Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 692: Có phải bạn học này của con quá cao lớn rồi không?



Ăn cơm trưa xong, hai người chụp ảnh ở khu vực gần đó.

Đương nhiên, Tống Tử Văn chịu trách nhiệm chụp, Nhiễm Dao chỉ cần tạo dáng là được.

“A Văn, em có mang theo gậy tự sướng này!”

“Hå?”

“Đừng nói với em là anh không biết gậy tự sướng đấy nhé.”

“Giờ thì biết rồi.”

Nhiễm Dao đặt cố định điện thoại, kéo gây lên một đoạn dài, giơ lên cao, vẫy tay với Tống Tử Văn.

“Em tự chơi đi.” Lão cán bộ hơi mất tự nhiên.

“Cùng nhau đi mà!”

Thấy anh không nhúc nhích, Nhiễm Dao liền chạy tới, nhón chân, hai cái đầu cùng xuất hiện trên màn hình, “Ba, hai, một, cheese!”

“Được rồi!”

Tống Tử Văn còn chưa phản ứng lại thì cô đã ôm điện thoại chạy ra xa, dáng vẻ lo lắng như sợ bị ai cướp mất vậy.

Nhiễm Dao ngồi trên ghế xích đu, hơi dùng sức một cái, ghế liền nhẹ nhàng lắc lư.

Đầu ngón tay lướt lướt, từng bức ảnh sượt qua. Vừa rồi cô chọn chụp năm bức liền nên bắt được toàn bộ dáng vẻ lúng túng của Tống Tử Văn.

Vẫn cứ đẹp trai như cũ.

Có nên sửa màu một chút không nhỉ?

Thôi bỏ đi, tự nhiên là tốt nhất.

Click mở wechat, tối, album, bấm vào ký hiệu camera ở góc trên bên phải, chọn từ album.

Chọn liên tiếp tám bức ảnh chụp đồ ăn, đầu ngón tay chần chừ mãi giữa năm bức ảnh, cuối cùng khiêm tốn chọn một bức bị nhòe, vừa lúc chọn được chín bức ảnh.

Kèm chữ...

Anh ấy bảo tớ cứ ngoan ngoãn làm một cô công chúa nhỏ là được rồi. [trái tim] [trái tim]

Còn thuận tay chèn thêm định vị: Giang Châu - Disneyland

Tống Tử Văn đi tới, đưa hộp sữa đã cắm sẵn cả ống hút cho cô. Nhiễm Dao nhận lấy, ngẩng đầu cười với anh.

Uống được một nửa, điện thoại liền bắt đầu phát ra những âm thanh tinh tinh, là nhóm wechat ở ký túc xá.

Hàn Sóc: Ôi chộ ôi, kinh nha, thứ bảy có người cho ăn thức ăn cho chó này!

Hàn Sóc: [Hình ảnh]

Chính là bức ảnh bị nhòe kia, có thể mơ hồ nhìn thấy hai cái đầu ghé sát vào với nhau ở trong ảnh.

Nhiễm Dạo giả chết, âm thầm bỏ qua.

Không tới một phút sau, Đàm Hi xuất hiện.

Đàm Hi: Tớ ngửi thấy có mùi chua thối của tình yêu. [Phần] Hàn Sóc: Em gái, chúng ta đi bắt gian đi! Hai người này lại dám chạy tới tận Giang Châu kia.

Đàm Hi: Được đấy, được đấy.

Đàm Hi: Nhớ lấy dây thừng, còng tay, còn cả thuốc mê nữa.

Hàn Sóc: [Dọa]

Đàm Hi: [Cười xấu xa] Cậu có tin là có người nào đó đang lén đọc trộm không @Tiểu Công Trủa

Nhiễm Dao run rẩy cả người, suýt chút nữa đánh rơi cả điện thoại.

Cố lập tức thoát ra, cài đặt chế độ không làm phiền.

Đáng sợ quả...

Thuận tay click mở bình luận của bạn bè, đã có hai mươi mấy vòng tròn đỏ rồi.

Click mở...

