Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 418: Cô ấy vốn dĩ là một người rất thú vị



Đại khái do ký ức của kiếp trước ở núi Lương Sơn quá sâu sắc, Đàm Hi vừa nghe đến hai chữ “Tứ Xuyên” liền giống như chú mèo bị giẫm phải đuôi, không kiềm chế được phản ứng xù lông theo bản năng. Cô nhẹ giọng và lặp lại thêm một lần nữa.

“Lúc A Phi đi chỉ nói là đi bàn chuyện làm ăn, cụ thể làm gì cũng không nói lại rõ ràng.”

“Các cậu cứ thả cậu ta đi như thế sao?”

Tiền hoa hồng ở sòng bạc không phải phát miễn phí. Số tiền Ân Hoán, A Phi, Nhất Sơn, Phì Tử nhận được mỗi tháng đều có ít nhất 5 con số. Mỗi người đều có nhiệm vụ riêng của mình. Nếu như cô nhớ không nhầm, A Phi phụ trách khách hàng lớn, như đại gia Hồng Kông Ma Cao, hoa kiều về nước v.v, so với công việc phụ trách khách hàng lẻ vất vả của Nhất Sơn, công việc của A Phi có thể xem là vẻ vang hơn nhiều.

Hắn ta đi rồi, ai phụ trách đây?

Phì Tử nghe thấy thế, tim như sắp rớt ra ngoài, “Việc này...”

“Có gì cứ nói thẳng, đàn ông con trai đừng có bắt chước cái thói ngượng ngùng của đàn bà con gái.” Đàm Hi lạnh lùng chỉ trích.

Suy nghĩ của Phì Tử đơn giản, cảm xúc cũng dễ khống chế, dễ trúng chiêu khích tướng, thế là nói toẹt ra hết mọi chuyện.

Thì ra, sau khi Ân Hoán đoạt lấy quyền của A Phi, đặt Nhất Sơn vào vị trí trợ thủ đắc lực và giao công việc chạy khách hàng lẻ mệt nhọc cho A Phi. Con người, ngồi quen ở vị trí cao, khi xuống lại tầng dưới, khó tránh sẽ thấy không cam tâm, huống gì A Phi lại là một người tâm cao khí ngạo, lại thích thể diện, làm gì chịu được cú đả kích này?

Không nhịn được hai tháng, đã bị Ân Hoán xử lý, ngay cả Nhất Sơn cũng bị dính đạn vô tội.

Sau đó, oán khí tích tụ càng ngày càng nhiều, cuối cùng bùng nổ với Ân Hoán vào trước Tết, hai người không chỉ cãi nhau to, mà còn động dao múa côn đánh nhau.

May mà, có Phì Tử và Nhất Sơn canh chừng, can ngăn kịp thời, ngoại trừ bị thương nhẹ, hai người đều không sao.

“A Phi dám ra tay với Ân Hoán?” Đàm Hi cười nhạo, “Vài tháng không gặp, gan cậu ta to lên đấy nhỉ?”

“Trong tay cậu ta có dao.”

“Vậy thì sao?” Đàm Hi không cho rằng như thế có gì ghê gớm.

“Chị, người trong cái giới này, dao chính là sức mạnh, có lúc còn hiệu quả hơn súng.”

“Dao có thể so sánh với súng?”

“Dĩ nhiên là không. Nhưng, bộ phận súng nhắm không chuẩn, mũi dao đâm vào một nhát chỉ có chuẩn.”

“Hình như cũng hơi có lý.”

Số lưu manh biết dùng súng không nhiều, số người bắn súng giỏi gần như là không có, dưới tình hình này, dao đúng là hữu dụng hơn súng, ít ra dùng rất thuận tay.

“Tóm lại bọn em đều như thế. Lúc đó, trong tay A Phi nắm lấy dao gọt trái cây, nếu không sao dám chống lại anh Hoán?”

“Ai thắng?”

