Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 609: N hoán, anh không đến uống chén rượu mừng sao



Đúng mười hai giờ, cô dâu chú rể được mời lên bục làm lễ...

Vẫn là kính rượu, vẫn là tuyên thệ, cô gái dẫn chương trình còn mang cả nghi thức bái đường thời cổ đại vào.

Cha mẹ Phì Tủ đều mất sớm, từ nhỏ Phì Tử đã được chú thím nuôi lớn, còn bên nhà gái lại cũng gần giống như vậy, mười mấy tuổi đã một mình đến thủ đô sinh sống, cho nên vị trí “cao đường” cũng chỉ có thím mập và lão Lâm ngồi.

Đến khi cô dâu chú rể hành lễ xong, giọng nói mềm mại thư thái vang lên, trên màn hình lớn bắt đầu chiếu lại đoạn video về cô dâu chú rể.

Bên bờ biển, mặc âu phục, áo cưới, nam nữ thân mật ôm hôn, ánh hoàng hôn bao phủ lên hai người, khung cảnh tuyệt mỹ không giống phàm trần.

Người đàn ông cười tươi tắn chất phác, cô gái ánh mắt quyến luyến. Lúc này, rất dễ khiến cho người ta bỏ qua cảm giác chênh lệch về ngoại hình, chỉ còn lại hai trái tim đang đập vì nhau.

“Không ngờ thằng nhóc mập nhà ông Lâm lại cưới được cô vợ ngoan ngoãn như thế!” “Đúng đấy! Cô gái kia vô cùng ngoan ngoãn, trong mắt chỉ có chồng thôi.”

“Đúng là thần tiên quyến lữ..”

Tuy những người khách này nói đặc giọng địa phương, người bản địa thủ đô gần như nghe không hiểu được, nhưng Đàm Hi là ngoại lệ.

Dù sao thì kiếp trước cô cũng đã chết ở nơi đó.

Hứa Nhất Sơn thấy vậy liền khẽ giải thích: “Mấy người này là họ hàng nhà họ Lâm, hôm qua mới từ Tứ Xuyển đến đây.”

“Ü”

Đàm Hi không để ý nữa, tiếp tục xem clip. Đột nhiên màn hình tối đen. Cũng may chỉ hai ba giây sau đã lại sáng lên, nhưng cảnh tượng không còn tươi mát đẹp đẽ như thế nữa, tiếng nhạc đệm cũng từ tiếng nhạc khe khẽ chuyển thành thứ tạp âm định tại nhức óc. Theo đó tiếng bàn luận nổi lên bốn phía.

“Đây là cái gì?”

“Đen sì sì, không nhìn rõ..”

“Ấy! Có người rồi kìa! Nhìn đi.”

“Trời ơi, trên người mấy cô gái đó đang mặc cái gì vậy chứ? Sao lại mặc áo nịt ngực đi đi lại lại thế? Xấu hổ chết đi được.”

“Hình như là hộp đêm!”

“Đang yên đang lành sao lại chiếu mấy thứ này?”

“Í? Cô gái đó hình như là cô dâu thì phải?!”

“Cô nào?”

“Ở trong góc đó đó, cô gái mặc áo dây với nội y, ngồi trên đùi người đàn ông kia kìa!”

“Ôi cha mẹ ơi, đúng rồi! Đúng là cô dâu thật rồi.”

Vốn dĩ chỉ là xì xào bàn tán, sau đó đã biến thành tiếng chửi rủa không tiếc lời.

Sắc mặt Phì Tử trắng bệch, nhìn vợ đầy lo lắng. Tiểu Huệ đời người đứng nguyên tại chỗ, gương mặt hồng hào phút chốc đã trở nên trắng bệch, ánh mắt luống cuống, cánh môi run rẩy.

Phì Tử đau xót trong lòng, ôm cô vào lòng, “Huệ Nhi, không sao đâu, đừng sợ, đừng sợ..” Tiểu Huệ biết rằng, chuyện quá khứ của mình thế nào cũng có ngày bị bại lộ, nhưng cô chưa từng nghĩ là lại ở chính hôn lễ của mình thế này!

“Nhà lão Lưu định lấy một con điếm về làm con dấu à! Mất mặt quá đi.”

“Nhìn có vẻ giống như mẹ hiền vợ đảm đấy, nhưng lại là đổ gái điếm!”

“Người thế này chẳng phải đều bị người ta cưỡi nát rồi còn gì? Nghe nói đám gái điếm đó đều không sinh được con! Xem ra sau này nhà họ Lưu tuyệt hậu rồi.”

Mỗi câu nói đều như cây kim đâm vào trong lòng, máu tươi nhỏ ra ròng ròng.

Tiểu Huệ sụp đổ lắc đầu, “Em xin lỗi... chồng ơi, em xin lỗi.” Cô chưa bao giờ thấy xấu hổ quẫn bách như thế này, vì chuyện quá khứ không mấy vẻ vang của mình, vì gia đình Phì Tử bị người ta bàn ra tán vào.

