Không hề có ý định nghe hắn biện bạch, Đàm Hi cúp máy luôn, mắng một câu “Đáng đời” rồi mới xoay người đi vào nhà.
Trời đất bao la, ngủ là lớn nhất.
Trong mắt Ân Hoán xẹt qua một tia lạnh lẽo nhưng lập tức tiêu tán đi, lại cầm điện thoại gọi tới một số khác, “Đưa Thanh Quỷ tới nghĩa địa ngoại thành phía Tây đi.”
“Ân Hoán, Vu lão đại còn chưa lên tiếng, anh làm thế...”
“Cho cậu mười phút, lựa chọn thế nào thì nghĩ cho kỹ.”
“Ân Hoán! Mẹ kiếp...” Người nọ kéo điện thoại ra xa, trong mắt xuất hiện vẻ bực bội, “Cúp máy rồi, làm sao bây giờ?”
Người đàn ông ngồi trên ghế thuận tay dập tắt điếu thuốc, “Hắn có yêu cầu gì?”
“Đưa Thanh Quỷ tới nghĩa địa.”
“Cứ làm theo lời hắn nói đi.”
“Nhưng mà...”
“Cậu còn chưa nhìn ra à? A Hùng cũng được, Thanh Quỷ cũng thế, đều chỉ là viên đá lót đường cho Ân Hoán mà thôi. Vu Sâm định đẩy hắn lên, chúng ta căn bản không có quyền lựa chọn nào khác.”
“Anh Dã, chẳng lẽ chúng ta cứ để mặc cho hắn trèo lên đầu mình ị phân hay sao?”
“Tạm thời nhịn một chút đã.”
“...”
Buổi chiều là hai tiết tự chọn, y như giờ học đạo đức của học sinh tiểu học ấy. Đàm Hi không đi, An An và Nhiễm Dao đi từ bao giờ cô cũng không rõ, ngủ một giấc dậy thì đã ba rưỡi, trong ký túc chỉ còn có mình cô.
Phạm Trung Dương nói từ tuần này khóa luấn luyện sẽ bắt đầu, kéo dài liên tục tới tận đầu tháng sau.
Đàm Hi vốn không định đi. Thứ nhất, cô cảm thấy ra trận mới mài gươm chẳng có gì thú vị hết. Thứ hai, ngoại trừ Thời Nguyệt ra thì cô không quen thân gì ba người còn lại, thêm với việc đã từng chứng kiến Cao Văn và Trịnh Thiến cãi nhau, trình độ quái dị như thế là quá đủ rồi, cô thật sự không muốn dính với bọn họ một chút nào.
Quá phiền!
Nhưng còn đang nghĩ xem phải xin nghỉ với ông già Phạm thế nào thì không ngờ ông ấy lại ra tay trước, gọi điện thoại tới cho cô với ý đại khái là:
Đồ đệ nhỏ à, thầy biết em lười lắm, em kiêu ngạo lắm, em không muốn tham gia lớp huấn luyện gì đó, nhưng mà! Nhưng mà! Xin em nhất định phải đi đấy nhé!
Sau đó, bái bai~
Đàm Hi thậm chí còn chẳng có lấy một cơ hội giãy chết nào, cứ thế bị ép buộc tham gia cái lớp học kia, chậc chậc chậc...
Không phải trong lòng không buồn bực, cô cũng từng nghĩ tới việc chạy trốn, nhưng nghĩ tới việc ông giáo già họ Phạm kia gọi cô là “đồ đệ nhỏ” với giọng điệu thân phận không hề giả bộ nào kia, Đàm Hi cũng thấy hơi cảm động, cắn răng một cái...
Đi thì đi thôi!
Tuy rằng, thực sự ghét vô cùng.
Cô dựa theo thời gian đã hẹn đi tới trước cầu thang phòng học, không sớm không muộn, vừa đúng 7 giờ.
Đám người Thời Nguyệt đã tới từ sớm, bày sẵn bàn vẽ, trải giấy ra, ai cũng mang theo túi xách, chỉ có Đàm Hi, một quyển vở ký họa, bên trên chỉ có đúng một cái bút ký tên.
“Đàn em, đồ đạc của em đâu?” Dương Duy nhìn xung quanh cô một vòng, không thấy túi xách gì, ngay cả túi nilon cũng chẳng thấy có.
Đàm Hi phớt lờ anh ta, đi tới bàn thứ hai còn trống, ném cuốn vở vẽ sang một bên, ngồi xuống rồi bắt đầu lấy điện thoại ra lướt weibo.
Vừa rồi lúc trên đường tới đây, Hàn Sóc nhắn tin bảo cô lên xem bảng hot search.
Dương Duy gượng cười, sờ cánh mũi, lùi về sau, lại tiếp tục mân mê bàn vẽ của mình.
