Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 674: Cầu tài? cầu sắc:



“Trình Vũ đâu rồi?” Đi thẳng vào vấn đề.

“Cô hỏi tôi?” Sầm Đóa Nhi ngẩn ra, “Cô ta không phải người của cô sao?”

“Mất tích rồi.” Giọng nói nhẹ nhàng như nước, nghe không ra dư vị tình cảm thừa nào.

Sầm Đóa Nhi hơi sững sờ, mất tích?

Có giống cách hiểu của cô ta không?

Đàm Hi: “Cô là người sau cùng gặp mặt cô ấy phải không?”

“Hôm họp hội đồng quản trị kết thúc đó.”

“Trong thời gian đó mấy người không gặp nhau sao?” Đàm Hi hỏi.

“Không có.” Sầm Đóa Nhi nói giọng chắc chắn.

Đàm Hi than dài một tiếng, “Họ Mã kia dạo này sao rồi?”

“Mã Cảnh Quốc?” Sầm Đóa Nhi kinh ngạc, “Cô nghi ngờ ông tay ra tay với Trình Vũ?”

“Không loại bỏ khả năng này.”

Sầm Đóa Nhi đơ ra, hồi sau mới hỏi nhỏ: “Không phải đã ngoan ngoãn nạp tiền rồi sao, ông ta còn muốn làm khó Trình Vũ để làm gì?”

Đây cũng là chỗ Đàm Hi suy nghĩ không thông.

Mã Cảnh Quốc dù không thích Trình Vũ ép người quá đáng, muốn trừng trị cố thì cũng không lý nào móc tiền ra xong mới nghĩ đến việc gây khó dễ.

“Tôi biết rồi, cứ vậy đã.” Đàm Hi cúp điện thoại.

Cô lại gọi điện cho Hứa Nhất Sơn, đầu bên kia nhận rất nhanh: “Chị Đàm, có phải có tin gì rồi không?”

“Không có.”

“Anh đi đến sân bay lấy lịch trình bay của Trình Vũ, tôi cần biết cô ấy đang ở thủ đô hay là Tân Thị.”

“Rõ.”

Mười năm phút sau, Hứa Nhất Sơn gọi lại: “Chưa lên máy bay.”

Vậy có nghĩa là Trình Vũ mất tích ở thủ đô.

Đàm Hi gọi điện cho n Hoản: “Alo...”

Ngoại ô, một kho hàng bỏ hoang nào đấy.

Tối qua mưa một trận to, bầu trời còn âm u, tuy đã sáng sớm, nhưng cảnh vật bên ngoài cửa sổ vẫn còn rất mờ mịt.

Rám!

Tiếng ghế bị lật ngược kèm theo tiếng rên rỉ trầm đục của người đàn ông vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng buổi sáng sớm. “Mẹ kiếp bị bệnh hả?! Tự dưng vô cớ đạp ông mày, vui lắm hả?”Một giọng thủ đô đặc sệt, khàn khàn mới tỉnh ngủ nói.

Một dáng người gầy gò từ dưới đất ngồi dậy, lau khuôn mặt, cố gắng mở mắt lại bị ánh sáng ngoài trời làm chói mắt, không chịu được đánh híp lại, “Móa...”

Một chân đạp ra, người đối diện bật dậy từ ghế sofa, may mắn tránh được: “Cả đêm quạt đều hướng về phía mày, đạp một cái thì có sao?”

“Đồ điên! Chỉ vì mấy cái quạt, có đến mức thế không?”

“Ông đấy nóng muốn điên!”

“Cút cút cút.” Người ngồi dưới đất chổm dậy, phủi bụi trên quần, “Tao vào xem con nhỏ kia.” Vừa nói, vừa đi dép tiền vào trong.

Két.

Tiếng đẩy cửa trở nên lớn bội phần trong nhà kho tĩnh mịch.

Trình Vũ đã tỉnh từ sớm.

Nhưng cô không động đậy, dù gì mắt cũng bị bịt kính rồi, đối phương cũng chẳng biết cô tỉnh hay chưa.

Người đàn ông đi tới, đưa chân đá vào người có hai cái, tuy không mạnh, nhưng cũng chẳng nhẹ.

Trình Vũ cắn răng, nhịn.

“Hì, ngủ như heo chết vậy...” Sau đó quay lưng đi, đóng cửa khóa lại.

