Cô kéo ra nhìn, áo ba lỗ dáng thể thao, đàn hồi tốt, không đến nỗi quá lớn, nhưng mà, chiếc quần lót này thì…
“Eo của cái quần này… hơi bị rộng quá thì phải?”
Nói xong, còn đặt lên hông ướm thử, chiếc quần tức giác lắc la lắc lư trong tay cô, người đàn ông lập tức mê đắm.
“Mặc tạm.”
Đàm Hi bĩu môi, cũng chỉ có thể như vậy được thôi, dù sao thì, bên dưới áo sơ mi trống hoác như vậy khiến cô chẳng thấy thoải mái chút nào.
“Đi thay đi.”
“Ờm.”
Cô ôm hai món đồ đi vào phòng tắm, Lục Chinh ngồi xuống ghế sô pha, rõ ràng đang nhìn vào màn hình ti vi nhưng đôi mắt lại không có tiêu cự, không mang theo sự chuyển động, thân người cao lớn bất động, giống như một bức tượng điêu khắc.
“Xong rồi!”
Còn chưa dứt lời, cánh cửa nhà tắm đã bật mở, một bóng người nhảy ra.
Xoay người một cái, xinh xắn đứng trước mặt người đàn ông.
Hai tay buông xuống, “Cậu, ngẩng đầu lên! Có đẹp không?”
Giọng nói trong trẻo, giòn giã.
Mí mắt Lục Chinh giật mạnh, khoảnh khắc khi anh ngẩng đầu lên, đồng tử cũng theo đó co chặt lại.
Đập vào mắt là đôi chân dài vừa thẳng lại vừa thon, dường như chỉ cần hơi dùng sức thôi sẽ bẻ gãy được.
Nhìn lên trên, là chiếc quần lót của anh đang bao bọc lấy chiếc mông xinh xắn của cô gái, nhưng không bó sát mà thậm chí còn rộng rãi thoải mái giống như chiếc quần soóc ngắn.
Thuận thế lên trên nữa liền thấy vạt chiếc áo sơ mi nhăn nheo xắn lên cao đến hông, được thắt lại thành cái nơ bướm, để lộ ra cái bụng nhỏ và cái rốn xinh xắn.
Tay áo xắn lên một nửa, giống như tùy tiện.
“Có đẹp không?” Cô lặp lại.
Anh vẫn không trả lời.
“Thôi bỏ đi, không ép anh nữa. Không vui gì hết.” Thay đổi đề tài, “Dù sao thì nhìn từ trong mắt anh, tôi đã có được câu trả lời rồi.”
Không có gì bất ngờ, cô nhìn thấy người nào đó nhíu chặt mày lại.
“Dép.”
“Hả?”
“Dép của cô đâu?”
“A…” Cái lạnh từ lòng bàn chân truyền tới, lúc này Đàm Hi mới phát hiện ra dép của mình không thấy đâu nữa rồi.
“Ở đâu?”
Cô chỉ vào phòng tắm, xoay người, chạy lại.
Mới chạy được hai bước, đã cảm thấy cơ thể nghiêng ngả, trước mắt trời đất đảo lộn.
“Lục Chinh! Tôi không phải là cái bao tải!”
Mẹ kiếp, lại vác cô lên vai nữa rồi, cô là người chứ không phải đồ vật đâu nhá!
“Ngoan ngoãn đi.”
“Tôi tự có chân, anh thả tôi xuống.”
“Không muốn sốt nữa thì câm miệng lại cho ông!”
Đàm Hi suy nghĩ, bỗng nhiên hiểu ra.
Nơi này gần sông, địa thế lại cao, tuy đang là mùa hè nhưng khoảng thời gian trước khi mặt trời mọc thì nhiệt độ khá thấp, lại thêm sương mù lạnh gió trên sông lùa vào nên rất dễ bị lạnh.
Huống hồ cô còn đang đi chân trần trên nền nhà nữa chứ?
“He he…” Cười khúc khích, “Anh quan tâm tôi.”
Cô dùng câu trần thuật.
“Tôi sợ cô cứ bám riết ở đây không chịu đi.”
“Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.”
“…”
Đặt người lên trên bồn rửa tay, vừa tiếp xúc với mặt bàn lạnh lẽo, Đàm Hi không nén được hít vào một hơi lạnh.
Đang chuẩn bị xuống đất, Lục Chinh đã lạnh lùng nhìn quét qua, tất cả động tác đều trở nên cứng ngắc.
“Lạnh…” Bĩu môi, đôi mắt ánh lên sự ấm ức.
Người đàn ông giơ tay kéo chiếc khăn lông, ném cho cô, “Tự đệm lên đi.”
Đàm Hi toét miệng, nhét khăn xuống dưới mông.
Phòng tắm rất lớn, chia ra trong và ngoài, ở giữa ngăn cách bởi một cánh cửa bằng thủy tinh.