Nhóm Đàm Hi gồm năm người đi theo Phạm Trung Dương và Khương Mi xếp hàng tiến vào nơi thi đấu... Bảo tàng Nghệ thuật Trừng Hải.
Phòng trưng bày này có tổng cộng bốn tầng, bề ngoài trông giống như hình lăng trụ tam giác khổng lồ, mặt cắt thẳng đứng, đơn giản thú vị, tầng một và hai dùng để triển lãm tranh, tầng ba và bốn mới là nơi trưng bày vật sưu tầm.
Vì lần thi đấu này, khu vực triển lãm tầng một và hai đều được đả thông, bố trí thành khu vực thi đấu, tầng ba và bốn tạm thời không mở cửa.
Đàm Hi cầm bảng số tìm đến phòng nghỉ tương ứng, để mọi người tạm thời nghỉ ngơi dưỡng sức.
“Nhìn thấy rồi chứ? Đối diện với chúng ta là trường Mỹ thuật Trung Ương, sát bên là trường Mỹ thuật Quốc Gia, phía bên trái còn có Học viện Mỹ thuật Q. Nhìn dáng vẻ bày binh bố trận, cứ như muốn bao vây càn quét chúng ta vậy đó” Cao Văn nhỏ giọng nói.
Dương Duy trợn trắng tròng mắt, “Cái miệng quạ đen của cô không thể nói điều gì dễ nghe à?”
“Sự thật là thế, chẳng lẽ lại mở to mắt nói dối hay sao?”
“Sao cô không thể đổi sang một cách suy nghĩ khác nhỉ? Bị bao vây có nghĩa là gì?”
Cao Văn lắc đầu.
Dương Duy vỗ đùi, “Có nghĩa là thực lực của chúng ta rất mạnh!”
“Anh nói thế...” Cao Văn sờ cằm “cũng không phải không có lý.”
“Quá có lý luôn đấy nhé?!”
“Tặng anh một cái trợn mắt, cầm lấy không cần cảm ơn.”
“Tôi nói này cô bị gì thế hả, vậy mà lại...”
Cao Văn lạnh lùng trừng mắt: “Im đi, đội trưởng sắp phát biểu rồi.”
Đàm Hi vỗ tay kêu gọi sự chú ý của mọi người, ánh mắt nhìn lướt qua, mang theo khí thế, tiếng nói chuyện dần dần nhỏ lại, đến khi im lặng.
“Ba chuyện. Thứ nhất, mọi người dùng thời gian hai tiếng đồng hồ cuối cùng nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái, cho dù là nghe nhạc cũng được, luyện vẽ cũng được, một khi lên sân thi đấu thì xin hãy lấy ra trình độ cao nhất của bản thân. Cơ hội chỉ có một lần, mọi người bắt buộc phải cẩn thận.”
“Thứ hai, đề nghị mọi người bắt đầu từ bây giờ không được đi lung tung, tất nhiên, ngoại trừ đi vệ sinh.”
“Cuối cùng, để tránh những phiền phức không đáng có, mọi người đừng tùy tiện tiến vào phòng nghỉ của các đội khác, cho dù đối phương là bạn cũ hay người yêu, thì hãy đợi sau khi cuộc thi kết thúc rồi hẵn tâm sự trò chuyện với nhau.”
“Mọi người còn có thắc mắc gì nữa không? Phát biểu ngay tại chỗ.”
“Tôi có!” Cao Văn đứng lên, cố gắng nhìn vào Đàm Hi, “Tôi cảm thấy, điều cuối cùng... có hơi thần hồn nát thần tính.”
Cô ta có một người bạn thân là học sinh của trường Mỹ thuật Trung Ương, ở ngay trong phòng nghỉ phía đối diện, đi chào hỏi cũng tiện dò thám được tình hình quân địch.
“Thần hồn nát thần tính?” Mặt Đàm Hi không cảm xúc “Đây là cuộc thi! Mạnh được yếu thua, không có bất kỳ cơ hội cứu vãn nào. Cũng giống như lên chiến trường, chị cảm thấy đó là người rơm, nhưng nhỡ đâu bên dưới đó là quân mai phục thì sao? Phải xử lý như thế nào? Đợi chết ư?!”
Cao Văn cảm thấy sống lưng lạnh toát, ánh mắt cũng bắt đầu trốn tránh.
Đàm Hi không định kết thúc chủ đề này ở đây, tầm mắt quét qua ba người còn lại, “Không chỉ phải quản lý tốt cái chân của mọi người, mà còn phải bảo vệ tốt trận địa của chúng ta! Bây giờ đã nghe hiểu chưa?”
Cao Văn lúng túng gật đầu.
“Hiểu rõ!” Tăng Húc như được uống thuốc kích thích, hưng phấn không thôi.