Nếu như trên mặt đất có một cái lỗ, thì chắc chắn cố sẽ chui vào đó!

Cho dù bây giờ có chết đi cũng tốt, ít ra thì cũng không cần phải đối mặt với những lời chửi mắng dơ bẩn và ánh mắt coi thường

đó.

“Ai cho các người chiếu cái đó?! Tắt ngay đi cho tôi!” Phì Tử phẫn nộ gào lên, giống như một chú sư tử bị chọc giận.

Nhưng, cảnh tượng kia vẫn được chiếu tiếp.

Hoàn toàn không có ai nghe lời hắn.

“Các người ức hiếp người quá đáng!” Phì Tử ném máy chiếu xuống đất, giật bức màn chiếu đang dựng đó xuống, mắt đỏ ngầu nhìn quét qua một lượt phía dưới: “Ai làm? Có bản lĩnh thì đứng ra đây cho ông!”

Bộp bộp bộp...

Tiếng vỗ tay từ xa đến gần, năm người đàn ông mặc âu phục đen bước ra khỏi đám đông, đi lên phía trước.

Người đứng đầu không để ý đến tiếng gào thét của Phi Tử, mà trực tiếp đi đến trước mặt Tiểu Huệ, giả bộ hành lễ như một quý ông lịch thiệp, sau đó cười nói: “Chị dâu, đại ca bảo tụi em đến đón chị về nhà”

Câu này vừa được nói ra, toàn bộ hội trường ồ lên.

Sắc mặt Tiểu Huệ đã không thể dùng chữ trắng bệch để hình dung được nữa. Có giống như một con rối đã mất đi linh hồn, ánh mắt trống rỗng, chỉ cố gắng hết sức nắm chặt lấy vạt áo Phì Tử, dường như đây mới là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô.

Người đàn ông mặc âu phục cười, “Chị dâu, đừng lề mề nữa, đại ca đang đợi chị đấy! Đi thôi!” Nói xong, dáng vẻ như muốn bắt Tiểu Huệ.

Phì Tử gạt tay hắn ra, “Mày biết tự trọng chút đi!”

“Phi!” Người đàn ông nhổ một ngụm nước bọt lên mặt Phì Tử, “Con mẹ mày mặt tròn như cái mâm mà cũng muốn cướp đàn bà với đại ca tao à? Mày là cái thá gì?!”

Phi Tử giơ tay lên đấm một cái, đừng cho rằng hắn lùn, dáng người mập mạp nhưng sức lực lại rất lớn! Mấy năm đi theo n Hoan, đã từng ẩu đả đánh nhau không ít, sức lực đó tuyệt đối không hề tầm thường.

Người đàn ông mặc âu phục không ngờ hắn lại ra tay như vậy, không kịp lùi về phía sau, mũi bị đánh trọng thương, máu tuôn ra như suối.

“Các anh em, đánh nó cho tao!” Mệnh lệnh được phát ra, bốn người còn lại vây quanh Phì Tử, bắt đầu tay đấm chân đá.

Hứa Nhất Sơn xông thẳng đến. Anh em gặp khó khăn, sao hắn có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ?

Còn có mấy kẻ du công khác có quan hệ thân thiết với Phi Tử cũng vội vàng xông vào tham gia trận chiến.

Ngược lại đám họ hàng của Lâm gia, trong số họ không thiếu những thanh niên cao lớn khỏe mạnh, nhưng không một ai đứng ra giúp đỡ. Không chỉ vậy còn coi những chuyện xảy ra trước mắt như một trò đùa, thỉnh thoảng còn quay sang bàn luận với người bên cạnh.

Thím mập và Lâm Tường Bân đã sớm bị hai ba biến cố liên tiếp dọa cho sợ hãi.

Trước tiên là chuyện xấu hổ của cháu dâu bị bại lộ, sau đó là cháu trai bị người ta nhổ nước bọt vào mặt, tiếp đến hai bên động thủ, nay đã biến thành trận hỗn chiến mười mấy người.

Chuyện này... rốt cuộc là sao chứ?

Đàm Hi vòng sang bên cạnh, diu Tiểu Huệ tránh mặt khỏi “chiến trường Tiểu Huệ đột nhiên tỉnh lại, ánh mắt nặng nề dường như lại phát ra ánh sáng, nắm chặt tay Đàm Hi...

“Cầu xin chị hãy cứu Phì Tử, em biết chị nhất định sẽ có cách!”

Đàm Hi nhíu mày.

Tiểu Huệ tưởng cô không đồng ý, quỳ xuống dưới đất, khóc lóc thảm thương tuyệt vọng: “Phi Tử anh ấy rất sùng bái chị, lúc nào cũng coi chị là thần tượng, là mục tiêu để phấn đấu. Anh ấy đã từng nói, trên đời này không có mấy người đáng để anh ấy đánh cược tính mạng của mình, mà chỉ là một trong số đó!”

