Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 347: Hoàn cảnh khó khăn



Gần đây, Tống Thanh đúng thật là rất bận.

Nội bộ Viện Kiểm sát bí mật thành lập một tổ điều tra, bởi vì dính líu đến một số quan chức. Vì vậy cô thân là nhân viên nòng cốt của bộ phận giám sát nên cũng bị dính vào.

Trong quá trình điều tra, họ ngày càng phát hiện ra nhiều người có nhiều người dính líu đến vụ việc này, bao gồm hai giới chính trị và doanh nghiệp, thậm chí còn xen lẫn vào cả thế lực hắc bang trong và ngoài nước.

“Việc này có liên quan gì đến anh Chinh?” Tống Bạch nghe mà hồ đồ.

“Tình hình cụ thể chị cũng không tiện tiết lộ, nhưng việc này đúng là liên quan đến Lục Chinh.”

“Chị chắc chứ?”

“Không.” Nếu chắc, Lục Chinh giờ đã được mời vào ngục giam rồi.

Tống Bạch nhíu mày, “Có khi nào quá trình điều tra của bên chị có vấn đề không? Anh Chinh từ bộ đội ra, chỉ một lòng một dạ quản lý Lục Thị, anh ấy sao có thể dính líu đến giới chính trị chứ? Chị nói là bên quân đội thì còn tin được. Còn về thế lực hắc ám, anh ấy là người trong nhà ba đời quân đội, sao có thể có dính líu được?”

Tống Thanh thở dài: “Chị biết em rất sùng bái anh ấy, nhưng không thể tin tưởng mù quáng được. Sự thật thắng hùng biện, chứng cứ nói lên tất cả.”

“Có đôi khi, những “chứng cứ” cũng có thể dẫn đến những vụ án oan.”

“Sao em có thể nghi ngờ sự công chính của tư pháp chứ?!”

“Em chưa từng nghi ngờ những thứ chết, chỉ nghi ngờ người sống thôi!” Pháp luật, tín điều, quy tắc đều là chết cả, nhưng nó lý tính công chính. Ngược lại người sống thì quỷ quyệt, thay đổi, xảo trá, tham lam, khó lòng phòng bị.

“Ý em là gì?” Tống Thanh biểu hiện vẻ nghiêm nghị như khi ngồi trên ghế thẩm phán, trong phút chốc từ một người chị quan tâm em trai trở thành người bảo vệ pháp luật cao cao tại thượng.

“Hoặc là phương pháp không đúng, hoặc là vấn đề thành viên nội bộ, nói chung là em kiên quyết tin Lục Chinh không làm điều gì tổn hại đến quốc gia, dân tộc!”

“Tống Bạch, em lý trí chút đi!”

“Em rất lý trí, chưa lúc nào lý trí như lúc này. Anh ấy là một người lính, xương cốt cứng cáp, đã cống hiến bao nhiêu thứ cho quốc gia? Liên hiệp Phi Châu, gián điệp vào ổ thuốc phiện ở Tam Giác Vàng, truy bắt thành phần khủng bố trong rừng Amazon. Dù giờ anh ấy rời khỏi quân đội, nhưng không có nghĩa là anh ấy quên đi sứ mệnh và trách nhiệm đã từng có khi làm làm lính. Bọn chị quá xem thường anh ấy, cũng quá xem thường sự nghiêm ngặt và chính trực của quân đội nước Hoa Hạ rồi!”

“Em...” Tống Thanh nhất thời bối rối, dường như đứa em trai phong độ trong ký ức ngày nào đã trở lại.

“Muốn chỉnh đốn bên ngoài, trước tiên chỉnh đốn nội bộ đi, phải làm rõ sự mâu thuẫn trong nội bộ của anh chị, rồi giải quyết chuyện ở ngoài cũng không muộn.”

“Em tin tưởng anh ấy đến vậy sao?”

