Nam sinh kia vỗ lên vai cô một cái, “Đừng khách khí.”
Đàm Hi suýt chút nữa thì phun hết nước trong miệng ra: “Ặc, thằng ranh này chẳng biết nặng nhẹ gì hết.”
“Được rồi, mọi người giải tán đi thôi, về tắm rửa đi, đừng để bị cảm.”
“Khụ, lúc này về thì chán lắm, hay là ra cổng trường ăn gì đi? Uống tí rượu cho ấm...”
Ánh mắt dò hỏi của mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Đàm Hi, cô đứng lên, vỗ tay: “Đi thì đi!”
“Sảng khoái!”
“Sảng cái đầu cậu ấy...”
Một đám người kéo vào trong quán ăn: “Ông chủ, ghép bàn cho bọn cháu, cho hai nồi lẩu cay.”
“Có ngay!”
“Hoa khôi khoa, đi lấy đồ ăn đi!”
Đàm Hi hừ một tiếng: “Các cậu ngồi chém gió, tại sao lại sai tôi đi chứ?”
“Hơ, cậu bảo đám nam sinh chúng tôi, trước giờ toàn phải tự mình ra tay, hôm nay vất vả lắm mới thấy có mỹ nữ đi cùng, chẳng lẽ không nên thỏa mãn lòng hư vinh của mấy thằng đàn ông chúng tôi một chút hay sao?”
Đúng thế, tới nơi này rồi, nam sinh chẳng khác nào mấy ông lớn, còn nữ sinh thì chẳng khác nào nô tì bận rộn, nói dễ nghe một chút là cô vợ ngoan, dẫn ra ngoài rất được người ta hâm mộ, nói khó nghe hơn thì là kẻ theo chủ nghĩa đàn ông cực đoan, chết vì sĩ diện!
Đàm Hi dừng chân, lừ mắt nhìn sang: “Sao lúc chuyền bóng, các cậu không nể tôi là người đẹp mà ra tay nhẹ nhàng tí hả?” Ai nấy cũng đều coi cô như là đàn ông ấy.
“Ôi, xem ra vẫn phải tự mình ra tay thôi...”
Đàm Hi âm thầm cười trộm: “Thế mới đúng chứ, dù sao các anh cũng đâu phải ít khi dùng tay đâu.”
Đám nam sinh đưa mắt nhìn nhau, bọn họ có hiểu gì sai không? Sao nghe câu kia cứ như là có ý gì ấy...
“Nhìn tôi làm gì hả?”
“Không... Thì... tôi muốn hỏi một chút là, chị gái, ý chị là cái đó đó đúng không?”
“Ý gì?” Đàm Hi giả ngu.
“Ồ, he he, không... không có gì...”
Sau đó, xám xịt đi lấy đồ ăn.
Đàm Hi chỉ việc ngồi chờ ăn mà thôi.
Nồi lẩu sôi, khí nóng lượn lờ, các bàn khác đều rất yên tĩnh, chỉ có đám bọn họ bên này là vô cùng ồn ào.
“Bà chủ ơi, lại thêm hai vại bia nữa đi.”
“Này, cậu uống ít ít thôi, tí nữa phải về ký túc đấy, xa như thế, say rồi không ai vác về được đâu.”
“Cậu tránh ra đi, tớ muốn uống với hoa khôi khoa một cốc.”
Đàm Hi liếc nhìn hắn, miếng thịt viên đưa đến bên miệng rồi lại thả vào bát, “Khuyên tôi uống bia đấy à?”
“Hoa khôi khoa à, cho tí mặt mũi đi được không? He he...”
“Ồ, không uống.”
“...”
“Chị à, đừng mà, chúng ta bèo nước gặp nhau, cùng đánh bóng rổ lại cùng ngồi chè chén, nói thế nào cũng là bạn bè rồi! Cần phải uống với nhau chứ.”
“Sau khi vận động không muốn uống gì hết.”
“Thế sao vừa rồi Triệu Tân rót cho cậu, chị lại uống hết chứ hả?”
“Lúc trước cậu ta mời tôi uống một chai nước, cho mặt mũi là chuyện đương nhiên rồi.”
