“Hắt xì!” Đàm Hi rùng mình một cái. Gió lạnh thổi từng cơn, trời đã tối đen, cô không dám ở lại ven hồ lâu nữa.
Trên đường trở về ký túc xá, hình như càng lúc cô càng thấy đau chân.
“Hi Hi, cậu về rồi à! Trên bàn có bánh Mousse đấy, cậu ăn đi.”
Đàm Hi nhìn theo, màu hồng phấn, tuyệt đối là phong cách của Nhiễm Dao.
“Chân cậu sao vậy?” An An tinh tế nhanh chóng phát hiện ra.
“Hơi đau...” Đầu ngón chân Đàm Hi gí xuống đất, cử động mắt cá chân, “Xí...”
An An đi tới, đỡ cô ngồi xuống, “Để tớ xem nào.” Nói xong liền giơ tay ra xoa mắt cá chân cho cô.
“Đừng, để tự tớ làm.” Đàm Hi chặn lại, khóe mắt bỗng thấy cay cay. Ngay cả người bạn như An An cũng có thể làm thế này với cô, còn Lục Chinh đang ở đâu?
Anh đang dở hơi! Cáu kỉnh! Cố ý không để ý đến cô!
Trên sách viết không sai chút nào, đàn ông đều là đồ đê tiện, đồ tồi!
“Ở đây à?” An An giơ tay ấn, Đàm Hi lắc đầu.
“Vậy... ở đây à?”
“Đau đau đau!”
An An lại kiểm tra một lượt, không thấy có gì bất thường, “Không đỏ không sưng, có thể loại trừ khả năng bị bong gân.”
“Không sao, có lẽ hôm nay tớ ngồi ở thư viện lâu quá nên không thoải mái lắm.”
“Ở đây tớ có dầu thuốc, trước khi ngủ cậu thoa một chút là được, chắc sẽ có hiệu quả.”
“Cảm ơn cậu.”
Nhưng ngày hôm sau, không những không giảm đau mà mắt cá chân còn sưng phồng lên.
Hàn Sóc cõng cô đến phòng y tế.
“Có lẽ là trật khớp rồi, tốt nhất là đến bệnh viện lớn chụp phim tìm bác sĩ xương khớp kiểm tra.”
Hàn Sóc lại vội vàng gọi xe, đưa cô đến Bệnh viện Nhân Dân.
Chụp phim xong, An An và Nhiễm Dao cũng đến nơi.
“Có chuyện gì vậy? Có kết quả chưa?”
Tiểu Công Trúa lẩm bẩm: “Nhất định không được để xảy ra chuyện gì... đừng có chuyện gì...”
Hàn Sóc đỡ Đàm Hi, tay kia chống hông, “Có phim chụp rồi, bây giờ đi tìm bác sĩ.”
“Đi thôi, chúng ta cùng đi.”
Bác sĩ nhận phim chụp, ánh mắt nhìn quét qua bốn cô gái xinh đẹp trước mặt, hắng giọng nói: “Không có vấn đề gì, chỉ là bị nứt xương nhẹ, không nghiêm trọng đâu. Trước khi giảm sưng tốt nhất là hạn chế vận động, năm ngày thay thuốc một lần, chú ý điều dưỡng là sẽ hồi phục ngay thôi.”
“Chú bác sĩ.” Hàn Sóc hơi ngả người về phía trước, “Cô ấy tại sao lại bị thương?”
“Khụ... vấn đề này thì phải hỏi bệnh nhân rồi. Ví dụ như vận động quá mạnh, hoặc để mắt cá chân sưng phù như vậy trong thời gian dài.”
“Cái đó... sáng nay hình như tớ chạy mười mấy vòng.”
Hàn Sóc cười lạnh: “Đệch, cậu trâu bò thật đấy!”
Cô nàng Đàm bĩu môi.
Đắp thuốc xong, Đàm Hi được sắp xếp ở phòng bệnh truyền nước, có lẽ chưa xong ngay được.
“An An hai cậu có tiết ba tiết bốn, các cậu về trường trước đi.” Hàn Sóc nhét một cái gối ra sau lưng Đàm Hi, “Vị tổ tông này một mình tớ trông chừng là được rồi.”