Tống Bạch cười, “Chị, không lẽ chị không nên tin tưởng anh ấy sao?”

“Chị?”

“Bàng Gia, Lục Gia rồi Tống Gia, chị nghĩ có thể chia tách rõ ràng được sao?”

Tống Thanh mím môi, rơi vào sự yên lặng.

“Năm ấy Bàng Gia có hai người con gái, một người lấy cha chúng ta, một người gả cho Lục Viễn, chị tưởng họ thật sự tâm đầu ý hợp sao? Đương nhiên, không ngoại trừ yếu tố đó, nhưng chị dám nói không có tính liên hôn trong này sao? Nói chung là em không tin. Chỉ là, mẹ chúng ta may mắn gả cho ba chúng ta, hạnh phúc vui vẻ đến giờ. Nhưng chị nhìn dì cả xem, kết cục của dì thế nào?”

Tống Bạch thấy cô không còn ra vẻ mạnh mẽ như trước đó, cũng kiềm lại tính khí của mình, “Chị, chị vội không?”

“Nói tiếp đi.” Tống Thanh ngồi xuống bên giường, mí mắt rũ xuống, không thấy rõ biểu hiện.

“Trải qua bao nhiêu năm, thế lực Bàng Gia dính chặt vào Tống Gia và Lục Gia, một người nắm quyền lực, một người giữ tiền tài, sớm đã kết thành một khối thiết bản. Sự tồn tại của anh Chinh chính là chìa khóa kết nối thế lực của ba bên, vì vậy, anh ấy không thể để cho mình có chuyện gì. Ba nhà Bàng, Lục, Tống cũng không thể để anh ta có chuyện! Chị, em nói vậy, chị hiểu không?”

Tống Thanh ngẩng lên nhìnTống Bạch, đầu óc mờ mịt.

Tống Bạch vẫn luôn biết rằng, chị của anh bị bảo bọc quá tốt, đừng thấy bên ngoài xông pha trận mạc, điên cuồng làm việc, nhưng mặt u tối và tàn nhẫn đều được người nhà che lấp sạch sẽ vô cùng. Cô chỉ cần làm theo ý mình, làm một vị quan kiểm sát mặt lạnh vô tư, đây là tấm bảo hộ của gia tộc cho cô ấy nhưng không thể là lý do để cô ấy làm điều ngu xuẩn!

“Lấy việc “điều tra” ngu xuẩn lần này mà nói, anh Chinh có làm những đó hay không không quan trọng, bởi vì bên chị sẽ không để đạp đổ anh ấy.”

“Tại sao?”

“Chị, lúc chị học đại học chắc đã học qua môn “Bác Dịch Luận” phải không?”

“...”

“Trong đó có một ví dụ rất kinh điển, gọi là tù nhân khốn cùng.”

Hai người tù nhân cùng làm việc xấu, kết quả bị cảnh sát phát hiện, họ bị cách li ở hai nhà lao không thể trao đổi với nhau được.

Trong trường hợp này, hai người tù nhân có thể đưa ra quyết định của mình: một là khai ra đồng bọn (hợp tác với cảnh sát, và phản bội lại đồng đội), hai là giữ im lặng (tức là hợp tác với đồng bọn, không hợp tác với cảnh sát). Hai người tù nhân này đều biết, nếu hai người đều có thể giữ im lặng, thì cũng sẽ được thả, bởi vì chỉ cần họ nhất định không thừa nhận, cảnh sát cũng không có cách gì định tội họ. Nhưng cảnh sát cũng hiểu điều này, vì vậy cảnh sát đã kích động họ: nếu một trong hai người phản bội, tức khai ra đồng bọn, thì người đó có thể được thả và vô tội, đồng thời còn được một khoảng tiền thưởng. Và người đồng bọn của họ sẽ bị phán tội danh cao nhất, vì thêm hình phạt, còn phạt tiền người đó để lấy tiền đó làm tiền thưởng cho người khai ra. Đương nhiên, nếu hai người tù nhân đều khai ra đối phương, hai người đều bị hình phạt cao nhất, ai cũng không được tiền thưởng cả.”

