Lục Chinh mặc một bộ âu phục màu đen, bộ quần áo ôm gọn cơ thể phác họa nên bờ vai rộng, vòng eo săn chắc khỏe mạnh. Hai ống quần tây ôm lấy đôi chân dài miên man.
Ánh mắt lạnh lùng, khí thế lan tỏa mạnh mẽ.
Đàm Hi thì mặc một bộ váy dài màu trắng, xẻ tà cao, cổ áo trễ vai để lộ ra phần xương quai xanh tinh tế, thiết kế xếp nếp làm tôn lên vòng eo nhỏ nhắn mảnh khảnh của cô.
Cô vốn dĩ đã cao, đôi giày cao gót 6-7cm càng kéo dài tỷ lệ cơ thể của cô, trong mỗi bước đi, chân váy đung đua, yểu điệu thướt tha.
Hai người một trắng một đen, vừa xuất hiện liên thu hút hết mọi sự chú ý.
“Nhị Gia thật sự đến rồi!”
“Xem ra quan hệ giữa hai nhà không hề căng thẳng như lời đồn.”
Cố Tử Hàng nhào đến bên chân anh ta: “Chú Ba! Chú Ba! Là bà điên kia kìa...”
Cậu nhóc này vẫn còn nhớ việc Đàm Hi lén ăn vụng kẹo bông gòn của cậu ta ở bệnh viện lúc trước. Cho dù có nhận một con chuột máy tính bản giới hạn mà trong nước chỉ có một, thì vẫn không hề thay đổi cách xưng hô với người ta.
Cố Hoài Sâm dở khóc dở cười: “Đã nói rồi không được gọi linh tinh. Con xem lời nói là gió thoảng bên tai, vừa nói đã quên đúng không?”
“Cô ta là bà điên thật mà! Ăn kẹo bông gòn của con, còn hồn con...” Vừa nói, vừa xấu hổ cúi đầu, hai hàng lông mi phe phẩy lên xuống.
Anh ta khựng lại, cười khổ, thì thầm: “Con thì hay rồi, còn được cô ấy hôn...”
Cố Nghiệp mỉm cười, chủ động tiến lên bắt tay Lục Chinh: “Lục Tổng có thể đến, khiến tôi rất vinh hạnh.”
“Chủ tịch Cố nặng lời rồi.”
“Xin mời...”
8 giờ đúng, khách quý vào sảnh, Cổ Nghiệp cầm micro lên sân khấu: “Cảm ơn các vị đã tranh thủ chút thì giờ đến tham dự buổi tiệc lần này. Nhân đây cũng muốn giới thiệu Cố Hoài Cẩn, đứa con trai thứ hai của tôi với mọi người, hy vọng mọi người chiếu có nhiều hơn trong công việc làm ăn say này...”
“Xem ra chủ tịch Cố dự định sẽ cho cậu Hai kế thừa gia nghiệp rồi, hôm nay chẳng qua chỉ là tìm cơ hội giới thiệu cậu ta. Hèn gì lại tổ chức buổi tiệc rình rang như thế.”
“Cả nhà tạo thanh thế cho cậu ta, cậu Hai Cố này cũng xem như được trời yêu mến.”
Với hào môn thế gia, thông thường đều do con cả kế thừa gia nghiệp. Những người con còn lại nhiều lắm là được chia ít tài sản, rồi yêu cầu tự lập môn hộ. Vì thế, tình huống như Cô Hoài Cẩn, thật sự không nhiều.
“Ôi? Đã đến giờ rồi, sao vẫn chưa thấy cậu Hai Co?”
“Đến rồi đến rồi...”
Anh ta mặc một bộ đồ tây màu trắng, từ từ bước lên sân khấu, vậy mà lại cao hơn Cố Nghiệp một cái đầu, mỉm cười dịu dàng, dung mạo khôi ngô tuấn tú.
Tạo ấn tượng đầu tiên với người khác là: sạch sẽ!
Toàn thân dường như ngập tràn hơi thở ấm áp, như ánh nắng mặt trời ngày thu, sáng chói và nóng bừng, nhưng sẽ không làm tổn thương đến người khác.
“Ôi... Cậu Hai này trông khá giống cậu Ba!”
“Nhìn kỹ thì thấy khuôn mặt trông hơi khác.”
“Ai nói về khuôn mặt? Có phải anh em sinh đôi đâu. Tôi nói ở đây là khí chất, một người dịu dàng, một người tao nhã.”