“Được, vậy bọn tớ về trước nhé, chiều bọn tớ lại đến.”
“Đừng, truyền hết hai chai nước là xong thôi, có khi hai cậu tan học thì tớ và Đàm Hi cũng về trường rồi.”
An An và Nhiễm Dao đi rồi, phòng bệnh chỉ còn lại hai người nhìn nhau.
“Ai bảo cậu lấc cấc, lần này thì đáng đời nhé!”
“Cút! Chỉ biết cười trên nỗi đau khổ của người khác!”
“Đủ rồi nhá, nếu không phải là anh đây thì ai đưa cậu đến bệnh viện hả? Đáng đời cậu bị đau đến chết!”
Khóe mắt Đàm Hi đỏ lên, “Phải, phải, phải, cậu tốt nhất! Cậu tuyệt nhất! Tớ sắp yêu cậu đến chết rồi đây này!”
“Chẹp, chua đến nhức răng luôn rồi.”
Hít mũi, “Nói thật, hay là chúng ta thử về với nhau đi?”
Hàn Sóc bỗng nhảy dựng lên, “Anh đây là thẳng nhé! Thẳng thật đấy nhé!”
“Bẻ cong là được.”
“Đừng hòng nhé!” Hàn Sóc khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đề phòng. Đợi đã, không đúng lắm...
Lại nhìn Đàm Hi, cô nhóc khóe mắt hơi đỏ, “À cái người đó... không phải là cậu với cái anh soái ca họ Lục đó có chuyện gì rồi đấy chứ?” Nếu không sao bỗng nhiên muốn thành đôi với cô làm gì?
“...”
“Đệch! Xảy ra chuyện thật rồi à?!”
Đàm Hi lườm cô mấy cái.
“Ngoại tình à?”
“...”
“Bạo hành gia đình?”
“...”
“Ra sớm?”
“Cậu đừng có đoán linh tinh.”
Hàn Sóc ngậm miệng lại, hai tròng mắt đảo loạn lên, vẻ hóng hớt khó che giấu!
“Haizzz, điện thoại tớ đâu rồi?” Đàm Hi giơ tay ra, “Có phải là ở chỗ cậu không?”
“Không có...” Hàn Sóc tìm khắp một lượt từ đầu đến chân, khắp túi này túi kia vẫn không thấy gì.
“Có phải để quên trên xe taxi rồi không?”
“Tớ gọi điện thử xem... Có chuông rồi!” Một giây sau, Hàn Sóc đứng hình.
“Sao thế?” Đàm Hi nhíu mày.
“Đang... đang có người nghe máy?!” Làm gì vậy chứ?
Ký túc xá phòng 406.
An An và Nhiễm Dao về phòng lấy sách vở, đang chuẩn bị đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
“An, điện thoại cậu kêu à?”
“Không phải của tớ...”
Hai người tìm kiếm theo hướng phát ra âm thanh, cuối cùng dừng lại trước giường Đàm Hi. An An dáng người cao, nhón chân một cái là sờ thấy luôn, “Chàng Ngốc? Là ai thế?”
“Anh soái ca họ Lục gọi đến, có nghe không nhỉ?”
“Dù sao cũng phải cho anh ấy biết tình hình của Hi Hi chứ.”
“Ờ, thế cậu nghe đi, tớ đi toilet.” Tiểu Công Trúa lượn đi.
An An không do dự nhiều, trượt ngón tay một cái, nghe máy.
“Chào anh, tôi là bạn cùng phòng của Đàm Hi, bây giờ cô ấy đang ở trong bệnh viện...”
***
Truyền dịch xong thì vừa đúng mười hai giờ. Trong lúc truyền, cô nàng nào đó đã ngủ một giấc, tinh thần sảng khoái.
Đến khi y tá mang chai truyền nước đi, Đàm Hi ấn miếng bông ngồi dậy.
“Ấy, cậu đừng động đậy, đợi tớ đi lấy xe lăn cho cậu đã.”
“Này người anh em, tớ chưa bị liệt đâu nhé.”
“Bác sĩ nói cậu cố gắng hạn chế vận động. Anh đây sức yếu nên không thế ôm kiểu công chúa được, chỉ có thể tìm chiếc xe lăn để thể hiện tấm lòng được thôi.”