“Chị, nếu là chị thì sẽ chọn thế nào?”

“Chị...” Không biết.

“Ngoài mặt, họ chắc hợp tác với nhau, giữ yên lặng, bởi vì nhưng vậy cả hai đều có kết quả tốt nhất: tự do. Nhưng họ không thể không đắn đo đối phương sẽ có lựa chọn thế nào. Tù nhân A không phải thằng ngốc, anh ý thức được ngay, bản thân anh vốn dĩ không thể tin tưởng đồng đội sẽ không cung cấp chứng cứ bất lợi với anh cho cảnh sát, sau đó cầm khoảng tiền thưởng ra khỏi ngục, để anh ngồi tù một mình. Suy nghĩ đó có sức hấp dẫn rất lớn. Nhưng anh cũng ý thức được rằng, tù nhân B không phải kẻ ngốc, cũng sẽ nghĩ như anh. Vì vậy từ nhân A kết luận: phản bội đồng bọn, kể hết mọi chuyện cho cảnh sát. Nếu đồng bọn của anh ngu đến nỗi chỉ biết giữ im lặng, vậy thì anh ta sẽ là kẻ may mắn đem theo số tiền thưởng ra khỏi tù. Còn nếu đồng bọn của anh cũng theo logic tương tự báo với cảnh sát, thế thì, đằng nào tù nhân A cũng phải chịu phạt, nhưng anh không cần ngôi tù mà còn phải chịu phạt. Vì vậy kết quả sau cùng, cả hai tên tù đểu nhận lấy kết quả tồi tệ nhất là: ngồi tù.”

“Tiểu Bạch, chị không hiểu...”

“Thật ra, họ có thể có lựa chọn thông minh hơn,“ Tống Bạch ngắt ngang cô, “Đó là tin tưởng nhau, như vậy cả hai đều được tự do.”

“Tin tưởng?”

“Chị, em nói nhiều như vậy chỉ muốn cho chị hiểu, quan hệ của chúng ta và Lục Chinh chính là một người vinh thì tất cả đều vinh, một người tổn thương thì tất cả đều tổn thương. Nếu không thể tin tưởng đối phương, vậy thì kết quả sau cùng chỉ có thể là đôi bên đều bị tiêu diệt!”

“Những điều này... sao ba mẹ không nói với chị?”

“Bây giờ em đem những điều này nói với chị, vậy chị biết nên làm gì chứ?”

“...” Tống Thanh nghi ngờ nhìn em trai, sự tuyệt vọng vì tín nhiệm dần dần sụp đổ phản ánh rõ nét qua đôi mắt của cô, không còn sáng lấp lánh, bị sự bối rối cướp đoạt đi nguồn sống.

“Chị, em nói những điều này không phải kêu chị bao che cho Lục Chinh, mà nhắc chị dù ở đâu khi nào, cũng phải chọn lựa sự tin tưởng tuyệt đối. Việc chị cần làm cũng không phải điều tra tội chứng nào đó, mà là làm rõ, rốt cuộc là ai đứng đằng sau làm càn, bởi vì người đó không chỉ nhắm vào Lục Chinh, đồng thời còn có mưu đồ làm lung lăy căn cơ của Tống Gia, thậm chí là Bàng Gia và Lục Gia!”

Tống Thanh rùng mình.

“Chị vẫn là quan kiểm sát vô tư liêm chính, nhưng phương hướng của chị phải rõ ràng, không thể vì công bằng công chính mà khiến cho cả gia tộc lâm vào tình thế khó khăn được.”

“Tiểu Bạch, chị... trước đây có phải làm sai nhiều việc lắm không?”

