Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 391: Cho nên, đàm hi không giống thế



Có trời mới biết, khi cô thốt ra ba chữ cuối cùng, tim gan như sắp bị cơn giận làm nổ tung...

“Ừm, em nói đi.” Người đàn ông giữ nguyên thái độ chí công vô tư.

Hít mũi, đè nén lại sự uất ức đang dâng lên trong lòng, Đàm Hi nhìn thẳng vào anh, “Tại sao lại bắt Lưu Diệu?”

Bắt đầu nghiêm túc rồi sao?

Được!

“Cậu ta bị tình nghi sử dụng thủ đoạn phi pháp để mưu lợi trên thị trường chứng khoán.”

“Chứng cứ đâu?”

“Còn đang thẩm vấn.” Giọng nói ngưng lại, ánh mắt trầm tĩnh, “Còn chứng cứ, không vội, sớm muộn gì cũng sẽ có.”

“Hay nói cách khác.” Đàm Hi cười lạnh, “Trong tay các anh không nắm chắc chắn chứng cứ đủ để chỉ ra rằng anh ta phạm tội.”

“Em muốn bảo vệ hắn sao?”

Đây là một cái bẫy, Đàm Hi phản ứng lại rất nhanh: “Không cần.” Không phạm tội, đương nhiên cũng không tồn tại vấn đề bảo vệ hay không bảo vệ.

Lục Chinh cất bước lại gần hơn: “Em có quan hệ gì với hắn ta?”

“Không liên quan đến anh, thiếu tướng Lục ạ!”

“...”

“Anh sẽ không thả người đâu, em từ bỏ ý định này đi.”

“Anh dựa vào đâu chứ?!”

“Dựa vào việc ở đây tiếng nói của anh quyết định mọi thứ!”

“Anh quyết định mọi thứ?” Đàm Hi nhướng mày, “Nếu em nhớ không lầm, có lẽ Hoa Nhuận và Lục Thị có quan hệ hợp tác. Bây giờ một bên sụp đổ, đối diện với nguy cơ phá sản, một người có lợi ích liên quan như anh có phải là nên tránh né hiềm nghi không?”

Ban đầu cô nhắm vào Hoa Nhuận, một là vì doanh nghiệp khoa học công nghệ rất có tiền đồ phát triển. Hai là xem trọng bối cảnh quân đội và chính trị của nó. Thứ ba là bởi vì có tấm biển Lục Thị bảo vệ che chắn. Ai ngờ vẫn nói đổ là đổ, chỉ mấy giờ đồng hồ ngắn ngủi đã rơi vào khủng hoảng. Tuy cô không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một điểm có thể chắc chắn rằng “sự kiện Hoa Nhuận” lần này chắc chắn là do có người cố ý thao túng!

Xưa nay Hoa Hạ quản lý nghiêm ngặt thị trường chứng khoán. Cục Giám sát Chứng khoán và Cục Giám sát Ngân hàng là hai vị thần gác cửa uy nghiêm, dù có muốn lệch lạc ở điểm nào cũng không thể thoát thân được.

Trong hoàn cảnh nghiêm ngặt đó, dù là hacker có bản lĩnh thế nào đi chăng nữa cũng không dám làm loạn. Huống hồ là chuyện đã xảy ra như ngày hôm nay, Cục Giám sát Chứng khoán lại không hề có động tĩnh gì.

Tổng hợp những điều nêu trên không khó nhận ra rằng, kẻ đứng đằng sau “sự kiện Hoa Nhuận” không phải là một doanh nghiệp hay một người chơi chứng khoán bình thường. Nếu như cô đoán không lầm thì đại khái có lẽ chính là hành động của phía quân đội. Sự xuất hiện của Lục Chinh ở đây chính là căn cứ đảm bảo chắc chắn nhất.

“Bây giờ anh lấy thân phận thiếu tướng để giữ hắn ta ở lại điều tra, có vấn đề gì không?” Đôi mắt sắc lạnh híp hờ, cuồn cuộn dậy sóng.

“Đừng quên, anh còn có một thân phận khác nữa – Tổng giám đốc Lục.”

“Cho dù anh có rút lui thì cũng không thể để hắn đi được.”

“Đương nhiên là không thể.” Đàm Hi cong môi, “Phối hợp với cảnh sát để điều tra phá án là nghĩa vụ mỗi công dân phải làm tròn. Em và Lưu Diệu đều không đổ trách nhiệm cho người khác.”

Mi tâm người đàn ông nhíu chặt lại, bốn chữ “em và Lưu Diệu” nghe cực kỳ chướng tai.