“Thế bà chị cũng cho thằng em mặt mũi tí đi?”
“Được thôi, lần tới tôi khát sẽ báo cho cậu, cậu cũng mang tới cho tôi một chai nước là được.”
“...”
Ăn xong ra ngoài, trên đường đã vắng tanh vắng ngắt.
“Ai mang đồng hồ không? Mấy giờ rồi?”
“Ồ, sắp 10 giờ rồi.”
“Ờ, thế giải tán thôi, mọi người về phòng tắm cái rồi đi ngủ.”
Đàm Hi xua tay, nhanh chóng rời đi.
“Aizz...”
“Đại Tân à, cậu than thở cái gì thế hả?”
“Hoa khôi quá trâu bò, tớ chùn bước rồi.”
“Không lẽ cậu định tới thật đấy à?”
“Ai mà chả có lòng yêu thích cái đẹp, huống hồ còn là một người đẹp biết chơi bóng rổ chứ. Nếu có thể ở bên cô ấy thì chắc chắn sẽ có rất nhiều đề tài để nói.”
“Cậu á? Thôi bỏ đi...”
“Tớ nói thật mà! Vừa rồi tớ hỏi cô ấy có chơi game không, cô ấy bảo tớ là nick game của cô ấy đã full cấp rồi. Cậu nói đi, nữ sinh bây giờ trâu bò như thế, cánh con trai chúng ta biết sống thế nào bây giờ?”
“Đi thôi, về phòng thôi. Nghe con cóc hát chả hay tí nào.”
“Này, cậu có ý gì hả?”
“Không có gì, ý bảo cậu là cóc mà muốn ăn thịt thiên nga thôi.”
“Cút đi!”
“Ngay cả Triệu Tân mà hoa khôi khoa còn chướng mắt, cậu nghĩ mình có cơ hội à?”
“Cũng đúng...”
Đàm Hi vừa về tới phòng thì Hàn Sóc đã xông tới, hít ngửi loạn xạ khắp người cô.
“Cậu làm sao thế hả?”
“Mẹ kiếp! Đồ vô lương tâm, đi ăn lẩu mà không gọi người ta!”
Đàm Hi ném hai cái túi ni lông cho cô: “Cầm lấy.”
Mắt Hàn Sóc sáng lên: “Ồ, còn có sủi cảo trong suốt nữa này... Coi như cậu có nghĩa khí.” Sau đó, lập tức ngồi xuống đánh chén.
“Xem cái bộ dạng của cậu đi, chẳng khác nào ma chết đói ấy.” Đàm Hi không nỡ nhìn thẳng, cầm lấy quần áo ngủ đi vào toilet.
Rất nhanh liền có tiếng nước truyền ra.
Chờ đến khi cô tắm xong đi ra thì Hàn Sóc đã giải quyết xong hết hai túi đồ ăn, nằm dài trên ghế như ông lớn, không ngừng ê a.
“Mau vứt rác đi, đừng có dụ chuột tới.”
“Không được...” Hàn Sóc xua tay, “Bụng tớ no đến mức không đi nổi nữa rồi.”
“Đáng đời.”
“Cậu là đồ phù thủy.”
“Chỉ sợ không đầu độc chết được cậu.”
Hàn Sóc tức giận đến ê cả răng: “Này, nói chính sự đi, bên Tinh Huy gọi điện cho tớ lúc chiều nay đấy.”
Đàm Hi khựng lại: “Để ký hợp đồng với cậu á?”
“Ừ, tớ nói muốn suy nghĩ một chút.”
Đàm Hi nhíu mày: “Bên đó có điều kiện gì không?” Theo lý thuyết, cơ hội thế này là ước mơ cháy bỏng của Hàn Sóc, nếu không có nguyên nhân đặc thù thì cô nàng sẽ không làm thế.
“Vẫn chỉ có cậu mới hiểu tớ.”
“Ờ, tớ biết cậu giỏi rồi.”
“Hi Hi, tớ thật sự rất tò mò, lão Lục nhà cậu sao có thể nhịn được kiểu ăn nói này của cậu nhỉ, quá bựa lầy đấy!”
“Cút... nói chính sự.”