“Hơ hơ!” Anh nắm tay ho nhẹ, thật ra năng lực chị anh không có gì chối cãi, làm việc cũng uy phong lẫm liệt, nhưng nhiều lúc đối nghịch với lợi ích của gia tộc. Nhưng vì không có làm gì tổn hại nghiêm trọng, mọi người cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Thật ra, thấy cô vì tín ngưỡng và giấc mơ không ngừng nỗ lực, người trong Tống Gia chắc vừa mừng vừa lo. Mừng vì trong nhà vẫn chưa có ai bị quyền lực và lợi ích làm cho mờ mắt, lo vì nếu có một ngày Tống Thanh nhìn thấy thứ thối nát tàn khốc ẩn giấu dưới vỏ bọc hoa lệ đó, thì sẽ làm ra chuyện ngu ngốc gì?

Tống Vũ và Bàng Bội San đều không đồng ý đem những tư tưởng này cho con gái biết. Tống Bạch thì thấy chẳng hề gì.

Người trong gia tộc, hưởng thụ đặc quyện thì phải hy sinh vì nó.

Không có ai được bảo vệ mãi mãi, chỉ có bản thân biến bản thân thành người bảo hộ mới có thể đứng vững không đổ. Khi gia tộc giao phó sự tôn vinh cho họ, cũng chính là lúc họ phải gánh vác trách nhiệm và sứ mạng.

Tống Bạch không thoát được, Tống Thanh cũng vậy.

“Trách em không? Chị.” Phá vỡ tín điều mà chị giữ gìn.

“Tiểu Bạch, giờ chị rối lắm... em cho chị yên tĩnh suy nghĩ một lát.”

“Được.”

“... Chị đi trước đây. Việc tổ điều tra ba mẹ đều không biết, em tìm thời gian thích hợp nói với họ, thương lượng xem chị phải làm thế nào.”

Tống Bạch như trút được gánh nặng, chị anh không ngu, vừa nói đã hiểu.

Có thể nhất thời chưa thể tiếp nhận được, nhưng theo thời gian, chắc chắn sẽ làm tốt hơn những gì mọi người mong đợi.

Tống Thanh đi rồi, Tống Bạch đến thẳng phòng của ba mẹ.

“Bạch Bạch?”

“Ba, ba ra đây.”

“Sao vậy?” Tống Vũ đã đắp chăn chuẩn bị ngủ trưa.

“Có chút việc.” Ngập ngừng một lúc rồi bổ sung thêm, “Liên quan đến chị con.”

“Con đợi lát, ba mặc cái áo đã...”

Phòng đọc sách.

Sắc mặt Tống Vũ khó che giấu sự trang nghiêm.

“... Sự việc là như vậy.”

“Con đã nói với chị con hết rồi sao?”

“Chỉ nói bóng gió tí thôi.”

“Nói có nặng không?” Ông Tống kéo giọng lên, ông sợ con gái mình bị uất ức.

“Ba yên tâm, tuyệt đối trong phạm vi chị ấy chịu được, với lại con còn trích cả trong mấy truyên kinh điển nữa chứ, đến kiến thức của 800 năm trước cũng dùng luôn rồi.”

“Vậy thì tốt.”

“Ba, ba hơi bị thiên vị đó nha~”

“Lúc cho con tiền mua xe, sao không thấy con nói thiên vị?” Đồ quỷ con.

“Hi hi... Xem như con không nói gì.”

“Việc đội điều tra ba sẽ nói với anh Cả của con, con phụ trách khai thông cho chị con. Mấy năm nay chúng ta bảo vệ nó quá tốt, người trong cái giới này, làm sao có thể nửa tỉnh nửa mê được?”

“Vậy con xem như là ba đã đồng ý. Việc này ba phải bàn với mẹ, sau này mẹ biết được đỡ phải tìm con hỏi tội.”

“Mẹ con cũng có ý này, chỉ là không nỡ thôi, giờ bà ấy cảm ơn con còn không hết. Thanh Thanh cũng phải lớn rồi...”