Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 561: Đồng uyển đậu hi, thừa nước đục thả câu



Đàm Hi nhướng mày. Nhìn dáng vẻ chán chường ủ rũ của Phùng Thiếu Luân, cô không nhịn được bèn trêu ghẹo: “Cũng khá hiểu rõ chính mình đấy chứ.”

Anh ta cười khổ: “Có thể bớt nói những lời châm chọc lại được không?”

“...”

Phùng Thiếu Luân: “Thật ra tôi nghĩ đến một cách, nhưng cần cô phối hợp.”

Đàm Hi khẽ cười, tỏ vẻ quan tâm hỏi: “Nói thử xem.”

“Kêu La Vũ Văn đứng ra làm chứng tố cáo Lưu Đông! Như thế bên phía tòa án sẽ có đủ lý do kiểm tra tài sản đứng dưới tên của ông ta rồi.” Khi đó, anh ta lại tiến hành thao túng từ bên trong, thì có thể đào ra hai tài khoản bí ẩn từ ở nước ngoài!

Đàm Hi vỗ tay: “Mạch suy nghĩ rất hay.”

Mắt anh ta sáng lên: “Cô cũng cảm thấy ổn?!”

“Nhưng...” Khẽ thở dài, cô lắc đầu, “Trong này có quá nhiều ẩn số chưa biết, rủi ro cũng cao.”

Đầu chân mày Phùng Thiếu Luân nhíu lại, “Có ý gì?”

Đàm Hi: “Bây giờ La Vũ Văn đã bị tạm giam. Người duy nhất anh ta có thể nhờ cậy là Lưu Đông. Anh cảm thấy anh ta phải ngốc đến cỡ nào mới cắn ngược lại cọng cỏ cứu mạng duy nhất của mình?”

Phùng Thiếu Luân: “Những gì Lưu Đông có thể cho, tôi cũng có thể...”

Đàm Hi: “Có thể cứu hắn ra khỏi tù không?”

Phùng Thiếu Luân im lặng.

Cửu Châu xuất phát từ một nhà máy nhỏ tầm thường, nhờ vào một nửa cố gắng, một nửa may mắn mới có được quy mô như ngày hôm nay. Tuy Phùng Thiếu Vỹ dùng gần 10 năm nghĩ cách chen vào giới quyền quý nổi tiếng, từ đó để mở rộng mối quan hệ, nhưng thu hoạch lại không lớn và cũng không tìm được biện pháp khác tốt hơn.

Mà thời gian Phùng Thiếu Luân ở trong nước cũng không nhiều, càng không tiếp xúc được với đỉnh ngọn kim tự tháp.

“Tôi có thể mời luật sư tốt nhất!”

Đàm Hi bật cười, nhắc nhở anh ta: “Phùng Tổng, người mà tôi muốn xử lý, thì anh lại tốn hết tâm cơ đi bảo vệ và còn không tỏ ra e dè gì trước mặt tôi, anh cảm thấy như thế có thích hợp không?”

Ặc...

“La Vũ Văn vốn không hề quan trọng với cô, coi như cho tôi nợ một món nợ nhân tình. Sau này cô có yêu cầu gì cứ việc lên tiếng.” Câu nói này phát ra từ miệng của cậu chủ Cửu Châu, ở một trình độ nào đó, đã khá là có trọng lượng rồi.

Không phải người ta vẫn thường nói... món nợ nhân tình thường khó trả?

Và cô chỉ cần dùng một tên phản đồ, đã có thể đổi về được lợi ích gấp đôi, nhìn thế nào cũng thấy đây là cuộc mua bán hấp dẫn.

Đáng tiếc, bên bán hình như không thấy hứng thú lắm: “Ai nói La Vũ Văn không quan trọng? Với tôi mà nói, hắn ta chính là đòn đánh phủ đầu đầu tiên của tôi, là con gà bị giết để dọa khỉ! Có tác dụng hăm dọa, anh nói xem có quan trọng hay không?”

“Đàm Hi! Đừng có không biết điều!” Anh ta thấp giọng mắng.

“Tôi không đùa với anh, câu nào cũng phát ra từ đáy lòng cả.”

“Cô là Đồng Uyển Đậu tái sinh à?” Hấp không nát, nấu không chín, rang không nổ và mẹ nó còn kêu leng keng nữa!

“Tôi ít được ăn học, không hiểu ý của anh.” Hừ! Dám lên mặt với cô!

Nguyên văn câu nói trong “Bất Phục Lão” của Quan Hán Khanh đời Nguyên như sau:

“Ta là một Đồng Uyển Đậu hấp không nát, nấu không chín, đập không dẹt, rang không nổ, kêu leng keng... chơi trăng Lương Viên, uống rượu Đông Kinh, thưởng hoa Lạc Dương, leo Hạnh Đài Liễu... cũng biết cờ vây, biết xúc cúc, biết săn bắt, biết diễn kịch, biết ca múa, biết thổi đàn, biết yên tác, biết ngâm thơ, biết song lục. Ngươi liền làm rớt răng ta, làm méo miệng ta, làm què chân ta, làm gãy tay ta. Trời ban cho ta những căn bệnh xấu này, mà vẫn không chịu dừng lại.”