Chỉ thấy anh ta nhận micro từ tay Cố Nghiệp, ánh mắt dịu dàng nhìn lướt qua mọi người: “Tôi là Cố Hoài Cẩn, người con thứ hai của nhà họ Cố, cảm ơn mọi người...”
Đàm Hi chỉ cảm thấy ù tai, không nghe rõ người trên sân khấu đang nói gì. Cô dùng ánh mắt tham lam lưu luyến dừng lại trên khuôn mặt điển trai quen thuộc kia.
Giây phút ấy, cứ như đang vượt thời gian, kiếp trước và kiếp này giao hòa thành một bức tranh khiến người ta cảm thấy choáng váng...
[”Đứng hút nữa, miệng toàn mùi thuốc lá.”
“Trả cho tôi!”
“Không đưa!”
“Cố Miên, có phải cậu muốn bị đòn nữa không?” “Cậu đánh đi!”
Một tiếng rên vang lên.
“... Cậu ngốc à? Nhìn thấy nắm đấm không biết nó đi sao? Đồ ngốc!”
“Cậu còn hút nữa không?”
“..
“Hề Hề, đừng hút nữa, không tốt cho sức khỏe”
“Được rồi được rồi, tôi không hút nữa!”
“Ừ, tôi mua keo cai thuốc cho cậu.”
“Sao cậu lại tiểu tiền rồi? Tiến sinh hoạt không đủ thì sao? Cậu cũng không cho tới thanh toán...”
“Đủ mà.”
“Không lừa tôi?”
“Không có.”
“... Ngốc!”]
“... Cảm ơn mọi người, sau này vẫn mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn” Người trên sân khấu khẽ cúi người, trả micro cho Cổ Nghiệp, rời khỏi sân khấu trong tràng vỗ tay của mọi người.
Đàm Hi bỗng nhiên tỉnh lại, hoảng hốt xuyên qua đám đông, đuổi theo...
A Miên, đợi tôi!
Bàng Thiệu Huân: “Ý của bà nội là, kêu cậu tìm lúc nào đó dẫn Đàm Hi về nhà ăn cơm, cho bà cụ xem mặt cháu dâu tương lai. Cậu nói thế nào đây?”
“Chuyện này không gấp.”
“Sao nào, sợ bà nội làm khó cô ấy?”
“Không đến mức như thế.”
“Cũng đúng, chỉ dựa vào cái tính không chịu thiệt thòi của Đàm Hi, cô ấy không làm khó người khác thì đã cảm ơn trời đất rồi, người khác sao có thể làm khó cố ấy được?” Bàng Thiệu Huấn hiểu cảm giác này, dù sao không phải bệnh nhân nữ nào cũng có can đảm kêu anh ta đi mua băng vệ sinh...
“Mợ nói thế nào?” Lục Chỉnh đột nhiên nhắc tới Cảnh Lam.
“Cậu không phải không biết mẹ tôi rất thiên vị Thiệu Đình sao. Bà ấy tất nhiên sẽ phản đối. Ba tôi đã khuyên rồi, nhưng hiệu quả không lớn cho lắm. Trước đó ông cụ có đi Tân Thị, chắc đã gặp mặt Đàm Hi rồi nhỉ?”
“U.”
“Tôi thấy ông rất hài lòng.”
Nào chỉ hài lòng? Những từ như thanh niên yêu Đảng, rường cột nước nhà cũng nói ra luôn, vì thế, rốt cuộc Đàm Hi đã làm ra hành động “ch nước lợi dân”, “kinh thiên động địa” gì vậy?
Lục Chinh: “Chống khủng bố có tính không?”
“Cái gì?” Bàng Thiệu Huân cảm thấy bản thân nghe nhầm rồi, chống khủng bố?
Choi game a?
Lục Chinh: “Về hỏi cha cậu, chắc ông ấy biết rõ.”
Bàng Lập Minh là tổng phụ trách hệ thống an ninh mạng Quốc Gia, chuyện Đàm Hi thành công phá giải thư hacker, ngăn ngừa một cuộc tập kích của khủng bố chắc chắn sẽ báo đến chỗ ông ấy.
Lúc trước Lục Chinh còn nhận được cuộc gọi của người cậu này, nói là đặc biệt muốn mời Đàm Hi gia nhập vào Cục An ninh Quốc gia, bị anh từ chối thẳng thừng.
Bàng Thiệu Huân trầm ngâm, xem ra cô nàng Đàm Hi này thật sự đã làm được một chuyện lớn...
“Cần gì phải hỏi chi cho xa xôi? Tôi trực tiếp đi hỏi cô ấy... Ủa? Cô ấy đâu rồi?”