Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 454: Anh tính đi với đàm hi



Ân Hoán rời khỏi quán cà phê, một mình đi trên đường, xen vào dòng người di chuyển.

Hắn lôi điện thoại ra, gọi điện cho Nhất Sơn và Phì Tử, sau cùng hẹn gặp mặt ở quán ăn ngoài đường.

“Anh Hoán đến rồi!” Thím mập gọi hắn đến, “Bên này nè. Muốn ăn gì?”

“Cứ như cũ đi ạ!”

“Đươc rồi!”

Nhờ vào dìu dắt của Đàm Hi trong thời gian qua, Phì Tử đã giúp hai chú thím đổi được mặt bằng tốt hơn, không lớn, nhưng trước tiệm có một khoảng trống, tiện để ghế ngồi, thậm chí còn không sợ phải giành chỗ với quán bên cạnh như trước đây.

Thím mập gọi một tá bia lạnh như mọi khi, đang định khui bia, lại bị Ân Hoán ngăn lại, “Hôm nay không uống, bàn chuyện chính sự.”

“Oh, được rồi.” Bà lại cất vào.

Ân Hoán châm một điếu thuốc, ngồi trên ghế đẩu, hai chân bành ra, tay để trên đầu gối rất thoải mái.

“Anh Hoán, sao vậy? Xem ra tâm trạng không tốt lắm.”

“Không có gì.”

“Có phải Phì Tử lại gây họa không? Không, không phải là phạm pháp chứ...”

“Thím à, thím suy nghĩ nhiều quá rồi, không có chuyện đó đâu.”

“Thật không?” Thím mập nửa tin nửa ngờ, “Con đừng an ủi thím.”

“Thật mà!” Ân Hoán toét miệng, chợt cảm thấy buồn cười, “Phì tử dạo này... rất an phận.”

Bà thở dài, “Nói thật, thấy nó mỗi tháng đem nhiều tiền về như vậy, trong lòng thím không yên chút nào. Hỏi nó ở ngoài làm gì, chưa nói được đôi câu đã bắt đầu cười haha, lâu rồi cũng không hỏi nữa, nhưng trong lòng vẫn không yên được. Haiz...”

“Tiền của Phì Tử rất sạch sẽ, đều do đôi tay của nó kiếm được ạ.”

“Không phải mua bán ma túy chứ?”

“... Thím à, thím suy nghĩ nhiều quá rồi.”

“Hy vọng là vậy, thím và lão Lâm còn chưa bế cháu trai nữa mà, đừng cắt đứt hy vọng của thím!”

“Sắp rồi.” Thằng quỷ đó đã theo đuổi Lan Huệ một quãng thời gian rồi, tiến triển cũng không tệ lắm, nghe nói đã chụt chụt nhau rồi, chỉ là không biết có lên giường chưa...

“Nghe ý của cậu, Phì Tử nhà thím đã tìm được người rồi?!” Thím Mập ngạc nhiên và mừng rỡ.

“Cái này... Để nó tự nói với thím đi, khụ khụ!”

“Anh Hoán.” Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Phì Tử gọi “Thím”, thở hồng hộc ngồi xuống, cả đầu mồ hôi, “Em không tới trễ chứ?”

Ân Hoán liếc nhìn đồng hồ, lắc đầu.

“Phù, vậy thì tốt.”

Rất nhanh, Nhất Sơn cũng đến. Thím mập không ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện của họ, chào hỏi một tiếng rồi đi vào làm đồ ăn, để lại không gian cho ba người.

Bởi vì thời gian còn sớm, người ăn khuya còn chưa đến, cả khu chỉ mỗi một bàn của họ, nên ngược lại cũng không cần che giấu gì.

Ân Hoán nói hết kế hoạch của mình với hai người, “... Tôi đã quyết định rồi.”

“Anh Hoán, vậy chúng ta phải chia tay rồi sao?” Tuy rằng Phì Tử đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng anh em bao năm rồi, khó tránh khỏi không nỡ.