“...”
Cho nên, Đàm Hi ngồi xe lăn ra khỏi cổng bệnh viện, suốt đường đi thu hút không ít ánh mắt tò mò, xen lẫn đồng cảm. Có lẽ là tưởng rằng cô bị tàn phế thật rồi.
“Về trường à?”
Hàn Sóc ờ một tiếng, “Nếu không thì sao?”
“Đi tìm chỗ nào ăn gì đó đã.” Đói chết đi được.
Đàm Hi chọn món Tứ Xuyên, người nào đó sống chết không đồng ý, “Tớ nói này, có muốn chết cũng không phải chết thế này hiểu chưa hả? Chân cậu còn chưa bớt sưng đã nhớ nhung món cay rồi à?”
Cuối cùng chỉ có thể đổi sang chọn món Quảng.
Ăn cơm trưa xong, gọi xe về trường.
“Lên đây, tớ cõng cậu vào.” Hàn Sóc khom gối xuống, chìa lưng về phía cô.
“Không cần, một chân tớ cũng đi được.”
“Nhảy vào à?”
“Ờ há.”
“Được rồi, cậu tưởng cậu là kỵ sĩ cô độc thật à? Hơn nữa, cổng trường có bao nhiêu người, cậu không sợ mất mặt à?”
Nghĩ mãi, cuối cùng Đàm Hi đành ngoan ngoãn trèo lên lưng Hàn Sóc, “Mà này, hai chúng ta thế này có phải là mất mặt lắm không?”
“Mất mặt thì cậu giơ tay che mặt đi.”
Đàm Hi hừ một tiếng, không cho là vậy: “Bản cô nương da mặt dày quen rồi, có mất mặt hơn nữa cũng chịu được.”
“He!”
“Này nhóc, thể lực khá đấy nhỉ?” Cô cố ý lắc lư mấy cái.
“Đệch! Cậu rung cái gì mà rung hả? Lát nữa không trụ được nữa thì cậu ngã cmn luôn đấy nhé!”
“Có đệm thịt rồi, sợ gì chứ?”
“Đồ vong ân bội nghĩa!”
Hai người trêu chọc nhau hăng say, đột nhiên một thân ảnh cao lớn đi tới.
Đàm Hi đột nhiên ngưng cười. Hàn Sóc đen mặt lại, chào hỏi: “Hi, anh Lục soái ca...”
Lục Chinh dừng lại trước mặt hai người, giơ tay về phía Hàn Sóc, “Để tôi.”
“KHÔNG cần.” Đàm Hi ôm chặt cổ Hàn Sóc không chịu buông ra.
Đàm Hi phản ứng lại, buông lỏng ra đôi chút, “Ho xong thì về phòng, đừng có gọi người linh tinh.”
Hàn Sóc ngửa người bốn lăm độ hướng lên bầu trời, tại sao người tổn thương luôn là cô chứ?
“Hi Hi...” Lục Chinh gọi cô.
Đàm Hi quay đầu đi, coi như không thấy.
Hàn Sóc kẹt giữa hai người thấy hơi ngượng ngùng, “Hay là hai người tìm chỗ ngồi xuống nói chuyện lát đi?”
“Bảo cậu về phòng thì đi đi, nhiều lời thế làm gì hả?”
Hàn Sóc: “...”
Lục Chinh không nhường đường, chặn trước mặt hai người, “Cho dù là phạm nhân cũng có cơ hội được tự biện minh cho mình.”
“Anh là phạm nhân à?” Đàm Hi cười lạnh.
“...”
“Đừng chắn đường nữa, tôi đau chân.”
Một lúc sau, anh nhường sang bên cạnh, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Đàm Hi.
Nhưng cô lại không cho cơ hội đáp lại, chỉ vỗ vai Hàn Sóc, “Đi thôi.”
“Này cô gái, cậu làm vậy có phải là quá đáng quá rồi không?” Hàn Sóc nghiêng đầu liếc nhìn lại phía sau. Người đàn ông vẫn đi theo sau, nhưng vẫn giữ khoảng cách hơn mười mét.
Đàm Hi không đáp lại.