Thời Nguyệt và Dương Duy đồng loạt gật đầu.
Sắc mặt Đàm Hi dịu xuống, “Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, chỉ hy vọng mọi người ghi nhớ thật kỹ. Bây giờ, Dương Duy và tôi cùng đi đến sảnh lớn rút thăm.”
“Được thôi!”
Sau khi hai người đi, Cao Văn thấy tủi thân, vành mắt đỏ ửng.
Gì chứ, cô ta chỉ hói có một câu, có cần nóng giận tới mức như thế không?
“Được rồi” Thời Nguyệt đi đến bên cạnh cô ta, “Đàm Hi cũng chỉ nghĩ cho đại cục, lúc trước khi thi đấu, rất dễ xảy ra vấn đề.”
“Nhưng cô ấy cũng làm quá lố lắm! Có ý định hù dọa mọi người...” Cao Văn cãi bướng.
Tăng Húc ở gần, nghe thấy thế, cười mỉa mai.
“Có gì đáng cười chứ?”
“Cô đó.”
Cao Văn thẹn quá hóa giận: “Chảnh vừa thôi! Đồ xu nịnh! Kẻ ba phải!”
“Tôi cảm thấy lời lúc nãy của đội trưởng không sai, đúng là cô nên bị phê bình.” Tăng Húc cười lạnh.
“Cô!”
“Được rồi! Hai người mỗi người bớt một câu, suốt ngày cãi nhau ầm ĩ, còn chê chưa đủ loạn?!” Thời Nguyệt không chịu được nhảy ra ngăn lại.
Từ sau khi Tăng Húc vào thay thế cho vị trí của Trịnh Thiến, dường như cũng mang cơn tức giận của Cao Văn chuyển lên người mình. Hai người cứ hễ một chút là đấu võ mồm, ai cũng không nể mặt ai.
Cao Văn kiêu căng thành thói. Tăng Húc lại là một cô nàng thẳng thắng. Cả hai chạm mặt nhau, không tránh khỏi cãi vã to tiếng.
“Rõ ràng là cô ta cười nhạo tôi trước!”
Tăng Húc hừ mạnh: “Ai kêu cô ngu đến thế!”
Thời Nguyệt chỉ thấy đau đầu, rõ ràng Đàm Hi, người có thể trấn áp được hai người này lại không ở đây. Phạm Trung Dương và Khương Mi cũng bị ban tổ chức gọi đi. Ngay cả Dương Duy, người có sức mạnh có thể nhảy ra ngăn cản trong lúc quan trọng cũng không có ở đây.
“Cô thứ mấy? Dựa vào gì mà nói tôi ngu? Dựa vào gì?!”
“Năm ngoái, đội mỹ thuật Tứ Xuyên có một thí sinh nữ ghé thăm phòng nghỉ kế bên, kết quả tập thể đội người ta bị tiêu chảy, thế là đẩy toàn bộ trách nhiệm cho cô gái kia. Cuối cùng khiến cho Mỹ thuật Tứ Xuyên bị hủy tư cách dự thi, trở thành trò cười lớn nhất năm đó, thậm chí danh tiếng của trường cũng bị tổn hại. Bây giờ cô còn cảm thấy đội trưởng thần hồn nát thần tính không?
Cao Văn sửng sốt, im lặng một lúc lâu.
Thời Nguyệt cau mày: “Cô nói thật?”
Tăng Húc mím môi, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cô gái kia... là bạn học cấp 3 của tôi. Cũng bởi vì chuyện này mà trở thành kẻ địch của cả trường, bị bài xích khắp nơi, cuối cùng bất đắc dĩ phải thôi học.”
Cao Văn rùng mình, nuốt nước bọt: “Cho nên, sự thật là?”
“Không rõ nữa, nhưng đúng là cô ấy không hề động tay động chân.”
“Sao cô biết được, lỡ đâu...”
Tăng Húc liếc nhìn, Cao Văn bỗng nhiên ngậm mồm.
“Tóm lại, đội trưởng sắp xếp không sai, chũng ta không chỉ không thể tùy tiện chạy đến phòng nghỉ của người khác, còn không thể để người khác tiến vào phòng nghỉ của chúng ta. Tục ngữ nói rất hay, không nhất thiết phải có lòng hại người, nhưng không thể không có lòng phòng bị.”
“Đúng!” Cao Văn ra sức gật đầu, bây giờ cô ta cũng biết sợ rồi, “Tôi hứa sẽ không ghé thăm phía đối diện.”
9 giờ sáng, tất cả các đội dự thi vào sân.
Sau buổi lễ khai mạc, ban tổ chức đọc diễn văn, sau đó người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu giám khảo.
9:30, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Đàm Hi rút được số thứ tự thứ 6, vị trí ngồi gần cửa sổ ở lầu 2, tuy vị trí không được tính là tuyệt nhất, nhưng vượt trội ở chỗ sáng sủa, tầm nhìn rộng rãi.