Nhất Sơn vẫn cái dáng vẻ chững chạc ấy, hốc mắt thì lại bất giác đỏ hoe.

“Có nguy hiểm không?” Hắn hỏi.

Ân Hoán không nói gì, nhưng tư thế nghiêm nghị ngầm thừa nhận.

“Anh. Sau này anh... phải cẩn thận.”

“Anh em!” Trong lòng Ân Hoán rối rắm, “Lần này, là tôi không trượng nghĩa, bỏ lại mấy cậu.”

“Không nói những lời này. Chuyện của chị dâu... chúng em hiểu cả.” Phì Tử biết, trong lòng Ân Hoán quan tâm đến Sầm Uất Nhiên bao nhiêu, vì thế Ân Hoán đưa ra quyết định này, hắn không thấy bất ngờ gì cả.

Nhất Sơn tỏ vẻ thận trọng: “Sau này nếu có việc gì cần anh em thì cứ việc nói. Tuy rằng tụi em không có bản lĩnh gì lớn lao, nhưng sức lực thì vẫn có.”

“Được.” Ân Hoán gật đầu, “Thật ra, hôm nay gọi mọi người ra đây, muốn hỏi sau này có dự định gì không?”

Phì Tử: “Em định mua căn hộ trước, tiền còn dư thì một phần lấy ra mở tiệm intrenet. Em không có bản lĩnh gì khác, chỉ có kiếm cơm đầu đường xó chợ.”

Giờ hắn cũng tính là kẻ thất nghiệp, còn chưa kịp nói với chú thím, còn tiểu Huệ nữa.

Trong lòng không phải không có áp lực, nhưng nặng nề đến đâu cũng phải tự mình gánh, hắn là đàn ông mà!

“Ừ, vậy cũng tốt, cậu yên ổn sống qua ngày tháng của cậu.” Ân Hoán quay qua nhìn bên còn lại, “Còn cậu, Nhất Sơn?”

“Tạm thời chưa có dự định gì khác.”

Ân Hoán nghĩ, cuối cùng quyết định mở miệng: “Hay là, cậu đi chung với tôi?”

Nhất Sơn không giống Phì Tử, hắn không chỉ biết đánh, còn rất trung thành, nói nghĩa khí.

Người đàn ông nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ, Ân Hoán cũng không ép hắn.

Hồi lâu, “Hội Ám Dạ quá tối tăm, em muốn sống cuộc sống của người bình thường.”

“Cậu...”

Ân Hoán có chút kinh ngạc. Phải nói là trong số mấy người bọn họ, Nhất Sơn là người giỏi võ nhất, trong cốt cách có chút hoang dã. Hắn muốn sống cuộc sống của người bình thường, câu nói này khiến Ân Hoán không thể tin nổi.

Nhưng sự thật bày ra trước mắt, Nhất Sơn cũng không có gì để phải gạt hắn.

“Cậu đã suy nghĩ kỹ rồi chứ? Chưa nghĩ đến con đường sau này?”

“Em tính tìm chị Đàm thương lượng...” Hồi lâu, người đàn ông không giỏi ăn nói mới thốt ra được một câu.

“Đàm Hi? Cậu tính theo cô ta?”

Hứa Nhất Sơn cười cay đắng: “Cũng phải xem cô ta chịu nhận em không.”

Ân Hoán á khẩu không nói nên lời.

“Anh Hoán, em... không có chí lớn như anh.” Hắn không muốn đi mãi con đường tối tăm đó, trực giác mách bảo anh theo Đàm Hi sẽ có cơm ăn, thu nhập hơn nửa năm nay là chứng minh tốt nhất.

“Nếu cậu đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi cũng không khuyên cậu nữa. Nếu cô ta không cần cậu, bên tôi lúc nào cũng mở rộng cửa đón cậu.”

Nhất Sơn toét miệng, lộ hai hàm răng trắng sáng: “Cảm ơn anh.”