Nhưng trong đầu cô lại không ngừng hiện lên cảnh tượng khi nãy. Anh tới mang theo vẻ mệt mỏi phong trần, râu dưới cằm mọc lỉa chỉa còn chưa kịp cạo, trong mắt tràn đầy tia máu, hình như anh lại gầy hơn lần trước gặp nữa rồi.
“Hàn Sóc, cậu thấy tớ quá đáng à?” Không mang theo nhiều tâm trạng dư thừa, ngữ khí lãnh đạm, dường như chỉ là một câu hỏi nghi vấn không mấy quan trọng.
“Ừm... cũng không phải...”
Về phòng, Hàn Sóc đã mệt lử, nằm rạp xuống giường như con chó chết.
Đàm Hi cầm chiếc điện thoại trên bàn, mở nhật ký cuộc gọi. Khoảng mười hai giờ hai mươi Lục Chinh gọi điện cho cô, đúng lúc An An hoặc Nhiễm Dao nghe máy.
Như vậy đã có thể giải thích tại sao anh lại xuất hiện ở cổng Đại học T vào lúc này.
Quan tâm? Để ý? Đáng ra phải làm từ sớm rồi chứ?
Đàm Hi đau đầu, muốn ngủ trưa nhưng cô không trèo lên được, chỉ có thể ngây người ngồi dưới.
“Bây giờ phải làm thế nào?” Hàn Sóc nhún vai. Cô có sức cõng được Đàm Hi từ cổng trường về phòng, nhưng tuyệt đối không có bản lĩnh đỡ cô từ dưới đất lên tận giường trên được.
Cộc cộc.
Có người gõ cửa.
Hai người nhìn nhau, Hàn Sóc: “Ai đấy?”
“Cô quản lý ký túc xá.”
Đàm Hi thở phào nhẹ nhõm, lúc này cô thực sự sợ Lục Chinh đuổi theo đến tận đây. Dù sao thì chân cô lúc này không tiện lắm, có muốn chạy cũng đành lực bất tòng tâm.
“Đàm Hi có trong phòng không?” Cô quản lý hắng giọng, “Phụ huynh em ấy đến rồi.”
Hàn Sóc rất muốn nói Đàm Hi không có trong phòng, nhưng Lục Chinh đã len qua cô vào trong phòng.
“Hàn Sóc, cô gõ cửa...” Làm gì?
“Hi Hi.”
“Anh đến đây làm gì?” Đàm Hi lạnh mặt.
“Đón em về dưỡng thương.”
“Ai gọi anh đến đây?” Ngữ khí hung dữ.
Cô quản lý ký túc xá vào khuyên giải: “Đừng trẻ con nữa, có chuyện gì thì nói với cậu em đi.”
“Cậu?” Đàm Hi nhíu mày, quay sang nhìn anh, “Anh ta nói như vậy sao?”
Gương mặt người đàn ông nghiêm trị trầm xuống.
“Con bé này...” Cô quản lý thở dài, vốn dĩ chuyện này không liên quan đến bà, cũng không đến lượt một người ngoài như bà xen vào, nhưng nể tình bình thường cũng quan hệ khá tốt với Đàm Hi nên khuyên giải vài câu.
Đàm Hi không để ý đến bà, ánh mắt đen láy nhìn thẳng Lục Chinh, “Nói đi, cậu đến tìm tôi làm gì?”
“Đón em về nhà.”
“Nhà? Nhà cậu hay là nhà tôi?” Nhà cậu thì cô không thèm, còn cô thì không có nhà, nhưng điều này cũng càng nhắc nhở Đàm Hi, đã đến lúc phải đòi lại tài sản thuộc về mình rồi.
“Chung cư.”
“Không đi.”
“Đàm Hi, đừng quấy rối nữa.”
“Tôi rất nghiêm túc, tôi không đùa.”
“Ở lại ký túc xá thì chân em phải làm thế nào?”
“...” Đây đúng là một vấn đề nan giải.
Lục Chinh bắt đầu thu dọn đồ đạc cho cô: “Có mang bảng vẽ không?”
“Ngày nào tôi cũng có tiết.”
“Lái xe đưa em đi.”
“Tôi sợ làm ảnh hưởng đến thời gian quý báu của tổng giám đốc Lục.”
“Khi đến đây đã giao lại công việc cho Hàn Uy và Trần Khải rồi.”
