“Câm miệng! Câm miệng lại cho tao...” Tần Thiên Lâm như một con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức xù lông lên.
“Tôi càng phải nói!” Giờ Hề Đình đã bất chấp rồi, dù sao cũng là chết, có những lời cô ta đã nghẹn từ lâu lắm, hiện tại không thể nhịn nổi nữa, “Lúc trước, anh không biết quý trọng, giờ lại không chịu được khi nhìn thấy cô ta hạnh phúc trong lòng người đàn ông khác, Tần Thiên Lâm, anh thừa nhận đi, anh là một kẻ cố chấp! Cố chấp hết thuốc chữa rồi!”
Năm đó, cố chấp với cô ta; hiện tại, cố chấp với Đàm Hi.
“Anh là đồ không có tự trọng...”
Chát! Lại một cái tát tai nữa.
Ánh mắt Hề Đình cuồng loạn, thò mặt ghé sát lại phía hắn, “Anh đánh đi! Tiếp tục đi!” Ăn liên tiếp ba cái tát, khóe miệng đã rách ra, máu chảy ra ngoài khi cô ta há miệng nói chuyện, nhưng trong mắt người đàn ông lại không hề có một chút gợn sóng lăn tăn nào.
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng bóp chặt lấy cái cằm xinh đẹp của người phụ nữ, chậm rãi trượt xuống cần cổ mảnh khảnh, thật sự có thể ôm hết trong một bàn tay, chỉ cần nhẹ dùng sức thôi là cũng có thể dễ dàng bẻ gãy rồi.
Trong mắt Tần Thiên Lâm nổi lên đầy sự hung bạo: “Cô cho rằng tôi thật sự không làm gì được cô sao?”
Trong mắt người phụ nữ hiện lên vẻ kinh hãi.
Không phải cô ta không sợ chết, chỉ là vì quá hận nên lúc nói cũng không lựa lời mà thôi, căn bản không thể khống chế bản thân mình được.
“Sợ à?”
“...” Cô ta nuốt nước bọt, bàn tay của người đàn ông đặt trên cổ cô ta chẳng khác nào một vũ khí sắc bén, thậm chí cô ta còn cảm nhận được sát ý ập thẳng vào mặt.
“Cô nói không sai, tôi hối hận rồi, và cũng rất cố chấp. Nhưng điều tôi hối hận nhất là năm đó nghe cô nói xong lại đi làm khó cô ấy.”
“Nhưng mà anh đã thực sự làm khó cô ta rồi!”
Lực tay đột nhiên tăng lên.
Hề Đình ho mạnh một tiếng: “Anh muốn làm gì hả? Khụ khụ...”
“Tôi mới chỉ dùng có ba phần sức lực mà đã không chịu nổi rồi sao?”
“Anh muốn bóp chết tôi ư?” Người phụ nữ trợn trừng mắt với vẻ không thể tin nổi.
“Không thể sao?”
“Thiên Lâm...”
“Đừng gọi tên tôi!” Lại siết thêm một chút, “Nghe tởm lắm.” Hắn quay đầu đi như thể cô ta là một thứ gì đó thật dơ bẩn, nhìn thôi cũng làm hắn bẩn mắt rồi.
Hề Đình bị đống tác này của hắn kích động, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng, lại có một chút sung sướng khi được giải hận.
“Anh... cảm thấy tôi ghê tởm... thì cũng tương tự như thế... ở trong mắt cô ta... anh cũng... ghê tởm... y như thế này thôi...”
“Tôi bảo cô câm miệng lại!”
Hề Đình cảm giác được cái chết đang cận kề một cách rõ ràng, sự đau đớn khi không thể hít thở len lỏi qua từng ngóc ngách tế bào, hai má cô ta đỏ bừng lên, hai mắt trợn trừng trắng dã, đầu lưỡi cũng thè ra.
Đôi mắt của Tần Thiên Lâm đỏ sọng và lạnh lùng, “Cô đáng chết...”
“Giết tôi... anh cũng phải... ngồi tù!” Không có ai tự nguyện muốn chết cả, Hề Đình cũng thế, cô ta muốn sống, sống một cuộc sống hơn người, ý chí cầu sinh bắt cô ta phải đánh thức lý trí của người đàn ông này, “Nếu anh ngồi tù... Đàm Hi và Lục Chinh... sẽ không còn bất kỳ chướng ngại nào nữa... Bọn họ sẽ cảm ơn anh... đã thành toàn...”
