Đàm Hi xoay người trở về văn phòng: “Lưu Diệu vào đây.”
Mọi người lục tục tan ca ra về. Lâm Sảng vỗ vai Aiken, “Sếp, nể mặt một chút, tôi mời cậu ăn lẩu?”
“Mời tôi ăn lẩu? Anh nấu à?”
Lâm Sảng là người nông thôn, đã quen với thói tiết kiệm sẽ không bao giờ lãng phí, cũng rất khi ăn cơm ở ngoài, đều là về nhà tự nấu.
“Sao có thể chứ? Tay nghề của tôi không đâu vào đâu, chúng ta đi xuống Lưu Nhất Thủ mới mở dưới lầu nhé?”
“Anh phát tài rồi à?”
“Hề hề... tôi khôi phục được đoạn ghi hình nên Đàm Tổng luận công ban thưởng đó mà!”
“Anh nhìn thấy rồi à?” Aiken tỏ ra tò mò.
“Nhìn thấy gì?”
“Nội gián đó!”
“Dĩ nhiên, để tôi kể cho cậu nghe...” Lâm Sảng thì thầm bên tai anh ta, sắc mặc Aiken càng ngày càng kỳ lạ, không nhịn được bèn nhìn về phía La Vũ Văn.
La Vũ Văn đang cúi đầu thu dọn đồ đạc, nhưng ánh mắt rơi trên người anh ta vô cùng rõ ràng và cố ý, cứ như đang đánh giá và dò xét thứ gì đó, khá là khiến người ta thấy bực bội!
La Vũ Văn đột nhiên ngẩng đầu, thì nhìn thấy hai người Aiken và Lâm Sảng bình tĩnh dời tầm mắt đi.
“Đi ăn lẩu?”
“Đi thôi.”
Khoác vai rời đi, trên đường nói nói cười cười.
“Anh, cùng đi chứ?” Tạ Văn Ty cười chào hỏi.
La Vũ Văn xua tay, “Tôi vẫn còn chút chuyện chưa làm xong, cô đi trước đi.”
“Ừm, vậy ngày mai gặp lại.”
“Tạm biệt.”
Anh ta lao vào toilet với trạng thái thất thần, chản nản ngồi trên nắp bồn cầu.
Bị phát hiện rồi sao?
Làm sao có thể khôi phục lại được đoạn ghi hình bị xóa đi chứ?
Anh ta nói với bản thân mình phải bình tĩnh, có thể Đàm Hi không biết gì cả, những lời đó chẳng qua chỉ vì muốn... lừa anh ta?
Nhưng biểu hiện của Lâm Sảng và Aiken khiến anh ta cảm thấy vô cùng bất an. Nếu như thật sự không biết gì, thì sao có thể nhìn anh ta bằng anh mắt đó được?
Bây giờ có hai con đường bày ra trước mắt, thành thật thú tội, hoặc thà chết không nhận.
...
Trong phòng làm việc, Đàm Hi đứng trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn cảnh đường phố xinh đẹp dưới ánh nắng chiều tà.
Bưng cốc cà phê trong tay, khẽ nghiêng người dựa vào mép bàn làm việc, thỉnh thoảng lại khẽ hớp một ngụm, khá là nhàn nhã.
Trái ngược với cô, Lưu Diệu lại khá là nôn nóng.
“La Vũ Văn sẽ mắc câu chứ?”
“Không chắc...”
“Vậy mà cô...” còn tỏ ra nhàn nhã như thế nữa.
“Con người La Vũ Văn, đầu óc khá thông minh, tố chất tâm lý vững vàng. Nhưng người như vậy thường tồn tại một khuyết điểm chí mạng.”
“Khuyết điểm gì?”
Đàm Hi khẽ cười: “Suy nghĩ quá nhiều, nói đơn giản một chút tức là đa nghi.”
“Như vậy không tốt sao? Làm việc thận trọng, cẩn thận từng bước.”
“Trận trọng cẩn thận quá mức dễ khiến bản thân bị cuốn vào. Nếu không cổ nhân sao lại nói... thông minh quá ắt sẽ bị thông minh hại?”
Tào Tháo là một điển hình tiêu biểu, cho nên ông ta chỉ có thể trở thành con người dã tâm, chứ không trở thành anh hùng được.
Lại 10 phút nữa trôi qua.
Lưu Diệu: “Người dã đi gần hết rồi.”
“Anh ta đâu?”
“Vào toilet vẫn chưa thấy ra. Vẫn đợi chứ?”
“Ừ.”
Nhưng không phải đợi La Vũ Văn, mà là... một cuộc điện thoại.