“Chị, trọng tâm mà chị quan tâm...” có thể lệch hơn một chút nữa được không? Phì Tử dở khóc dở cười.

“Cậu cứ nói thẳng, ai bị đánh thảm hơn?”

“... A Phi.”

“Anh Hoán nhà cậu bảo đao bất lão.”

“Chị, chị đừng đùa em nữa” Khuôn mặt to của Phì Tử nhăn thành một chữ “囧“.

Đàm Hi cười khẽ, nói ra, trận phân tranh này có liên quan nhất định đến cô.

Lúc đầu, A Phi vượt mặt Ân Hoán trực tiếp liên lạc với cô, đề nghị mở sòng bạc thứ hai, lúc đó cô đã nhắc nhở qua, sau đó nói chuyện này cho Ân Hoán nghe.

A Phi bị đoạt quyền, nghĩ lại không thoát khỏi liên quan tới việc đó.

Ân Hoán làm đại ca, tuy bình thường xưng anh gọi em, không phân này nọ với mọi người, nhưng có người nảy sinh suy nghĩ không nên có, muốn vượt mặt hắn, chỉ cần là một người có chủ nghĩa đàn ông như hắn thì sẽ không thể khoan dung cho loại hành vi này. Nói khó nghe, A Phi vượt quyền, như đánh vào mặt Ân Hoán, tính chất tương đồng với “phản bội“.

“Con người A Phi...” Đàm Hi ngừng lại, “Dã tâm quá lớn.”

“Ối? Chị nói y hệt như anh Hoán.”

“Vậy thì hắn vẫn chưa ngốc đến mức hết thuốc chữa.”

“...” Khuôn mặt Phì Tử co giật dữ dội, dám nói xấu anh Hoán như thế, chị ấy là người đầu tiên.

“Các cậu lo cho tốt sòng bạc, khi nào A Phi trở về rồi thông báo với tôi.”

“Chị, chị tính sao?”

“Món nợ hồ đồ này...” Ân Hoán và A Phi không hợp nhau, còn làm việc chung với nhau nữa, sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề lớn. Nếu đã như thế, chi bằng phòng ngừa trước, sớm đưa ra quyết định.

Tia sáng lạnh lùng xẹt qua mắt Đàm Hi. Cách một đầu dây, Phì Tử chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo. Hắn ta đột nhiên không dám hỏi thêm nữa.

“Chị, A Phi trở về em sẽ... gọi điện thoại cho chị?”

“Ừ.”

Kết thúc cuộc gọi, Đàm Hi suy nghĩ, gọi vào di động của Tống Bạch, “Tiểu Bạch, là tôi. Lần trước anh nói Chu Dịch muốn xin lỗi?”

“Đúng vậy, cậu ta sắp buồn bực đến chết rồi.”

“Tôi chấp nhận”

“Cái... cái gì?”

“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh ta.”

Tống Bạch không những thở phào nhẹ nhõm, mà ngược lại lại thấy ớn lạnh trong lòng: “Sao đột nhiên lại tha thứ cho cậu ta?”

Đàm Hi nhếch môi, tìm một lý do không chân thật cho lắm: “Phụ nữ hay thay đổi là tính trời sinh.”

“...”

“Nhớ chuyển lời đến anh ta.”

“Ừm, hay hẹn nhau ra cùng ăn bữa cơm?” Tống Bạch đề nghị.

“Không cần.”

“Vậy tôi lập tức gọi điện thoại nói ngay cho cậu ta biết.”

“Tùy anh.” Nói xong, cô trực tiếp cúp máy.

Khi Tống Bạch gọi điện thoại đến, Chu Dịch đang tụ tập với Dương Tự ở Tân Thị.

Hai người đang uống vui vẻ, nói đến chuyện giá cổ phiếu Hoa Nhuận tuột dốc nhanh chóng, “... Sao tôi cứ nhớ trước đây cậu cũng mua cổ phiếu của công ty đó?”