“Đàm Hi, chuyện không liên quan đến em, em đừng có nhúng tay vào.”

Câu nói tuy nghiêm khắc, nhưng lại mang theo sự quan tâm thân thiết không dễ nhận ra, suýt nữa thì khiến cô đỏ mắt, “Em đã sớm nhúng tay vào rồi...” Hơn nữa còn là kẻ đầu sỏ gây nên tội.

Nửa câu sau cô không dám nói ra.

Lục Chinh nhíu mày.

“Thực ra.” Đàm Hi hít sâu, “Tiền vốn Lưu Diệu thao tác trên sàn chứng khoán là của em...”

Im lặng.

“Ban đầu, lựa chọn Hoa Nhuận cũng là chủ ý của em.”

U tịch.

Ba giây sau...

“Đàm, Hi!” Lửa giận trào lên, ập thẳng vào mặt.

Cô không khỏi lùi về phía sau, người đàn ông thuận thế áp sát, ấn cô vào giữa lồng ngực và bức tường đằng sau, “Em không nói cho anh biết.”

Rõ ràng là ngữ khí bình tĩnh, nhưng mỗi chữ nghe ra sự lên án, còn có chút ấm ức.

Đàm Hi nhất thời luống cuống, “À thì... quỹ đen ấy mà...” Đương nhiên không thể nói cho anh biết được rồi.

“Đề phòng anh à?”

“Không phải!”

“Vậy em nói nguyên nhân là gì.”

“Em... khá là khiêm tốn.”

“Nói tử tế đi!”

Nếu phải nói nguyên nhân, Đàm Hi nhất thời thực sự không thể bịa ra được. Đầu tiên bản thân sự việc đã không hề dễ dàng, hai là sợ anh truy hỏi những chuyện trước kia, cho nên dứt khoát che giấu đến cùng.

Lục Chinh nhìn cô, vẻ mặt không ngừng biến đổi.

“Em...” Cô sắp xếp lại từ ngữ, “Có một số chuyện tạm thời em không thể nói cho anh biết được, nhưng em đảm bảo chúng không hề ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta.”

Vẻ mặt người đàn ông khó đoán.

Đàm Hi chầm chậm cúi đầu xuống, giống như đứa trẻ phạm lỗi.

Một lúc sau, “Được, em không nói, anh không hỏi. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, chuyện của Lưu Diệu em đừng có nhúng tay vào nữa.” Đúng là không hề nghi ngờ cô một chút nào cả.

Trong lòng bỗng trào lên cảm giác áy náy nhàn nhạt, ánh mắt hơi lóe lên, “Tiền trong tài khoản đã bị đóng băng rồi, có phải là...”

“Đúng.”

“Anh! Đó là tiền em kiếm được đấy, anh dựa vào đâu chứ?!”

“Đã đến lúc nào rồi mà em vẫn còn nhung nhớ mãi mấy đồng tiền đó thế?”

“Cái gì mà mấy đồng hả, rõ ràng là mấy trăm vạn đấy...”

“Thẻ đen không đủ cho em tiêu à?”

“Hả?”

Ánh mắt người đàn ông lạnh đi.

“Khác mà...” Tiền tự mình kiếm được, và tiền người khác đưa cho, tuy đều là tiền, nhưng suy cho cùng vẫn khác nhau.

“Hi Hi.” Lục Chinh hiểu được sự kiên trì trong mắt cô, cũng biết rõ tính cách quật cường như con thú hoang của người nào đó. Trong mắt anh dần hiện lên sự bất đắc dĩ, che giấu đi sự phẫn nộ bừng bừng trước kia, “Tại sao em không chịu an phận một chút hả?”

“Anh có chắc chắn một Đàm Hi ‘an phận’ vẫn là Đàm Hi mà anh thích không?”

Lục Chinh cứng họng.

Cuộc gặp gỡ của họ cũng bắt nguồn từ sự không an phận trời sinh đó của cô. Thử hỏi xem có cô gái “an phận” nào có thể xông vào nhà vệ sinh nam mà mặt không biến sắc như cô hay không?

Cho đến nay, Lục Chinh vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên khi hai người gặp nhau, cô nhìn chằm chằm vào bộ phận nào đó trên người mình, hưng phấn đến mức hai mắt phát sáng.

Sau đó, mối quan hệ giữa hai người có thể tiến xa hơn, công lao lớn cũng do bởi cô mặt dày bám riết lấy.

Cho nên, Đàm Hi không giống thế.