“Ồ, Tinh Huy chỉ đồng ý ký với tớ, cậu hiểu ý tớ không?”
Đàm Hi đem quần áo ra ban công phơi, lúc vào thì tiện tay đóng cửa lại, còn cẩn thận kéo cả rèm vào, “Cái này thì có gì mà quá đáng, là tớ thì tớ cũng làm thế thôi.”
“Này, rốt cuộc là cậu đang đứng về bên nào thế?”
“Đứng ở góc độ bạn bè thì đương nhiên tớ hy vọng Tinh Huy có thể ký với cả ban nhạc LAND, nhưng đứng ở góc độ người làm ăn, chắc chắn tớ sẽ chỉ ký với người có tiềm lực lớn nhất mà thôi.”
“Tuy rằng có câu trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, nhưng LAND là một chỉnh thể mà! Ký với mỗi mình tớ thì có ích lợi gì chứ?”
“Ai bảo vô dụng? Cậu nghĩ đi, nếu ký với cậu rồi, chẳng phải tương đương với việc các thành viên khác của LAND cũng sẽ vì lý do cá nhân mà đi theo cậu thôi.”
“Vậy thì có gì khác với việc ký với tất cả bọn họ chứ?”
“Khác nhau ở chỗ, Tinh Huy ký với mình cậu thì chỉ cần cấp phí dụng cho mình cậu, nhưng lại đồng thời có thể được hưởng sức lao động của những thành viên khác.”
“Mẹ kiếp, quá đê tiện!”
“Thực ra, rất nhiều công ty quản lý ngôi sao đều thế cả, đặc biệt loại đầu sỏ như Tinh Huy, dưới trướng có nhiều diễn viên, ca sĩ như thế, tuy rằng con đường rộng, nhiều tài nguyên, nhưng cũng không tránh khỏi nhiều người thì thiếu cháo, tài nguyên sẽ bị san sẻ ít đi. Nếu đối phương đã tính toán ký với cậu thì chứng tỏ phải cho cậu tài nguyên xứng đáng, nhưng nếu ký với cả ban nhạc thì hoặc Tinh Huy sẽ phải bỏ ra nhiều tài nguyên hơn ra nuôi các cậu, hoặc là tài nguyên giành cho cậu sẽ bị chia sẻ cho nhiều người khác.”
“Tàn khốc như thế sao?”
“Chứ cậu tưởng làng giải trí dễ chơi thế à?”
“Thật hâm mộ Dạ Cô Tinh, có công ty của mình, muốn bao nhiêu tài nguyên thì sẽ có bấy nhiêu. Tớ nghe nói bên Hollywood mời cô ấy đóng phim, bộ nào cũng là dự án lớn, nhưng cô ấy lại khinh không thèm, ngược lại còn chạy tới Ma Rốc diễn mấy bộ điện ảnh giải trí. Cái này cũng quá... tùy hứng rồi.”
“Chẳng phải trên mạng đều nói...” Đàm Hi tự rót cho mình một ly nước, “Có tiền thì có thể tùy hứng đó sao.”
“Ôi, thật là hâm mộ quá đi mất...”
“Dạ Cô Tinh là truyền kỳ không thể phục chế được rồi, còn cậu ấy mà, vẫn nên nghĩ xem phải giải quyết thế nào đi thì hơn.”
“Đúng thế, tớ nên làm gì bây giờ?”
“Cậu hỏi tớ đấy à?”
“Ừ.”
Đàm Hi trợn trừng mắt: “Thế tớ phải hỏi ai hả?”
“Cậu đứng ở góc độ bạn bè, cho tớ một lời khuyên xem nào?”
Đàm Hi nghiêm mặt: “Đây không phải trò đùa, nếu cậu muốn tiến vào làng giải trí thì không thể tự do thoải mái như bây giờ đâu. Có lẽ quyết định này sẽ ảnh hưởng tới tương lai của cậu, thậm chí ảnh hưởng tới cả đời cậu nữa. Tớ hy vọng cậu sẽ suy nghĩ cẩn thận.”
