Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 452: Tặng anh món quà thứ 3



Ân Hoán đêm nay gặp ác mộng không ngừng.

Ngày hôm sau, hắn bị điện thoại đánh thức.

“A lô?”

“Tôi đây, Đàm Hi.”

Bỗng giật mình dậy, toàn thân nổi hết cả da gà.

“Nghe thấy tôi kinh ngạc lắm sao?” Ngữ điệu treo ghẹo vốn dĩ rất quen thuộc, nhưng Ân Hoán lại đột nhiên cảm thấy cực kỳxa lạ.

“... Không có. Tôi chỉ là, vừa tỉnh ngủ.”

“Xem ra tối qua ngủ không ngon.” Lời nói đầy hàm ý.

“A Phi...”

“Mười giờ rưỡi, quảng trường Anh Ca, quán cà phê Tinh Luyến, ra rồi nói.” Dứt lời, Đàm Hi liền cúp điện thoại.

Ân Hoán ngồi ở trên giường, nửa người phía dưới còn đắp chăn.

Hắn nắm chặt điện thoại một hồi lâu, sau đó mới phản ứng, rửa mặt, thay quần áo, ra khỏi cửa, tổng cộng không quá mười phút.

Xuống đến lầu dưới rồi, hắn suy nghĩ gì đó lại quay lên trên, gập gọn con dao trên đĩa trái cây, nhét vào túi áo.

Phố Thanh Đồng buổi sáng, khắp nơi đền rộn tiếng rao hàng, xen lẫn tiếng nổ máy của xe gắn máy, nhưng không hề làm người khác chú ý.

Ân Hoán rời đi giống như thường ngày, nhưng chỉ mình hắn biết, hôm nay không giống...

Lúc hắn đến thì Đàm Hi đã ngồi ở chỗ gần cửa sổ, xung quanh không có ai, một mình cô ngồi ở đó, nên có chút nổi bật.

“Đến rồi.” Cô ngước mắt nhìn hắn cười.

Ân Hoán chỉ cảm thấy lạnh gáy, “Uhm.”

“Ngồi đi.”

Ân Hoán nhìn cô, rõ ràng là tuổi như hoa đơn thuần xán lạn vậy, làm sao biết sắp đặt chuyện tàn nhẫn đến thế?

Đàm Hi đưa thực đơn qua: “Xem đi, muốn uống gì? Tôi mời.”

Nhân viên hiểu ý tiến về phía trước, “Anh muốn dùng gì ạ?”

Trên thực đơn đa phần là tiếng Anh, tuy rằng cũng có phần giải thích bằng tiếng Hoa, nhưng hắn không có tâm trạng xem, chỉ đại một món.

“Anh... chắc chứ?” Cô nhân viên muốn nói gì nhưng lại thôi.

Bỗng nhiên hắn cảm thấy rất phiền não: “Chắc!”

“... Vâng ạ.” Nhân viên chán chường bỏ đi với ánh mắt quái dị.

Đàm Hi không nói gì, quay ra ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại khuấy ly cà phê trước mặt.

Thấy cô không nói gì, Ân Hoán cũng không mở miệng.

Có thể vì trong quán bật máy sưởi, hắn thấy hơi nóng, liền cởi áo khoác ra treo lên ghế dựa.

Rất nhanh, nhân viên quán đưa đồ uống lên.

Là một ly nước đường đỏ.

“Phụt...” Đàm Hi không nhịn được, cười đến cong cả mi mắt.

Ân Hoán cũng là người có vợ, tuy chuyện đã là quá khứ, nhưng cũng không cản trở được việc hắn biết món này.

“Anh đến kỳ kinh hả?” Đàm Hi cười nói.

“...”

“Sắc mặt sao khó coi vậy?”

Lúc này, càng khó coi hơn.

“A Phi... có phải là cô làm không?” Hắn hỏi, từ đầu đến cuối cũng không nhìn ly nước đường đỏ trước mặt, thậm chí còn muốn đổ đi ngay.

Đàm Hi cười nhếch môi, “Tôi còn tưởng anh có thể chịu nhịn thêm một lúc nữa.”