Đàm Hi: “Cô đứng dậy trước đi”

Tiểu Huệ liều mạng lắc đầu, nỗi sợ hãi chồng chất trong đôi mắt dường như chỉ một giây nữa thôi sẽ vỡ tung trào ra, “Mấy người đó đều không cần mạng sống nữa, họ sẽ đánh chết Phì Tử mất! Chị Đàm ơi... Phì Tử là người tốt, em không muốn anh ấy phải

mất mạng vì loại người phụ nữ dơ bẩn như em... mấy người đó có súng đấy!”

Có sủng ư?! Ánh mắt Đàm Hi đột nhiên run sợ, “Mấy người này rốt cuộc là do ai phải tới?”

Ánh mắt Tiểu Huệ chần chừ, toàn thân run rẩy, giống như lá vàng mùa thu tuôn bay xuống.

Đàm Hi cười lạnh, “Đã đến lúc nào rồi, mà còn định giấu tôi nữa? Được thôi, vậy thì cô cứ đợi nhặt xác cho Phì Tử đi...”

Tiểu Huệ giật bắn mình, “Em nói! Là đại ca Lôi...”

Đúng như Đàm Hi đoán.

Trước kia Tiểu Huệ từng đi làm ở “Ngân 8, chính là địa bàn của tên họ Lôi đó.

“Cô từng là tình nhân của hắn?” Đàm Hi nói trúng tim đen.

Tiểu Huệ không nói gì, vẻ mặt dần tối đi.

Một lúc sau, cô mới lên tiếng: “Vâng”

Thừa nhận rồi.

Đàm Hi đỡ cô ta đứng dậy, quay lưng lại gọi đến một số: “A lô, n Hoán, hôm nay anh em tốt của anh kết hôn, anh không đến uống chén rượu mừng à?”

Mười lăm phút sau, n Hoán dẫn theo mười mấy người xông đến, ai nấy đeo cà vạt mặc âu phục chỉnh tề, cao to vạm vỡ.

Đại sảnh bỗng nhiên im bặt, sau đó lại bắt đầu ồn ào như cái chợ.

“Ôi cha mẹ ơi, sao lại có thêm một đám người nữa kéo đến thế? Nhà họ Lưu chọc phải ai rồi à?”

“Đám người này trông có vẻ không dễ trêu chọc đầu, nhìn kìa, cái đầu đó, dáng người đó, ôi cha mẹ ơi, cẩn thận lúc nữa thôi là vác dao chém luôn đấy!”

n Hoán đi đầu, trên gương mặt điển trai quá đáng hiện rõ vẻ tiêu điều xơ xác. Đám đông tự động tránh ra nhường đường cho hắn.

Hai đám người ẩu đả không hẹn mà gặp đồng loạt dừng tay, đứng thành hai bên, nhìn chằm chằm đối phương, như để bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tiếp.

Bộ âu phục của Phi Tử đã bị nát bươm, nơ cài cổ cũng bay mất, trên chiếc áo sơ mi trắng in dấu chân người, chưa kể đến những chỗ chảy máu trên mặt.

Người phía bên kia cũng không lành lặn gì, tuy họ giỏi đánh đấm, nhưng cũng không thể chống cự lại được nhiều người bên phía Phi Tử như vậy.

Gã đàn ông mặc âu phục khạc đờm, bên trong còn có tơ máu, đầu lưỡi nếm thấy vị tanh của máu.

Sớm biết thế này đã dẫn thêm mấy anh em nữa rồi, vậy đã không phải chịu uất ức thế này!

Đệch!

“Này người anh em, mày ở đầu đến đây? Ở đấy bọn tao còn có chút chuyện phải giải quyết, tốt nhất là mày tránh xa ra, đừng để dính máu vào người!” Gã đàn ông mặc vest hếch cắm lên gào thét với An Hoán.

Đàm Hi mắng một câu: Đồ ngu!

Quả nhiên chưa đầy ba giây sau đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết. Gã đàn ông mặc vest đã bị một người trong số quân n Hoán dẫn theo bẻ ngược tay ra đằng sau, giảm xuống dưới đất, giống như một con rùa đang thở phì phò, đầu còn dáng vẻ nghênh ngang phách lối lúc trước nữa.

Đây chính là thực lực của Hội Ám Dạ, không ra tay thì thôi, một khi ra tay tuyệt đối sẽ là giết người trong chớp mắt!

Đừng nói đến cái tên gà mờ Lôi Minh kia, cho dù là bang xã hội đen chính quy có mặt mũi ở phía Bắc Hoa Hạ đến trước mặt Hội Ám Dạ cũng đều phải cúi đầu ngoan ngoãn nghe lời.

“Rốt cuộc chúng mày là ai hả?! Không sợ đắc tội đại ca Lôi à?!”

n Hoán cười nhạo một tiếng, đi đến trước mặt hắn, “Lôi Minh? Hắn là cái thá gì?”