Dương Tự đặt ly rượu xuống, gãi đầu theo thói quen, đây là hành động thể hiển cậu ta buồn bực, “Đừng nhắc nữa.”

“Sao thế? Cậu lỗ à?”

“Giảm sàn, nhân dân cả nước đều lỗ” Không chỉ mình cậu ta...

“Hờ. Sao tôi lại nghe nói, có người lời nhỉ?”

“Lời?” Dương Tự mỉa mai, “Chuyện hài quốc tế à?”

“Không tin?”

“Được thôi, vậy anh nói xam rốt cuộc là ai lời?”

Chu Dịch đang tính lên tiếng, di động đổ chuông, lấy ra xem.

“Ai vậy?” Dương Tự ghé sát.

“Cậu Ba”

“Nghe đi!”

“Alo, cậu Ba tìm tôi có việc gì? Thật ư? Cô ta dễ nói chuyện như vậy sao? Ừ... được, vậy tôi qua đó hỏi thử xem... Được, cứ như thế, đợi cậu đến Tân Thị rồi hẹn sau.”

Chu Dịch đặt điện thoại xuống, khóe môi cong lên.

“Chuyện gì mà khiến anh vui thế?”

“Cuối cùng cô nàng Đàm Hi kia cũng bị tôi hốt được rồi!”

Dương Tự tỏ ra kinh ngạc: “Anh... anh... anh... dám cướp vợ của Nhị Gia?!”

Một cái tát đánh xuống đầu cậu ta, Chu Dịch trừng mắt: “Đệch, nói linh tinh gì đấy?”

“Thì anh tự nói, hốt được Đàm Hi còn gì?” Dương Tự tỏ ra tủi thân, mặt mày nhăn thành một cục.

“Tôi mà dám?” Chu Dịch cười lạnh, “Lục Nhị không lột da tôi ra mới sợ.”

“Vậy anh có ý gì?”

Chu Dịch liếc cậu ta, ý nghĩa được truyền đạt ra là... cậu là thằng ngốc.

Dương Tự bỗng nhiên bừng tỉnh, sau đó hai mắt sáng rực: “Chị Đàm tha thứ cho anh rồi?”

“... Ừ.”

“Sao cô ấy lại đột nhiên đổi ý vậy?”

“Ai biết được... cậu cũng biết khả năng ""ra bài không theo quy tắc thông thường" của cô ta mà.”

“Được thôi. Đây là ân oán của anh và chị ấy, em không tham dự vào.”

“Đệch, cậu còn dám nói? Lần đua xe lúc trước, cậu không biết khuyên tôi à?”

“Anh, anh nói lý lẽ một chút có được không? Lúc đó em ngồi chung một chiếc xe với chị Đàm, khuyên thế nào được? Hơn nữa, là anh không biết nghĩa khí, khai chúng em ra trước...”

“Chà, bắt chước cãi lại rồi hả?”

“Có sao nói vậy.”

“Vãi, thằng nhóc con!”

Dương Tự bĩu môi, không phải cậu ta giúp Đàm Hi, mà Chu Dịch đúng là khiến người ta thấy ghét. Dám đột nhiên trở mặt diễn “Kẻ phản bội”, hại cậu ta và Đàm Hi gặp hạn, rõ ràng là trò đùa quái đản, cứ như sợ thiên hạ không loạn lên ấy.

“Được, lúc trước cứ coi như tôi sai rồi, khi ở Cục Cảnh sát, tôi cãi nhau với cô ta, sao cậu không ngăn tôi lại?”

“Lúc đó em đã là mồi dẫn lửa của hai người, chị Đàm mắng em, anh không cho mắng. Anh Ba còn không can ngăn được hai người, em nhào vô làm gì?”

“Bỏ đi, chúng ta không lật lại nợ cũ. Cậu nói xem tại sao cô ta đột nhiên thay đổi thái độ vậy?” Trong ký ức, quả ớt nhỏ như Đàm Hi có dễ nói chuyện như thế này đâu?