Đột nhiên, giận sôi ruột gan: “Có phải cô cho rằng mỗi một người, mỗi một việc đền nắm trong lòng bàn tay cô?!”

Tiếng nói quá lớn, đến ngỗi người ngồi xa cũng nhìn qua.

“Có phải tôi nên mừng vì chọn được chỗ vắng vẻ nhất trong trong quán không?”

Cô ấy còn có tâm trạng nói đùa.

Ân Hoán càng tức giận hơn, nhưng giống như bị nhét miếng bông gòn trong lồng ngực, lửa cháy nhưng lại không tỏa ra được.

Hắn đột nhiên cảm thấy rất bất lực.

“Đàm Hi, cô đùng đùa nữa...”

“Ờ.” Cô nhẹ nhàng đáp lại.

Ân Hoán cong lưng lại, giống như không thể chống đỡ được nữa, “Có thể nói rõ mọi chuyện ra không?”

“Anh nói chuyện gì?”

“Lôi Minh, còn cả A Phi nữa.”

“Tôi tưởng anh đoán được rồi chứ.”

Đúng là đoán được một chút, “Tôi muốn nghe chính miệng cô nói.”

“Nói gì cơ?” Đàm Hi chớp mắt, “Tôi là công dân tốt, trước giờ không làm chuyện gì vi phạm pháp luật.”

“Cô không tin tôi?” Giọng nói trầm hẳn xuống.

“Cẩn thận sẽ bắt được ve nghìn tuổi.”

Ân Hoán bị cô làm cho nghẹn lời nói không ra, hồi lâu, “Được. Tôi đổi cách hỏi, có người tên là A... Sâu, có một hôm anh ta bị dìm chết, cho hỏi là vì sao?”

“Sâu mà cũng bị chết chìm sao?”

“Đúng vậy, còn có một tảng đá đè chết.”

Đàm Hi híp nửa con mắt lại, “Bởi bì anh ta chọc phải cọp.”

“Nhưng cọp không vô cớ tự nhiên muốn đi đối phó với một con sâu nhỏ.”

“Bởi vì kẻ địch của con sâu kêu cọp tới.”

“Thật sự là cô?!”

Đàm Hi mặt đầy vô tội: “Không phải đang nói sâu và cọp sao?”

Ân Hoán cắn răng: “Cô biết tôi đang nói gì mà!”

“Ân Hoán, anh như vậy là có ý gì? Chất vấn tôi? Chỉ trích tôi? Hay là muốn đối phó tôi?”

“Thật ra, tôi không sợ nói thật với anh. Lôi Minh tổn thất 5 triệu, đương nhiên phải có người gánh món nợ này, không phải tôi, cũng không phải anh, thì chỉ có thể là A Phi. Đừng quên, anh đã nhận cái thẻ đó, cũng tức là, A Phi là chết thay anh!”

“Cô!”

Sắc mặt Đàm Hi tối sầm lại: “Có bản lĩnh thì lớn tiếng với tôi tại đây đi, anh đem chuyện nói hết với Lôi Minh đi? Xem lần sau người chết là con sâu đó, hay là anh!”

“Hơ... hơ hơ... Lúc đầu, cô đối phó với Ngụy Cang cũng như vậy.”

“Chẳng phải hai người cũng vỗ tay đồng ý sao?”

“Không sợ tôi vạch trần cô ư?”

“Anh sẽ không làm.”

“Đàm Hi!”

“Hửm?”

“Cô quá tự đại rồi!”

“Sự kiêu ngạo quá đà mới gọi là tự đại.”

“Vì vậy, cô không quá đà ư?” Ân Hoán châm biếm. Bây giờ, quyền quyết định ở anh, chỉ cần anh muốn, Đàm Hi sẽ không chạy thoát, cho dù may mắn thoát được đi nữa thì anh cũng đã nắm được đằng chuôi.

“Đương nhiên.” Nụ cười không đổi.

Anh bỗng thấy bất an.

“Bởi vì, mạng của A Phi là món quà mà tôi tặng cho anh.”

Người con gái đang cười, môi đỏ răng trắng, nhưng hắn lại thấy âm u cực kỳ.