“Anh có thể ở bên tôi được bao lâu chứ?” Đàm Hi khẽ cười, đáy mắt lướt qua sự châm chọc.
“Em muốn bao lâu?”
“Nửa tháng.”
Người đàn ông trầm mặc.
Đàm Hi xùy lạnh, rủ mắt xuống đồng thời thu lại vẻ mặt thất vọng của mình, “Coi như tôi chưa...” Nói gì.
“Được.”
“... Không làm được thì đừng dễ dàng hứa như vậy.” Quay đi chỗ khác nhìn, ngước cằm lên, dâng lên một nụ cười quật cường.
“Nói được làm được.”
“Được, vậy thì anh thu dọn đồ đạc đi rồi đi.”
“Cần lấy gì nữa?” Lục Chinh hỏi cô.
“Đồ ngủ, áo dài tay, khăn, à, còn cả hai bộ nội y nữa.”
“...”
Cô quản lý ký túc xá đã đờ người ra từ lâu, một lúc sau tiếc nuối lắc đầu rồi xoay người rời đi. Lại là một cô công chúa nhỏ được gia đình chiều chuộng nên sinh hư...
Còn chú chó độc thân là Hàn Sóc đã bị màn rắc cẩu lương thịnh soạn trước mặt làm cho chấn động. Mợ nó chứ, thế giới này còn gì tàn khốc hơn thế này không?
Thật quá đau đớn mà!
Đàm Hi được Lục Chinh cõng xuống dưới, lưng người đàn ông rộng rãi, cách lớp áo cũng vẫn dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể anh.
Cô lập tức mềm lòng, mắt mũi bắt đầu cay cay.
Cô thầm mắng bản thân mình vô dụng, không thể kháng cự lại sự dịu dàng nhất thời này.
Dường như Lục Chinh phát giác ra được điều gì, vô thức quay đầu lại.
Đàm Hi vội vàng lấy tay che đầu, giọng điệu lạnh lùng: “Anh nhìn đường đi.”
Giọng cười trầm thấp vang lên: “Sao, sợ anh làm em ngã à?”
“Tôi sợ mình đã bị thương lại chồng thêm vết thương mới nữa.”
“Đồ ngốc, dù có ngã thì anh cũng chắc chắn sẽ bảo vệ được cho em an toàn.”
Đàm Hi giả bộ như không nghe thấy, hơi ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời chớp mắt mấy cái, rồi mới cố ép nước mắt vào lại bên trong, “Đừng nói nhảm nữa, muốn đi thì đi nhanh lên.”
“Ái chà, khuyên được rồi đấy à?” Là cô quản lý ký túc xá, thấy hai người đi xuống đôi mắt hiện rõ sự hân hoan.
Đàm Hi không nói gì, nhưng Lục Chinh xưa nay cao ngạo lạnh lùng lại gật đầu với bà, “Trẻ con không nghe lời, làm phiền cô rồi.”
“Không phiền, không phiền đâu, hai cậu cháu có hiểu lầm gì thì cũng giải thích rõ ràng được hết, đừng có cãi nhau đến đỏ mặt tía tai là được.”
“Chắc chắn rồi.”
Lục Chinh cõng cô đi ra ngoài cổng trường. Giữa đường không ít những ánh mắt thăm dò tò mò nhìn theo. Thần sắc Đàm Hi lãnh đạm, Lục Chinh nhìn thẳng không ngó nghiêng. Lại nhìn lên đôi chân bị thương của cô gái, mọi người cũng không thấy quá kỳ quái nữa.
“Cậu ơi, cậu có chắc chắn là có thể ở cùng cháu ở Tân Thị nửa tháng được không?”
“Em biết là anh không thích cách xưng hô này.”
Đàm Hi cười hừ một tiếng, không khỏi châm chọc, “Vậy khi nãy ai lợi dụng thân phận này để trà trộn vào ký túc xá nữ sinh hả?”
“Kế sách tạm thời.”
“Người ta nói Tề Tuyên Vương, có việc chung vô tuyệt, không có việc hạ nghênh xuân. Áp dụng lên người Lục Chinh anh, có việc là bạn trai, không có việc thì giả làm cậu đúng không?”
“Nhất định phải nói những lời như vậy sao?” Âm sắc càng trầm hơn.