6 giờ 40 phút, di động đổ chuông.
“Xin chào, tôi là Đàm Hi.”
“Lưu Đông đã thừa nhận là ông ta giao phương án đầu tư cho Công ty Thực phẩm Ngư Thuyền” Tuy Phùng Thiếu Luân đã cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn nghe ra được sự tức giận trong giọng điệu bị đè nén của anh ta vào lúc này.
Nếu chỉ là một bản phương án đầu tư, anh ta cũng không đến nỗi như thế. Quan trọng là giải quyết chưa xong việc này lại lòi ra thêm phiền phức khác, anh ta không hề ngờ được một người chú lúc nào cũng tỏ ra vô cùng thân thiện hiền hòa này lại có một bộ mặt xấu xí đến thế.
Anh ta làm theo những gì Đàm Hi nói, kiểm tra tài khoản trong nước của Lưu Đông, dòng chảy tài chính vô cùng bình thường.
Đang định từ bỏ, Đàm Hi gửi cho anh ta hai bảng thông tin mở tài khoản ngân hàng nước ngoài, Hai chữ “Liu Dong” ở mục người mở và “Lưu Đông” ở góc phải bên dưới vô cùng bắt mắt, nếu như nói là cùng họ cùng tên, thì nét bút không thể nhầm lẫn được.
Mỗi phần tài liệu của công ty đều cần Lưu Đông ký tên xong mới được đưa vào tay anh ta, nét chữ vô cùng quen thuộc kia nay lại trở thành sự mỉa mai lớn nhất.
Tổng số tiền của hai tài khoản lên đến 80 triệu đô la Mỹ!
Và nguồn gửi chỉ có một... Công ty Cổ phần Thực phẩm Cửu Châu!
Từ năm 2030 đến nay, thời gian 15 năm, mọi khoản tiền công lớn nhỏ đều được chuyển vào tài khoản cá nhân của Lưu Đông.
“Chúc mừng Phùng Tổng loại trừ được khối u ác tính.”
“Nhờ vào phúc của Đàm Tổng.”
“Nghe ra, hình như anh không được vui lắm?”
Đối phương im lặng.
Đàm Hi cười càng rạng rỡ, không hề cảm thấy tội lỗi khi xát muối lên vết thương của người khác, mà ngược lại cô lại còn hứng thú thưởng thức tất cả những điều này.
Cá mập cũng có lúc chật vật, chỉ vì cá nhỏ cũng có xương cứng khó nhằn, cắn xuống sẽ làm đau răng.
“Đàm Hi, vui mừng trên nỗi đau của người khác có thú vị không?”
“Ha ha... quá thú vị luôn ấy chứ!”
“...”
Phùng Thiếu Luân lại không có vui mừng khi thắng lợi, nguyên nhân thật ra cũng không khó đoán.
Lưu Đông là lão công thần đi theo Mã Trường Vĩ gây dựng thiên hạ vào năm xưa, trong tay ắt sẽ nắm giữ nhược điểm của hai cha con nhà họ Phùng, một khi phản bội, chẳng khác gì đòn đánh chí mạng.
Nếu vẫn duy trì vẻ ngoài bình lặng, Phùng Thiếu Luân vẫn còn có thể từ từ tính kế, nhưng hôm nay lại trực tiếp lật mặt, chỉ sợ đối phương chó cùng rứt giậu.
Nguy cơ cấp bách trước mắt, sao Phùng Thiếu Luân có thể vui vẻ cho được?
“Anh định xử lý Lưu Đông như thế nào?”
“Đây là chuyện riêng của Cửu Châu.” Ý ở đây là, Đàm Hi cô đừng có quản quá nhiều.
“Lời của Phùng tổng không được xuôi tai cho lắm, bây giờ thì anh vui rồi, nhưng chỗ tôi đây vẫn còn một tên nội gián đang hoành hành, chẳng lẽ lại muốn... gỡ dây giết lừa?”
“Đàm tổng khiêm tốn rồi, tôi chưa hề gặp qua một con lừa vừa xinh đẹp vừa có cá tính như vậy.”
“...”
“Đã truyền tin tức ra bên ngoài theo lời cô nói, còn về việc thật sự có tác dụng hay không, thì không nằm trong phạm vi suy nghĩ của tôi rồi.”
Đàm Hi nhếch mép, không biết nói cho anh ta nghe, hay nói cho bản thân cô nghe: “Yên tâm, sẽ có tác dụng...”
Toilet nam.
La Vũ Văn càng nghĩ càng hoảng loạn, đầu óc rối như tơ vò, mọi mạch suy nghĩ quấn lại vào nhau.