Sau khi tập hồ sơ được niêm phong bị mở ra, người dẫn chương trình rút đề thi chiếu lên màn hình lớn... tình yêu.
Ồn ào...
Hiện trường đột nhiên bùng nổ.
“Đề thi gì đây trời?”
“Người dẫn trương trình có cầm nhầm không đó?”
“Không phải phong cảnh, không nhìn thấy được, không sờ mó được, trừu tượng quá!”
“Hờ, muốn ép chúng ta vẽ nên cốt chuyện chứ gì...”
Mỗi người một câu, nghị luận sôi nổi.
Sau khi người dẫn chương trình nói ra bốn chữ “bắt đầu đếm ngược”, hiện trường ồn ào bỗng nhiên trở về với trạng thái yên lặng, thí sinh dự thi đồng loạt cầm bút.
Ánh mắt Đàm Hi khẽ tối xuống, lặng lẽ gật đầu với bốn người, sau đó bắt đầu vẽ.
40 phút trôi qua rất nhanh.
“Hết giờ... Tất cả thí sinh hãy ngừng bút!”
Sau đó, có nhân viên chuyên môn tiến lên, đi gom bài thi.
Đàm Hi mỉm cười nhìn bốn người: “Cảm thấy thế nào?”
Thời Nguyệt mím môi cười.
Tăng Húc giơ ngón tay cái về phía cô.
Dương Duy thì tỏ vẻ sùng bái.
Cao Văn hưng phấn đến mức hai mắt sáng rực, đang định há miệng nói gì đó, thì bị ánh mắt cảnh cáo của Đàm Hi bức lui, sau đó để lộ ra một nụ cười sâu xa khó dò.
Đợi sau khi thu xong toàn bộ tác phẩm, các đội dự thi tuần tự rời khỏi khu vực thi đấu, trở về phòng nghỉ của mình.
“A...” Vừa vào cửa, Cao Văn thét lên, không thèm để ý đến hình tượng, “Đội trưởng! Đội trưởng! Cô đúng là lợi hại quá! Cô... cô... cô... cô... chính là nữ thần trong lòng tôi, còn cao lớn hơn cả núi Everest!”
Khoe môi Đàm Hi co giật.
Chẳng phải chỉ là đoán trúng đề thi thôi sao, có cần làm lố đến thế không?
Kỳ huấn luyện tiến hành đến giai đoạn cuối, Đàm Hi đã quyết định phải khiêu chiến với nhóm tranh cốt truyện, cũng nhận được hưởng ức tích cực của bốn người còn lại, vì thế, cô còn đặc biệt nghiên cứu đề thi của mỗi kỳ thi vẽ tranh ký họa, phát hiện đa số đều lấy chủ đề về phong cảnh và người vật, ví dụ như bầu trời sao, biển lớn, người cha v.v.
Nhưng lại có rất ít chủ đề trừu tượng, như thời gian, tình yêu...
Ví thế, trong lúc Đàm Hi chuẩn bị, cô không chỉ nhắm vào các đề thi thường thấy để tạo nên diễn tập thực chiến cho mọi người, mà còn tiện thể cho vào thêm những thứ trừu tượng.
Có một lần đề luyện tập chính là “tình yêu”!
Lúc đó Đàm Hi còn trêu đùa, nói không chừng lại cho ra cái thứ cũ rích sến súa này cũng không chừng?
Đúng như dự đoán...
“Đội trưởng, cô thần kỳ quá!” Cao Văn hưng phấn nhảy loạn xạ, “Làm sao đây? Tôi có một dự cảm, chúng ta sẽ đạt được hạng nhất!”
Lúc này, Phạm Trung Dương và Khương Mi đẩy cửa bước vào, sắc mặt hai người không được tốt cho lắm. Cao Văn không dám nhảy nhót, ngoan ngoãn đứng im.
“Giáo sư Phạm...”
“Giáo sư Khương...”
Phạm Trung Dương: “Mọi người đừng nản lòng, lúc nãy ra ngoài hỏi một vòng, rất nhiều đội đều dùng nhóm tranh phong cảnh, tuy chủ đề tình yêu dùng phong cách cốt truyện thể thiện là tốt nhất, nhưng phong cảnh tả ý, chắc cũng không quá thua kém...” Lời nói này rất miễn cưỡng, bản thân ông cũng không thể bịa tiếp được nữa.
Khương Mi thở dài: “Tối nay sẽ có kết quả, mọi người dọn dẹp đồ đạc trở về khách sạn đi. Nếu thuận lợi, thì có thể vào vòng chung kết... trước lúc đó, mọi người tuyệt đối không thể nản chí.” Biết đâu kỳ tích sẽ xảy ra thì sao?