Hai phút sau, khi chắc chắn hắn đã rời khỏi, Trình Vũ mới nhe răng, cơ thể thì vẫn giữ tư thế đó không đổi.

Nghe thấy tiếng chim từ xa vọng lại, cô biết, lại qua một ngày rồi.

Đây đã là ngày thứ 3, cũng có nghĩa là cô đã mất tích 72 tiếng đồng hồ.

Hôm đó, cô mua vé máy bay bay thẳng về Tân Thị chuyển mười giờ, và đã gọi Hứa Nhất Sơn đúng giờ đến đón cô. Trước khi qua Cổng an ninh, cô đi vệ sinh, lúc đi ra thì bị người ta đánh hôn mê, khi tỉnh lại đã ở chỗ này.

Tay bị trói lại, cô không thể kéo miếng vải đen bịt mắt ra để quan sát rõ ràng hoàn cảnh xung quanh. Nhưng sau vài ngày nghe ngóng này, cô cũng đã thu hoạch được một ít.

Đây có thể là một công trường hoặc nhà kho bỏ hoang nào đó. Xung quanh đầy mùi mốc hòa lẫn với mùi dầu động cơ, cô đã quen với mùi này rồi.

Sáng sớm có tiếng gà gáy, nửa đêm có tiếng ếch kêu, ban ngày có tiếng ve kêu, nếu cô đoán không lầm, chỗ cô bị nhốt ở vùng ngoại ô.

Nhưng...

Mấy người đó trói cô lại vì mục đích gì?

Vì tiền ư?

Cô chỉ là một luật sư nhỏ bé, tuy là nhiều năm qua có tích góp, nhưng cũng không đến nỗi lọt vào tầm ngắm của kẻ cướp.

Vì sắc ư?

Đến giờ cô chưa hề bị xâm phạm qua.

Vì thế, chỉ còn lại một khả năng, trả thù cho hả giận!

Gần đây nhất người xích mích bất hòa với cô nhất, ngoài Mã Cảnh Quốc ra thì Trình Vũ không nghĩ ra ai khác nữa.

Bên ngoài, hai người phụ trách canh gác ngồi trên ghế sofa hút thuốc.

“Tình chưa?”

Người đàn ông gầy gò lắc đầu, “Tao nói này, lúc mày trói nó lại đã ra tay nặng lắm hả? Đến lúc này mà còn chưa tỉnh. Cái đầu nó không bị đánh đến khùng rồi chứ? Cái từ gì mà sọc... sốc...”

“Soc!”

“Đúng đúng đúng! Không lẽ nào bị sốc với chập rồi thành người cây có gì đó không?” “Khỉ con, mày đã tiến hóa hết chưa? Còn ở đó mà cây với cỏ... cái đó gọi là người thực vậy!”

“Ít ra vẻ đi! Đã là ngày thứ ba rồi, đối phương còn không biết lúc nào muốn lấy người, dù sao cũng phải có tin gì chứ! Nếu cứ thế này, chúng ta đến khi nào mới lấy được tiền đấy?”

Lục Tử phì một tiếng, “Nói mày là khỉ thì mày cũng gấp gáp giống khỉ thế à? Hoảng gì mà hoảng, đối phương là người có máu mặt, không thể bạc đãi anh em chúng ta đâu, yên tâm đi!”

“Hơ, có máu mặt mà bắt cóc một cô gái? Tao thấy cảng có tiền càng biến thái thì có.”

“Đối phương nói rồi, dạy dỗ một chút là được, đầu phải kêu đi giết người đầu, cái miệng mày ăn nói vừa phải có được không?”

Tên khỉ còi không phục, mũi chân nghiền tàn thuốc, “Tao mặc kệ, hôm nay là ngày cuối. Nếu không có thông tin gì thì thả người, tao cứ cảm thấy không chắc ăn gì hết...”

“Có gì mà không chắc ăn?! Đã ba ngày rồi, cảnh sát còn chưa tìm đến, điều đó nói lên cái gì, biết không?” Lục Tử hướng dẫn từng li từng tí.

“Gì chứ?” Khỉ còi không hiểu gì hết.

“Chúng ta có năng lực cắt đuôi giỏi đó!”

“...” Đồ ngu.

Lục Tử thấy Khỉ còi không đếm xỉa hắn, lại tiếp tục nói, “Mày đừng có không tin, chúng ta đã xóa hết những dấu vết cần xóa rồi, mấy cái máy quan sát đểu né hết ra...”