Cao Văn cười lạnh, liếc Đàm Hi từ góc nghiêng một cái, để xem cô có thể ngông cuồng tới lúc nào!
Thời Nguyệt muốn nói lại thôi, xoay người vẫy tay với Đàm Hi: “Hi Hi, ở đây còn chỗ trống này, em có muốn ngồi lên trên này không?”
Bốn người bọn họ đều ngồi ở bàn đầu tiên.
“Thôi, không cần đâu, một mình cho rộng rãi.”
Thời Nguyệt nhún vai, không hề miễn cưỡng.
“... Đệch!”
Trong phòng học an tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng chửi bậy, động tác của bốn người kia lập tức cứng đờ, đều đưa mắt nhìn về phía Đàm Hi.
Đàm Hi không hề phát hiện ra, hoặc là nói, cô không rảnh quan tâm tới cái nhìn của người khác, bởi vì lúc này mọi sự chú ý của cô đều đặt trên nội dung vừa hiển thị lên màn hình.
Thực hư chuyện ca sĩ mới nổi Hàn Sóc là người đồng tính.
Cùng bạn gái dắt tay đi dạo phố, động tác mờ ám: Tối hôm qua, theo kênh tinh nóng VIP “Thánh săn tin nóng”, nữ ca sĩ rock and roll Hàn Sóc - nhân tài mới được chú trọng đào tạo của Tinh Huy trong năm nay cùng bạn gái đi mua sắm, không chỉ tay trong tay mà còn đút thức ăn cho nhau, hành vi cực kỳ thân mật! Thật giả chuyện đồng tính!
Sau bản tin là bức ảnh chụp hai người đi dạo phố: Bức thứ nhất, Hàn Sóc cười tủm tỉm ghé sát vào Đàm Hi, rõ ràng là làm nũng. Bức thứ hai, Hàn Sóc đưa kem Haagen-Dazs của mình tới trước miệng Đàm Hi, nhất định bắt cô phải nếm thử.
Bức ảnh khá mờ, hẳn là chụp từ xa. Hơn nữa, lúc đó trời đã tối nên ánh sáng cũng không được tốt lắm.
Dù vậy, cũng có thể nhìn ra người trong bức ảnh đúng là Hàn Sóc. Lúc đó, cô không đeo khẩu trang, ngay cả mũ lưỡi trai cũng bị cởi ra cầm trong tay. Còn về Đàm Hi, chỉ chụp được một bên sườn mặt nhưng người quen thuộc với cô vẫn có thể nhận ra sau một cái liếc mắt.
Lướt qua các tít được giật, tất cả đều là nghi ngờ Hàn Sóc đồng tính, còn nói có sách mách có chứng, vừa nghe liền cảm thấy sự thật hai năm rõ mười.
Đàm Hi bấm tìm nick của Hàn Sóc trong danh sách người đang theo dõi, click mở.
Bài viết gần nhất đăng lên vào thứ sáu tuần trước...
Thời tiết đẹp quá, ra cửa đi dạo phố nào, ai hẹn hò không?
Ảnh đăng kèm là một bức chỉ để lộ cằm.
Tuy rằng bối cảnh đã được xử lý qua bằng photoshop nhưng Đàm Hi liếc mắt một cái liền nhận ra đây là phòng ký túc xá 406.
Lại mò tới khu bình luận, một loạt các câu “Nữ thần ngầu quá”, “Mười phần đàn ông”, “Em muốn sinh khỉ con cho anh” bị đẩy hết xuống phía sau, ba câu trên cùng lần lượt là...
Nghe nói bạn là người đồng tính! Đã sớm cảm thấy bạn là E rồi, quá đẹp trai!
Em là song (tính), xin nữ thần hãy chọn em, người ta muốn làm ấm giường cho chị mà~
Quá ghê tởm! Không ngờ bạn lại là người đồng tính luyến ái! Fan thành antifan luôn!
Đàm Hi lại kéo xuống dưới nữa, cũng may, sự tình không đến bức quá be bét, khen chê đều mỗi thứ chiếm nửa.
Một bộ phận tỏ vẻ thất vọng, cảm thấy ghê tởm.
Một bộ phận lại tỏ vẻ ủng hộ, thậm chí rất hưng phấn.
Fan giữ thái độ trung lập, tôn trọng lựa chọn của thần tượng thì chiếm nửa giang sơn.
Đàm Hi gọi lại Hàn Sóc rồi đứng lên rời khỏi phòng học.
“Hi~ Đã đọc tin trên weibo chưa?” Nghe ra tâm tình rất không tồi, cũng không có vẻ như đã chịu ảnh hưởng tiêu cực gì.
“Rốt cuộc chuyện này là sao?”
“Thì hôm thứ 6 vừa rồi chúng ta bị paparazzi chụp được chứ sao nữa.” Nhẹ nhàng như không.
“Oh, thế tớ cúp máy đây.”