Cắt không đứt, càng chỉnh lý càng loạn.
Đột nhiên, một tia sáng xẹt qua trước mắt, cảm thấy tràn trề hy vọng.
Anh ta lấy điện thoại ra, gọi vào một số, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, kèm theo tiếng thở hổn hển không ngừng.
“Thanh Thanh, hỏi em một việc...”
“A Văn! Anh đang ở đâu vậy?!”
Anh ta cau mày, cố gắng khống chế cảm xúc, nói thật chậm, để khi nghe vào trông không khác gì với bình thường.
“Sao vậy? Đừng gấp, từ từ nói.” Giống hệt như người bạn trai chuẩn mực.
“Em... em sợ lắm...” Giọng nói của cô ta run rẩy.
La Vũ Văn đã quen với việc này, trên mặt cũng không tỏ ra kinh ngạc: “Gặp phải chuột hay gián rồi? Đừng sợ, đợi anh trở về sẽ xử lý sau.”
“Không phải...”
“Ngoan, bây giờ em đưa số điện thoại của cậu họ em cho anh.”
“Cậu họ xảy ra chuyện rồi!”
“Cái gì?!” La Vũ Văn giật mình, biểu cảm đột nhiên trở nên hoảng loạn, giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên.
“Thanh Thanh, em nói cho rõ ràng, cậu họ đã xảy ra chuyện gì?!”
“Em cũng không biết, bây giờ đang chạy đến Cục Cảnh sát! Mợ đã dẫn luật sự tới đó rồi!”
“Sao em lại không biết? Sao có thể không biết được!” Anh ta cắn răng nghiến lợi.
Đầu dây bên kia khựng lại: “A Văn, A Văn? Anh sao vậy? Đừng dọa em...”
La Vũ Văn vốn không có tâm trạng trả lời cô ta nữa, vội vàng cúp máy.
Cục Cảnh sát... luật sư...
Chẳng lẽ bên phía Cửu Châu đã phát hiện ra rồi?”
Không, ông ta làm rất kín kẽ, không thể bị người khác phát hiện được.
Hơn nữa, với tính cách cẩn thận của Lưu Đông, ngay cả số điện thoại cá nhân cũng không chịu nói cho anh ta biết, hai người đều liên lạc với nhau bằng hình thức gặp mặt trực tiếp, không thể bị người ta nắm được điểm yếu một cách dễ dàng như vậy được.
Nhưng Lý Thanh không giống như đang nói dối...
Chẳng lẽ bên trong có điều gì mờ ám?
Anh ta lại gọi vào số điện thoài bàn trong văn phòng của Lưu Đông bên Cửu Châu: “Alo, xin chào.”
“Lưu Tổng có ở đó không? Làm phiền kết nối vào đường dây nội bộ giúp tôi.” Anh ta cố ý hạ thấp giọng nói.
“Xin hỏi anh là?”
“Tôi là người nhà của ông ấy”
“Có tiện nói ra họ tên không?”
“Tôi họ Văn.”
“Anh ơi, là thế này, Lưu Tổng không có ở đây, anh có chuyện gì tôi có thể chuyển lời lại giúp anh.”
“Không được! Chuyện này tôi phải chính miệng nói với ông ấy!”
“Rất xin lỗi, Lưu tổng không ở đây. Nếu anh có việc gấp, có thể nói cho tôi biết, đợi Lưu tổng trở về, tôi sẽ nói lại với ông ấy ngay.”
Con tim La Vũ Văn chùng xuống, Lưu Đông là một kẻ cuồng công việc, một ngày ở trong công ty ít nhất 12 tiếng đồng hồ. Đến khi tuổi đã cao ông ta lại chú ý đến vấn đề dưỡng sinh, chuyện đi công tác và xã giao, có thể đấy được thì sẽ đẩy hết, thời gian trống còn lại chỉ sẽ ở lại trong phòng nghỉ pha trà, đánh golf.
“Vậy Lưu tổng có nói đi đâu không?”
“Không có.”
“Khi nào sẽ trở về?”
“Xin lỗi, tôi thật sự không rõ.”
“Shit!”
“Anh hãy văn minh một chút, sao có thể mắng...”
La Vũ Văn kết thúc cuộc gọi, tất cả dấu hiệu đều đang thể hiện Lưu Đông đã tiêu rồi! Vậy anh ta phải làm như thế nào đây? Nếu bên phía Cửu Châu thật sự muốn truy cứu đến cùng, anh ta rất có thể sẽ phải vào tù! Lưu Đông vẫn có thể dựa vào số cố phiếu trong tay giữ mạng, nhưng anh ta thì có thứ gì chứ?