Tần Thiên Lâm đột nhiên buông lỏng tay, ném cô ta xuống sàn nhà.
“Đồ đĩ!”
Cái trán đập xuống sàn phát ra một tiếng vang trầm và đục, mắt Hề Đình đầy sao xẹt qua, đầu óc choáng váng.
Tần Thiên Lâm đã khôi phục lý trí, đưa tay sửa lại áo khoác, lại trở về trạng thái áo mũ chỉnh tề như trước, không nhìn cô ta mà nhìn về phía trước, “Tôi biết, cô nói mấy lời này chỉ là vì muốn sống. Được, tôi cho cô thỏa mãn.”
“Khụ khụ khụ...” Hề Đình ho tới mức muốn nhổ cả phổi ra ngoài, nghe vậy thì lòng cũng thả lỏng ra.
Cô ta sống rồi!
“Nhưng trên đời này, còn có thứ còn đáng sợ hơn chết nhiều.”
Cả người cô ta lập tức cứng đờ.
“Gọi là... sống không bằng chết.”
“Thiên Lâm, anh không thể làm thế với em!” Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, hai cánh tay đều nổi đầy da gà. Hề Đình biết quá rõ sự nguy hiểm của người đàn ông này. Cho dù hắn có che giấu giỏi cỡ nào đi chăng nữa thì sự âm hiểm và độc ác lộ ra từ trong xương cốt cũng không giấu nổi cô ta.
Đây là một kẻ cực kỳ cố chấp.
Hắn nói muốn ai đó sống không bằng chết thì sẽ thật sự sống không bằng chết.
Hề Đình khóc lóc thảm thiết: “Không thể như vậy... Em không làm gì có lỗi với anh... Không mà...”
“Có cần tôi kể ra một số “chiến công vĩ đại” của cô không?” Gã đàn ông cười đầy châm chọc, “Trước khi chia tay tôi, cô vì cơ hội đi du học đã bò lên giường thằng đàn ông khác, đây là thứ nhất. Bị Cố Hoài Sâm đá, cô liền muốn bò lên người tôi, đây là thứ hai. Bày mưu bỏ thuốc, ý đồ muốn dùng tình một đêm để trói chặt tôi, cái này là thứ ba. Hợp tác với Tần Thiên Mỹ, có âm mưu khác, đây là thứ tư. Từng cái, từng cái một, cô còn có mặt mũi nói là không làm gì có lỗi với tôi sao?”
Hề Đình ngơ ngẩn nhìn hắn, quên cả khóc, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Xong rồi... Hắn đã biết hết rồi...
“Vốn dĩ còn muốn vui vẻ chia tay, nể phân tình cảm năm đó của chúng ta, chỉ cần cô ngoan ngoãn cầm tiền đi thì tôi sẽ để lại cho cô mấy phần thể diện. Có điều thật đáng tiếc, chưa tới phút cuối còn chưa chịu thôi, nhất định phải để tôi ném hết lên mặt bàn cô mới chịu nhận. Cô tưởng tôi còn là Tần Thiên Lâm tùy ý để cô nắn bóp, tùy ý đùa bỡn trong tay năm đó sao?”
“Ha ha... Mấy năm nay, cô ở nước ngoài mà cũng chẳng tiến bộ lên được tí nào nhỉ.” Vẫn cứ tự cho là đúng.
“Thanh cao cũng phải nhìn xem mình có cái giá đó không, người đàn bà làm vô số việc bẩn thỉu như cô còn hy vọng xa vời tôi sẽ tiếp nhận cô một lần nữa hay sao? Xin lỗi, tôi không phải người mù, chỉ dựa vào việc cô và Thiên Mỹ bắt tay tính kế với tôi thì tôi đã không có cách nào tha thứ cho cô được rồi!”
Hề Đình biết, cho dù lúc này cô ta có đập vỡ đầu, cắn rách môi thì cũng không có cách nào cứu vãn được nữa.
“Nếu cô không cần căn nhà này, vậy thì tôi cũng chẳng ép nữa, ngay trong này hôm nay, cô phải dọn ra khỏi căn nhà này, tối nay tôi sẽ cho người tới thay khóa.” Nói xong, làm bộ rời đi.
“Anh cố ý, có đúng không?” Hề Đình ngồi bệt giữa nhà, giọng đầy bình tĩnh.