“Người ta không chấp nhận lời xin lỗi, anh buồn. Bây giờ chấp nhận rồi, ngược lại anh càng buồn thêm. Anh Dịch à, chúng ta đừng có bánh bèo như thế nữa được không?”

“Thằng nhóc thối, chỉ biết nói lời châm chọc! Hóa ra, chuyện không liên quan đến mình thì nhắm mắt làm ngơ chứ gì?”

Dương Tự nhếch môi, hề, thật ngại quá bây giờ cậu ta đang có cái thái độ này thất đấy.

Chu Dịch tức đến mức trừng mắt, “Cậu không muốn biết với tình hình toàn dân thua lỗ, người duy nhất kiếm hời là ai sao?”

“Anh Dịch, anh đang uy hiếp em sao?” Dương Tự tỏ ra vô tội, không thể tin được.

“Nói uy hiếp thì nặng lời rồi, không phải tôi muốn nhờ cậu suy đoán tâm lý của cô ta giúp tôi hay sao! Nói thật với cậu, cổ phiếu Hoa Nhuận rớt giá thảm hại, người kiếm được bộn tiền nhờ vào lần tăng giá cuối cùng chính là Đàm Hi.”

“Chị Đàm?!” Dương Tự suýt chút nữa đã rót rượu vào lỗ mũi, “Anh chắc chắn?”

“Tin tức của cậu Ba.”

Trong phòng bao, bỗng nhiên im lặng.

“Nhị Gia biết không?”

Chu Dịch lắc đầu: “Anh ta là người kiểm soát chuyện này ở sau lưng, không chỉ thỏa mãn ý muốn của quân đội, còn mượn sức gài bẫy Vương Gia. Nghe nói lệnh điều động dành cho Vương Hoành đã được chính thức đưa xuống, có thể trở về lại giới chính trị hay không còn là môt ẩn số. Lần này Đàm Hi có thể xem như là kẻ hở dưới tay anh ta, hại phía quân đội mất khoảng tiền vượt dự tính là 300 vạn mới lấy Hoa Nhuận về được. Cho dù anh ta biết thì sao chứ? Một người đàn ông trong tình trạng có đủ năng lực, có thể không bảo vệ người phụ nữ của mình sao?”

“Ha, không ngờ người công chính như Lục Nhị cũng có lúc khom lưng vì phụ nữ, buông bỏ nguyên tắc.”

“Không đến mức buông bỏ nguyên tắc, suy cho cùng anh ta là một quân nhân. Còn về khom lưng thì...” Chu Dịch cười khẽ, có lúc hắn cảm thấy bực bội, cô nàng Đàm Hi kia có một đống khuyết điểm trên người, sao có thể lọt vào mắt xanh của Lục Chinh?

Không chỉ bảo vệ, cưng chiều, còn thu dọn hậu quả giúp cô ta.

“Người như Nhị Gia, khi vô tình thì lục thân bất nhận, nhưng muốn đối xử tốt với người khác, thì sẽ đạt đến trình độ móc tim móc phổi ra đấy.”

Dương Tự không nhịn được than thở: “Cho nên, anh vẫn nên khách sáo với cô ấy một chút, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật. Hơn nữa, Đàm Hi cũng không giống dạng người không có gì như anh nghĩ, em cảm thấy cô ấy rất thần bí, là cao nhân thâm tàng bất lộ“.

Vốn cho rằng những câu nói vừa rồi sẽ nhận được sự khinh thường của Chu Dịch, Dương Tự đã chuẩn bị xong phương án phản bác, nhưng không ngờ tên kia lại gật đầu đồng ý?

“Hiếm thấy đây!”