Mượn lời của người cổ đại mắng cô là một kẻ cực phẩm?!

Hờ!

Đàm Hi cười lạnh, cầu xin người ta mà còn tỏ thái độ, cứ hễ một chút là mỉa mai: Cho một sao!

“Nhìn vẻ mặt của cô chắc là hiểu rồi nhỉ?” Phùng Thiếu Luân cười tà ác.

“Ờ, vậy thì là Đồng Uyển Đậu vậy! Còn La Vũ Văn, anh không cần nghĩ đến nữa.”

Anh ta khẽ biến sắc: “Cô gái à, làm việc đừng quá tuyệt tình, chừa lại một đường lùi, sau này cũng dễ gặp lại.”

“Nhưng Đồng Uyển Đậu không muốn gặp anh, phải làm thế nào đây?”

“...”

Đàm Hi: “Không có việc gì thì tôi đi trước đây.”

“Đàm Tổng, đừng quên rằng phương án cô vừa đưa lên vẫn chưa được xét quyệt đâu.”

“Quan trọng không? Tôi có nội gián, anh có phản đồ, trách nhiệm mỗi người gánh một nửa. Trong thời gian quy ước, phương án không đạt chuẩn, anh có quyền kiện tôi tội vi phạm hợp đồng, đồng thời, tôi cũng có quyền yêu cầu Cửu Châu bồi thường. Cho nên, điều này chẳng uy hiếp được tôi đâu!”

Phùng Thiếu Luân suýt hộc máu! Cái cảm giác đó giống như có rất nhiều con đường ở trước mắt, nhưng tệ ở chỗ là anh ta phát hiện ra trên mỗi con đường hoặc là có hố hoặc là chứa mìn. Anh ta giờ đây đang đứng trước nhiều ngã rẽ, tiến không được mà lùi cũng không xong.

“Được, tôi xin lỗi vì những lời tôi nói lúc nãy.” Anh ta cẩn thận lên tiếng, còn thái độ thì... tạm được.

Đàm Hi trợn mắt: “Lúc đầu như thế có phải tốt hơn không? Đánh vào mặt mình có ý nghĩa gì chứ?” Bình tĩnh ngồi xuống, không còn nhắc đến việc muốn rời đi nữa.

“Không thể thương lượng được một chút gì sao?” Giọng anh ta trầm xuống.

Cô thu lại vẻ mặt cười đùa: “Tôi sẽ không tùy tiện dựng flag. Một khi dựng lên, cho dù thế nào cũng sẽ không để nó ngã xuống”, Giờ đây, mọi người trong Thịnh Mậu đều biết Đàm Hi ghét cay ghét đắng loại phản bội như La Vũ Văn, nếu như chỉ là hù dọa qua loa, thì sao có thể khơi dậy được tác dụng răn đe trấn áp?

Tấm lưng căng cứng của Phùng Liếu Luân bỗng nhiên sụp xuống, dựa vào lưng ghế một cách yếu ớt, cầm lấy hộp thuốc, đột nhiên khựng lại, nhìn Đàm Hi: “Không ngại chứ?”

Lắc đầu.

Ngón tay của anh ta thon dài, các đầu khớp rõ ràng nổi bật.

Đàm Hi không nhịn được bèn mang anh ta ra so sánh với Lục Chinh. Tay của Phùng Thiếu Luân toát lên một vẻ xinh đẹp, còn tay của Đại Điềm Điềm nhà cô lại tượng trưng cho sức mạnh và sự chín chắn.

Động tác hút thuốc cũng có khí chất khác nhau, kẻ trước an nhàn sung sướng, kẻ sau thận trọng kiên cường.

Vì thế, kết luận rút ra là...

Người đàn ông nhà cô vẫn là gợi cảm nhất!

“Thật ra, muốn gán cho Lưu Đông một tội danh tiết lộ bí mật, cũng không cần cứ phải thông qua La Vũ Văn, bắt anh ta đứng ra làm chứng gì cả.” Sau khi đã lót đệm xong xuôi, Đàm Hi bắt đầu quăng mồi câu.

Phùng Thiếu Luân không phải không hiểu rõ chiêu trò trên bàn đàm phán, chỉ kinh ngạc rằng một người phụ nữ như Đàm Hi lại am tường đạo lý ở bên trong như vậy, hóa ra là anh ta đã xem thường cô rồi.

Ví dụ như lúc này, cho dù cảm thấy trong mồi câu sẽ ấn chứa lưỡi câu sắc bén, anh ta cũng sẽ táp vào mà không hề chần cừ gì.