“Khoan đã nào! Lúc này chẳng phải cậu nên an ủi tớ sao? Thế mà cậu... cậu... cậu lại định cúp máy? Quá làm người ta đau lòng...”
“Cậu cần thật à?” Đàm Hi trợn mắt, “Nghe thì thấy chẳng những cậu không hề thấy bối rối mà còn vui vẻ hơn thường ngày nữa cơ đấy.”
“Éc... Biểu hiện ra rõ ràng thế cơ à?”
“Hừ hừ.”
“Được rồi, chị Trương bảo hot search này tới rất đúng lúc, công ty đã định vị hình tượng của tớ theo kiểu nam tính đẹp trai rạng ngời, ngầu lòi hết mức có thể. Giờ không cần tìm thủy quân nữa, bớt được không ít sức lực.”
“Công ty cậu hoạt động thế nào tớ không quan tâm, nhưng mà có chuyện này, tốt nhất đừng có tiết lộ tin tức về tớ ra ngoài, nếu không...”
“Nếu không làm sao hả?”
“Đừng trách tớ không nể tình.” Lời này nói ra còn nhiễm một chút tàn nhẫn.
“Có một số chuyện đừng có mang ra làm trò đùa.” Đàm Hi nói xong liền cúp máy luôn.
Bên kia, Hàn Sóc đang ngồi trong phòng học nhảy, kéo điện thoại ra, ngơ ngẩn tới ngây người.
Đại Quang đi tới, “Này, uống nước đi.”
Hàn Sóc đột nhiên bừng tỉnh, đứng phắt dậy, cất bước chạy ra ngoài: “Tớ lên trên tìm chị Trương, cậu xin nghỉ giúp tớ...”
“Ơ này...” Đại Quang gào lên, nhưng bóng dáng Hàn Sóc đã biến mất ở góc ngoặt rồi, “Làm gì mà rối tinh rối mù lên thế hả...”
Ngay cả thang máy cũng không chờ, Hàn Sóc chạy một mạch lên sáu tầng lầu, lúc dừng ở trước cửa văn phòng người đại diện thì đã mệt tới mức thở hồng hộc.
Điều chỉnh lại nhịp thở, cốc cốc...
“Vào đi!”
“Chị Trương, em...”
“Em tới đúng lúc lắm, đây là bản thảo mà bên quan hệ công chúng vừa mới đưa lên, chị đã check qua rồi, thấy không có vấn đề gì cả, em ngồi xuống xem xem, chị đi gọi điện thoại tí đã.”
Nói xong liền xoay người đi ra ngoài ban công.
Hàn Sóc cúi đầu, vừa nhìn thấy mấy cái tiêu đề thì cả người như tan vỡ...
“Bật mí kinh thiên chuyện nội bộ: Nữ ca sĩ rock and roll mà Tinh Huy dồn sức nâng đỡ lại là E, tomboy cường công!”
“Đúng là chả ra cái mẹ gì, giờ con gái xinh đẹp không phải đồng tính thì cũng là les hết!”
Không thể nghi ngờ, những tiêu đề này vô cùng hút mắt, nếu là Hàn Sóc thì chắc cô cũng không nhịn được mà click vào xem chi tiết.
Nhưng trên thực tế, cũng chẳng có bao nhiêu thông tin, hơn nữa đã có đề tài “Thật giả chuyện Hàn Sóc đồng tính” được đẩy lên từ trước nên người ta cũng khó mà nắm bắt được sự thật.
Tin tiêu khiển chẳng phải là loại khó mà phân biệt thật giả hay sao?
Thật hay giả thực ra cũng không quan trọng, quan trọng ở chỗ có thể làm nó nóng lên được hay không.
Không phải ngôi sao nào cũng có vận đỏ như thế này mà đúng không?
Hồng Kông thì càng khác người hơn nội địa, cạnh tranh cũng tàn khốc hơn, Hàn Sóc đã chứng kiến những chuyện còn dữ dội hơn thế này nên cũng chẳng có bao nhiêu cảm giác cả.
Ngay từ ngày đặt bút ký hợp đồng với Tinh Huy, cô đã lên sẵn tư tưởng cho việc phải thừa nhận những áp lực kiểu này rồi.
Trong mắt cô, mấy cái này cũng chỉ là trò trẻ con thôi.
Nhưng sự quyết tuyệt của Đàm Hi đã cảnh tỉnh cô. Cô có thể thừa nhận nhưng không có nghĩa là những người khác cũng có thể chấp nhận nó, vì thế, cô mới xông thẳng lên đây, muốn tìm Trương Á nói chuyện.
Giờ nhìn thấy những tiêu đề này, cô hơi an tâm một chút, bởi vì thông tin trong những bài viết này không hề nhắc tới Đàm Hi.
“Hàn Sóc, tìm chị có việc gì à?” Trương Á nghe điện thoại xong liền bước vào phòng.