Người like đầu tiên là mẹ cô, sau đó là ba, sau đó nữa là Hàn Sóc, Đàm Hi, rồi tới ông bà ngoại, ông bà nội, kế tiếp là một đám họ hàng thân thích ba cô, sau bà, cậu họ, chủ họ...

Mẹ: Bảo bối đi chơi vui vẻ quá. [Mỉm cười

Ba: Tại sao ảnh tự chụp lại nhòe, phải chụp lại!

Bà ngoại: Bé ngoan, khi nào về thế?

Ông ngoại: Dao Dao nhà chúng ta xinh nhất. [Strong]

Hàn Sóc: Có dám đăng một bức sắc nét rõ ràng không? Tớ chỉ hỏi là cậu có dám không!

Phụt...

Sắc nét rõ ràng, cô ấy tưởng đang xem phim JAV chắc?

Nhiễm Dao trợn mắt một cái, rồi lại kéo đọc tiếp.

Đàm Hi: Bát thức ăn chó này cũng được đấy!

Hàn Sóc trả lời Đàm Hi: Thôi đi, cậu còn có Lục đại soái ca, thức ăn chó cũng không tới lượt cậu ăn đâu.

Đàm Hi trả lời Hàn Sóc: Để lại cho cậu ăn đấy.

Hàn Sóc trả lời Đàm Hi: Cậu thôi đi, muốn đánh nhau thì nói thẳng ra.

Sau đó, khu bình luận của cô liền trở thành nơi cãi nhau của hai kẻ ấu trĩ.

Đột nhiên, có một tin nhắn được gửi tới.

Nhiễm Dao lập tức thoát ra để đọc, là mẹ nhà cô!

Mẹ: Cục cưng ngoan, con đi Disneyland với bạn học à?

Tiểu Công Trúa: Vâng ạ, mommy.

Mẹ: Đàm Hi?

Lúc trước Đàm Hi từng đi cùng Đàm Thủy Tâm tới thăm ông cụ Đường, bà Nhiễm cũng có nghe nói. Thêm nữa, Nhiễm Dao thường xuyên nhắc tới ba cô bạn cùng phòng với bà nên bà Nhiễm cũng có thể gọi ra được tên của họ.

Nhiễm Dao hoảng hốt, tim đập thình thịch, chẳng lẽ mẹ phát hiện ra cái gì rồi sao?

Đánh chữ “Vâng”, bấm gửi.

Bên kia trả lời rất nhanh.

Mẹ: Bạn học này của con có phải quá cao lớn rồi không? [khó hiểu]

Tiểu Công Trúa: Dạ?

Mẹ: Vai cô ấy rộng quá. [Cười xấu xa

Tiểu Công Trúa: Vâng ạ, khung xương của bạn ấy khá lớn mà.

Me: Ô, thế à...

Nhiễm Dao thầm thở phào một hơi, nguy hiểm quá! Mẹ: Vậy con phải chú ý an toàn của bản thân đấy nhé.

Tiểu Công Trúa: Con biết rồi ạ.

Mẹ: Chơi vui vẻ. [Tạm biệt

Tiểu Công Trúa: [Tạm biệt

Thoát khỏi wechat, Nhiễm Dao vẫn còn thấy sợ hãi trong lòng, mẹ cô quá mức sắc sảo, có thể đi đóng phim “Thám tử lừng danh Conan” được rồi đấy?

Khoan đã...

Hình như lại có bạn bè bấm thích nữa.

Nhiễm Dao bấm vào xem, bỗng dưng trợn tròn mắt, là Tống Tử Văn.

Comment: Anh nói này.

Tiểu Công Trúa trả lời Tống Tử Văn: Anh là ai thế? Nói gì hả?

Nhiễm Dao lén nhìn lên người ở phía đối diện.

Người đàn ông cầm điện thoại, đang cúi đầu đánh chữ, rất nhanh lại có vòng tròn đỏ nhắc nhở.

Tống Tử Văn trả lời Tiểu Công Trúa: Bạn trai nói, em là tiểu công chúa vĩnh viễn [Hoa hồng