“Tớ không bỏ LAND được.” Hàn Sóc thu lại vẻ cười cợt, lần đầu tiên Đàm Hi thấy cô nàng nghiêm túc như thế thì rất không quen.
“Vậy tranh thủ để Tinh Huy ký với cả ban nhạc thôi.”
“Tranh thủ? Còn có thể tranh thủ được à?”
“Đương nhiên rồi, có thể thành công hay không thì phải xem giá trị của cậu trong mắt Tinh Huy tới đâu nữa.”
Hàn Sóc trầm tư.
Đàm Hi ngáp một cái: “Buồn ngủ, đi ngủ trước đây.”
“... Ừ.”
“Cậu cũng đi ngủ sớm đi, bật đèn tớ khó ngủ lắm.”
“Vậy cậu gọi điện nói chuyện với lão nhà cậu một lúc đi, tớ đi tắm cái đã.”
Ngày hôm sau, trời sáng sủa, hiếm lắm mới nhìn thấy được ánh mặt trời rực rỡ.
“Dao Dao, con kéo va li đi đâu thế?”
“Ồ, con định về trường, có bài tập quên chưa làm, thứ hai phải nộp rồi ạ.”
Bà Nhiễm đặt bữa sáng xuống, “Để mẹ đưa con đi.”
“Thôi ạ, hôm nay chẳng phải mẹ và ba phải đi tham gia một buổi tiệc từ thiện sao? Phải trang điểm cho đẹp vào, đè hết đám hoa thơm cỏ lạ xuống.”
“Cái con bé miệng ngọt này... Vậy con đi cẩn thận đấy nhé!”
“Con biết rồi ạ...”
Tiểu Công Trúa đi ra ngoài đường, vẫy một chiếc taxi: “Bác tài, chạy ra ga tàu cao tốc đi.”
“Được. Cô bé một mình đi xa nhà à?”
“Không ạ, cháu có bạn đang chờ ở ga.” Ra ngoài cửa không thể không có lòng đề phòng, cô bé Nhiễm Dao vẫn rất cảnh giác.
8 giờ 15 phút, Nhiễm Dao ngồi trong tàu cao tốc, lấy trái cây đã chuẩn bị từ trước ra ngồi gặm.
“Chào buổi sáng các quý khách trên tàu. Hoan nghênh mọi người lên chuyến tàu mang số hiệu G310 đi từ Tân Thị tới thủ đô...”
Trong khoảng thời gian này, Tống Tử Văn vẫn luôn bận rộn với việc đấu thầu khu đất ở An Bình. Chiều qua, sau khi đi khảo sát ở dưới thực địa với thư ký thì tối về lại phải đi tiếp khách, uống không ít rượu. Tuy rằng sáng nay vẫn đi làm đúng giờ nhưng đầu vẫn còn hơi choáng váng.
“Trợ lý Tống, bên Hằng Đạt lại gọi điện thoại tới, nói là có công việc chưa được rõ ràng lắm, muốn mời ngài đêm nay ra ngoài ăn một bữa cơm để bàn bạc.”
“Từ chối.” Rõ ràng mục đích chính không phải bàn bạc.
“Vâng.”
“Ra ngoài làm việc đi.”
“Trợ lý Tống, tôi thấy sắc mặt anh không được tốt lắm, có muốn uống một ly trà không?”
“Cũng được.” Anh ta lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp trà, “Thử loại này đi, cũng không biết uống thế nào.”
Sau khi thư ký ra ngoài, anh ta không nhịn được mà day ấn đường, sắc mặt anh ta thật sự kém như thế sao?
Đột nhiên, di động trên bàn đột nhiên đổ chuông, là một dãy số xa lạ.
Nghĩ là những người muốn đi cửa sau gọi tới nên trong lòng càng thêm phiền muộn, lập tức từ chối.
Nhưng chỉ chốc lát sau lại tiếp tục đổ chuông.
Anh ta hít sâu một hơi, cố gắng khống chế cảm xúc của mình: “Xin chào, tôi là trợ lý thị trưởng Tống Tử Văn.”
“A! Đúng là anh rồi!”
Người đàn ông nhíu mày.
“Còn nhớ em không? Em là Nhiễm Dao đây, em đang tới thăm anh nè!”