm liếc nhìn cô ta, tự nói: “Trên đây, chính là toàn bộ ý kiến của tôi đối với bức tranh ký họa này. Thanks for listening!”
Dứt lời, xuống khỏi bục giảng trở về chỗ ngồi.
Cả lớp vô cùng im lặng, giây tiếp theo, những tiếng vỗ tay vang rền như tiếng sấm.
“Bạn Đàm, tuyệt lắm!”
“Nói hay thật!”
“…”
Vỗ tay, huýt sáo, hoan hô, reo vang. Đàm Hi đứng dậy, khom người, từ đầu đến cuối khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười, hành động cử chỉ tao nhã.
Dù Hề Đình có bình tĩnh hơn cũng không chịu được sự khiêu khích thế này. Đàm Hi chẳng hề xem cô ta ra gì, điều này khiến cô ta gần như phát điên.
Rõ ràng là thủ hạ bại tướng, dựa vào gì lại cao cao tại thượng?
“Đàm Hi, em đang cố ý làm khó dễ tôi phải không?” Mặt cô ta trầm xuống, nếu có thể cô ta rất muốn nhào tới xé nát cái khuôn mặt giả tạo kia!
“Cô Hề đang nói gì đây? Sao em… không nghe hiểu câu nào hết vậy? Ngoài ra, cô có chắn muốn chiếm dụng thời gian lên lớp quý giá để tranh luận những chuyện dư thừa này với em trước mặt toàn thể các bạn trong lớp không?”
Hề Đình sửng sốt, lúng túng khó xử.
Ánh mắt của toàn bộ sinh viên nhìn cô ta bỗng chốc thay đổi. Hôm nay, mặt mũi của một trợ giảng mới đến đây đã bị quét đi sạch sẽ.
Đàm Hi thì chẳng có phản ứng gì đặc biệt, dường như lúc nãy cô không hề cố ý nhắm vào ai, mà chỉ là nêu ra suy nghĩ của mình mà thôi.
“Cô à, cô có lên lớp nữa không? Nếu không mọi người có thể tan lớp chứ?” Hàn Sóc ngồi nghiêng ngả, dáng vẻ cà lơ phất phơ.
“Đúng vậy! Cô Hề, mau lên lớp đi!”
“…”
Mỗi người một câu.
Hề Đình hít thở sâu, đánh liều bước lên bục giảng, “Mời các bạn mở sáng ra đến trang thứ 47…”
Tuy đã cố gắng duy trì nụ cười, nhưng nhìn thế nào cũng thấy gượng gạo.
Đàm Hi nhếch mày, cuốn sách xoay vòng vòng trên ngón tay của cô.
“Còn vào nữa không?” Lê Diệp nhìn Phạm Trung Dương.
“Tuồng đã hát xong còn vào làm gì nữa? Vào dọn tách trà à?” Dứt lời, xoay người muốn bỏ đi, bước chân đột nhiên ngừng lại, “Đi đến phòng làm việc ngồi một lúc không?”