Đàm Hi bĩu môi.
Lục Chinh kéo cửa xe, đặt cô ngồi lên, thắt đai an toàn rồi vòng sang bên kia, ngồi vào ghế lái.
Vừa vào cửa, Lục Chinh còn chưa kịp thay giày đã đặt cô lên ghế sofa trước.
Đến khi anh quay lại huyền quan thay giày xong thì Đàm Hi đã đứng một chân lên, “Buồn ngủ rồi.”
Lục Chinh hơi ngẩn người, “Anh dìu em đến phòng ngủ.”
Đi đến cửa phòng ngủ, Đàm Hi không dừng lại, mục tiêu thực sự của cô là phòng ngủ của khách ở xa hơn một chút.
“Đàm Hi.”
Thân người khựng lại.
“Đừng gây chuyện nữa có được không? Anh có thể giải thích...”
“Tôi mệt lắm. Cả đêm qua không ngủ được.”
Bờ môi mỏng của người đàn ông mím chặt lại, “Được, đợi em ngủ dậy rồi nói chuyện.”
Anh móc bao thuốc lá trong túi quần ra, kẹp giữa ngón tay, châm lửa. Trong làn khói trắng mơ hồ, đường viền gương mặt anh tuấn của người đàn ông bắt đầu trở nên mơ hồ hơn.
Mỗi một ngụm đều hít sâu vào phổi, rồi lại chầm chậm nhả khói ra.
Vẻ buồn rầu hiện lên nơi chân mày tiết lộ lúc này trong lòng anh không hề bình tĩnh.
Thực ra, trước khi quyết định gọi điện cho Đàm Hi, dường như anh đã nghĩ thông rồi.
Cho dù cô đã trải qua điều gì, có bao nhiêu lớp thân phận, che giấu anh bao nhiêu chuyện, thì Đàm Hi vẫn là Đàm Hi, anh hà tất phải băn khoăn điều gì chứ?
Cho dù trời có sụp xuống thì chẳng phải vẫn còn có anh hay sao?
So với việc giải quyết một mớ phiền toái đến sứt đầu mẻ trán, anh càng sợ hãi hơn khi phải chịu đựng sự đả kích vì mất đi cô, cho nên anh mới chủ động gọi điện cho Đàm Hi, muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện trước khi sự việc hoàn toàn lâm vào bế tắc.
Nhưng anh chỉ nghe được câu thông báo “Đàm Hi đang ở bệnh viện”.
Lúc đó anh đã hủy bỏ tất cả cuộc họp, dùng thời gian ngắn nhất để sắp xếp ổn thỏa mọi công việc lớn nhỏ trong công ty, cuối cùng giao lại cho Hàn Uy toàn quyển xử lý.
Sau đó lái xe thẳng đến Tân Thị.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Đàm Hi chính là điểm nhạy cảm nhất. Trong lòng anh đã nảy sinh sự hối hận. Khi anh định cứu vãn thì cô đã nhìn thấu sự lạnh lùng của anh với cô, khi đó đã không thể xử lý được nữa...
Lục Chinh dựa vào sofa, ánh mắt nhìn thẳng lên trần nhà. Đàm Hi khó dỗ dành thế nào anh hiểu rõ hơn ai hết.
Cũng biết lúc này không phải là cô chỉ tùy hứng, nổi giận đơn giản.
Nằm trên chiếc giường lớn rộng rãi, Đàm Hi rất buồn ngủ, nhưng rất lâu sau vẫn chưa ngủ được.
Cô thà để Lục Chinh quát tháo, cũng không muốn bị đối xử bằng cách thức lạnh lùng đó.
Năm xưa, Thời Tú cũng bị giày vò từng chút từng chút một bằng chính thái độ tương tự như vậy của Viêm Võ, đến nỗi cuối cùng tâm tư sức lực mệt mỏi rã rời, không còn gì luyến tiếc nữa.
Có thể có hiểu lầm, nhưng không thể đối xử lạnh lùng được.
Khi Lục Chinh không nghe điện thoại, Đàm Hi còn lo lắng có phải anh đã xảy ra sự cố gì ngoài ý muốn không, nay nghĩ lại đúng là thật nực cười mà.