Thái đồ thù địch của và kèm theo sự khinh thường không thể nói rõ bằng lời của Chu Dịch đối với Đàm Hi được nảy sinh sau vụ đua xe ở câu lạc bộ. Tuy hắn ta đã cố gắng che giấu, nhưng Dương Tự nhìn thấy rất rõ. Cậu ta không biết Tống Bạch suy nghĩ thế nào, nhưng số lần họ tụ tập trong khoảng thời gian này ít đi trông thấy. Tuy nói là không có vấn đề gì, nhưng tình hình thực tế như thế nào, mọi người đều cảm nhận thấy.

Tống Bạch không thích thái độ của Chu Dịch đối với Đàm Hi. Chu Dịch cũng không quen phong cách “gà mẹ bảo vệ gà con” có thể vì Đàm Hi liều mạng bất cứ lúc nào của Tống Bạch, mâu thuẫn không phải đã xuất hiện như thế đấy sao?

“Thật ra, có vài câu em đã giấu trong lòng rất lâu, nhìn các anh như thế cũng không biết mở lời như thế nào. Anh Hoa cũng xuất hiện tình hình mới, tụi em cảm thấy không đúng lắm. Ngược lại anh và cậu Ba vừa cười vừa nói, giả vờ như không có việc gì.”

Chu Dịch nhấp một ngụm rượu, mùi vị gắt cổ không hề dễ chịu, chẹp một tiếng, ánh mắt xuất hiện thần sắc tự chế giễu, “A Tự, trong đám chúng ta cậu nhỏ tuổi nhất, nhưng có một vài chuyện cậu lại hiểu rõ hơn ai hết...”

Dương Tự xua tay, “Anh lại nói quá rồi.”

“Gấp cái gì? Nghe tôi nói hết đã.” Gò mà Chu Dịch ửng đỏ, loáng thoáng xuất hiện trạng thái say rượu, “Lần trước ở Cục Cảnh sát, Đàm Hi nói không sai, tôi ích kỷ, lại nhỏ nhen, thua một lần là muốn đòi trở lại, kết quả gặp phải cảnh sát, mẹ nó lại gặp trúng một thằng điên phía quân đội nhúng tay vào quản lý mảng giao thông. Lúc đó tôi không chịu phối hợp, một là tức giận, hai là cảm thấy lại để cho đám đàn bà con gái xem truyện con mẹ nó cười, kết quả bị cô ta chế nhạo một trận.”

“Anh Dịch, anh...”

“Đàm Hi đúng là có thứ cô ta đáng tự hào, nếu không sao có thể làm Nhị Gia rung động? Trước đây, tôi cứ nghĩ, Lục Chinh và Tống Bạch đều bảo vệ cô ta, có ý đồ gì đây? Tự à, tôi thấy cậu khá có thiện cảm với cô ta, nói xem cậu đang có âm mưu gì?”

“Em?” Dương Tự chỉ vào mũi, “Anh à, anh thôi đi, gì mà "khá có thiện cảm?" Câu này mà để cậu Ba nghe thấy, sẽ lột da em mất thôi.”

“Giỏi!”

“Nhưng, nếu anh nói em đang suy nghĩ gì... việc này nhất thời thật sự không thể nghĩ ra được, dù sao em không hề có bất kỳ thái đồ thù địch gì với Đàm Hi, chẳng phải do cậu Ba hoặc Nhị Gia.”

“Ồ?”

Dương Tự ăn một miếng, lại nhấp một ít rượu, “Em cảm thấy, cô ấy vốn dĩ là một người thú vị.”

“Thú vị?”

Mắt Dương Tự sáng lên, “Anh không cảm thấy? Cô gái biết đua xe, hút thuốc uống rượu tán gái, chơi còn điên hơn cả đàn ông, quan trọng là trông xinh đẹp, eo ra eo, đùi ra đùi, đứng ngay bên cạnh, vui tai vui mắt, thật sự không biết anh ghét cô ấy ở chỗ nào?” Là vì thắng anh một lần? Vậy thì cũng nhỏ nhen quá rồi.

Câu cuối cùng, Dương Tự không dám nói ra.