Cho dù bị rửa sạch rồi đem đi hầm canh, cũng tốt hơn bị chết đói trong ao cá tù túng này.

“Cô có cách gì?” Anh ta rất bình tĩnh, cứ như từ giây phút Đàm Hi xuất hiện ở Cửu Châu thì đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị xỏ mũi dắt đi. Giờ đây việc đó đã xảy ra, ngược lại lại khiến anh ta có cảm giác giải thoát như trút được gánh nặng.

“Trên ta.

“Điều kiện là gì?”

“Phùng Tổng quả nhiên rất biết điều.”

“Đây chẳng phải là thứ Đàm Tổng muốn hay sao? Nói đi.” Để xem cô muốn giở trò gì!

“Trong 5 năm tới, mọi việc đầu tư của Cửu Châu đều giao cho Thịnh Mậu xử lý, chiết khấu 10% lợi nhuận, thế nào?”

“Cô đây là thừa nước đục thả câu!”

Thời hạn 5 năm, ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì? Nếu như Thịnh Mậu kinh doanh không ổn, dĩ nhiên có Đàm Hi trấn thủ thì gần như sẽ không có khả năng đó, nhưng cũng không thể loại trừ sự cố ngoài ý muốn sẽ xảy ra. Nếu như đồng ý, thì tương đương trong vòng 5 năm tới, Cửu Châu và Thịnh Mậu sẽ ràng buộc lại với nhau.

Được ăn cả, ngã về không.

“Tôi biết anh đang lo lắng điều gì. Cửu Châu có thể có đội nhóm cố vấn đầu tư riêng của mình, có thể tiến hành thẩm tra và giám sát phương án đầu tư theo quý hoặc theo năm do Thịnh Mậu làm ra. Chúng tôi cũng sẽ cố gắng phối hợp hết sức. Vì thế, đây không phải là điều kiện vô lý. Chúng tôi không hứng thú với Cửu Châu các anh, chẳng qua chỉ là tiện tay mang về một mối làm ăn, mọi người hòa khí sinh tài, chỉ thế mà thôi”

Phùng Thiếu Luân tỏ vẻ dò xét.

Ngón tay vuốt ve hoa văn lồi lõm trên mảnh thủy tinh, Đàm Hi mỉm cười, nghênh đón tầm mắt khắt khe của đối phương: “Nếu tôi muốn làm gì đó với Cửu Châu, Lưu Đông sẽ là thanh kiếm tốt nhất, tôi cần gì phải tự hủy hoại vũ khí của mình chứ?”

“Người phụ nữ như cô... không biết câu nào là thật, câu nào là giả, tôi không yên tâm.”

“Phùng Tổng, anh là người cầm lái trong tương lai của Cửu Châu, trong thời khắc quan trọng thì khả năng quan sát của anh đi đâu mất rồi?”

“Đừng dùng trò khích tướng, tôi sẽ không mắc bẫy đâu!”

Đàm Hi bĩu môi, nhún vai.

Phùng Thiếu Luân không biết đang nghĩ đến điều gì, đột nhiên bật cười: “Đàm Hi, thật ra cô không cần phải vạch rõ quan hệ như thế, giúp tôi cũng là đang giúp bản thân cô. Nhưng cô lại tham lam đến mức đòi thù lao, trên đời này làm gì có cái lý ấy?”

Sắc mặt nặng nề, lạnh lùng nhìn anh ta.

“Ha, bị tôi nói trúng rồi chứ gì?” Trong lòng ngực của anh ta dâng trào một sự sung sướng khó tả, hóa ra nhìn người phụ nữ này biến sắc lại là một chuyện thú vị đến thế!

“Cô móc nối với tôi tung ra tin Lưu Đông bị bắt, từ đó gây nhiễu loạn cho La Vũ Văn, tạo áp lực, ép thần kinh hắn vào trạng thái suy sụp. Lúc đó, Lưu Đông được bạn bè rủ đi đánh golf, tôi kêu thư ký nhận cuộc gọi của La Vũ Văn, tiến một bước trong việc khiến hắn tin Lưu Đông đã thật sự tiêu đời rồi! Mỗi một bước đều được tính toán chặt chẽ chính xác, nhưng có một điểm, cô đã bỏ sót rồi.”

Đàm Hi cau mày.

“Dựa vào sự hiểu biết của tôi với Lưu Đông, ông ta không phải là kiểu người dễ bị lợi dụng. Huống hồ, cô còn mượn tay ông ta hại bạn trai của cháu gái họ của ông ta? Con chó hung ác này sao có thể chịu để yên? Cứ đợi đi, ông ta cắn xong Cửu Châu, tiếp theo sẽ đến phiên Thịnh Mậu! Tôi tiêu tùng rồi, cô cũng không thoát được, mọi người cùng chết thôi!”