Lục Chinh viết xong báo cáo công tác, vừa đặt bút xuống, trong phòng bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại.
Anh đứng dậy, đi đến bàn cạnh giường, điện thoại đặt trên tủ đầu giường đang đổ chuông tưng bừng.
Anh nhấc ống nghe lên: “Tôi là Lục Chinh.” “Nghe nói cậu đích thân vào sân dạy nhóm sinh viên kia bắn súng?” Giọng nói già nua chắc nịch, nhưng lại mang theo ít ý cười và hiền hòa.
Là ông Cát.
Lục Chinh cau mày, khẽ “vàng” một tiếng.
Xem ra tin tức được truyền khá nhanh.
Ông Cát: “Cảm giác thế nào?”
Lục Chinh: “Trẻ nhỏ dễ dạy.” Không biết nghĩ đến điều gì, bờ môi anh nở một nụ cười, tựa như những gợn sóng nhỏ lăn tăn trên mặt hồ, tuy rất nhẹ nhưng quả thật có tồn tại.
“Nói như thế, vẫn có hy vọng chọn được hạt giống tốt?”
“Vâng.”
Vài thành viên trong tổ 18, ai mà không phải là hạt giống tốt? Tất nhiên, không bao gồm người phụ nữ của anh vào trong.
Trong tiềm thức, Lục Chinh không muốn Đàm Hi dính líu vào, cho dù biểu hiện hôm nay của cô đã đủ xuất sắc.
Bên kia, ông Cát lại khó nén nổi sự kích động, nói vài tiếng “tốt” liên tục.
Những năm gần đây, đội ngũ đội tác chiến đặc biệt đi vào thời kỳ khó khăn, ngay cả “Lôi Thẩn” cũng không thể trách khỏi, nhiệm vụ trước mắt là phải nhanh chóng bơm thêm máu mới vào.
“Chuyện này sẽ giao cho cậu và Thời Cảnh toàn quyền phụ trách. Một tháng sau, tôi muốn nhìn thấy thành quả sơ bộ.”
“Yên tâm.”
Kết thúc cuộc gọi, Lục Chinh đặt ống nghe xuống, cởi đồng phục tác chiến vào phòng tắm tắm rửa.
Nhanh chóng trong phòng đã tiếng nước vọng ra.
Đàm Hi canh giờ mới vào, thấy kim đồng hồ nước bên ngoài chuyển động, cô mới cầm chìa khóa và thẻ thông hành chạy lên lầu.
Tất nhiên, chỉ dựa vào mình có thì không thể lấy được hai thứ này.
Nhưng Kẹo Thập Cẩm có thể!
Một người muốn dạy dỗ bạn trai, một người muốn chơi xỏ anh em, thế là hợp rơ với nhau.
Tách...
Lõi khóa chuyển động, cửa được mở ra.
Đàm Hi nhón chân, chen vào, lại khẽ đóng cửa lại, y hệt một kẻ trộm.
Nghe tiếng nước ào ào, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh trần như nhộng của anh.
Sáu múi cơ bụng, ngay ngắn đều đặn; Nước da màu động, gợi cảm hoang dã...
Đàm Hi lau khóe miệng, may mà không chảy nước dãi.
Trong lòng thầm kêu một tiếng “thu”, mới ngừng được những giả tưởng nóng bỏng trong đầu.
Đàm Hi đánh giá nhìn khắp xung quanh.
Hai chiếc giường, cách nhau bởi một chiếc tủ thấp, bền trên có đặt một chiếc điện thoại bản.
Miếng đậu phụ của chiếc giường bên trái được gấp ngay ngắn, ga giường không hề có một vết nhăn, đúng là tác phong nghiêm túc của bộ đội, cẩn thận tỉ mỉ.
So sánh ra thì chiếc bên phải khá là tùy ý, tuy chắn cũng được gấp thành miếng đậu phụ, ga giường cũng sạch sẽ, nhưng bộ đồng phục tác chiến được vắt trên mép giường lại trông rất bắt mắt.
Phải biết rằng, trong nội vụ có một yêu cầu đó là không thể đặt đồ trên giường, ngoại trừ thời gian quy định, thì ngay cả ngồi cũng không thể.
Vì thế...
Bên trái của Thời Cảnh; Bên phải mới là ổ của Đại Điểm Điểm nhà cô.
Đàm Hi thẩm phán đoán.
Cầm lấy bộ đồng phục tác chiến được anh cởi xuống, một mùi mồ hôi ùa tới, bao bọc lấy mùi vị đàn ông quen thuộc và mạnh mě.
Tầm nhìn không chỉ một lần lướt qua cánh cửa đóng chặt, đọng hơi nước kia, mà còn tưởng tượng xem phong cảnh bên trong ra sao.
Đàm Hi giật mình phát hiện, hóa ra cảm quan của một người phụ nữ với một người đàn ông, cũng có thể dùng từ “nóng bỏng” để hình dung.
Cố thuộc tuýp người hành động, nếu đã muốn xem, thì cứ... xem thôi!
Đàm Hi rón rén đi đến trước của phòng tắm. Cánh cửa ngăn cách bởi một lớp thủy tinh, bên trên động đầy hơi nước, vốn chẳng nhìn thấy gì.
Đặt tay lên tay nắm cửa, cẩn thận vặn...
Tách!
Bản lề cửa bị gỉ sét, phát ra tiếng động!
Con tim bỗng thắt lại, Đàm Hi đứng ngơ ngác tại chỗ y như một chú ngỗng.
“Ai đó?!” Giọng nói lạnh lùng của anh ta đến.
Phản ứng đầu tiên của Đàm Hi là chạy!
Đáng tiếc, chưa chạy được hai bước thì đã bị xách lại từ phía sau, giống như một chú gà con, không hề có sức phản kháng.
Đàm Hi cắn răng bất chấp, xoay mặt lại, cười còn xấu xí hơn khóc.
Vẻ mặt anh hơi dịu xuống, ánh mắt toát lên chút màu sắc dịu ấm áp, những giây tiếp theo lại bị sự lạnh lẽo thay thế.
“Sao em lại ở đây?! Lúc nãy muốn nhìn trộm ông tắm...”
Chữ còn lại, bị Đàm Hi dùng miệng chặn đi mất.
Quả thật rất mất mặt!
Phản ứng đầu tiên là không thể cho anh nói ra, còn về dùng cách gì, thì hoàn toàn dựa vào bản năng.
Đàm Hi cũng không ngờ tới bản thân cô lại hôn-như- thế...
Xúc cảm mềm mại trên mỗi khiến Lục Chinh bừng tỉnh, vào lúc thất thần, chiếc lưỡi nhỏ nhắn linh hoạt của cố chạm vào răng hàm, dịu dàng, quyến luyến, ướt át...
Cả người anh run lên, hô hấp bắt đầu trở nên nóng bỏng.
Đàm Hi lại kịp thời thoát thân, mang đi theo một mảng mây hồng.
“Còn muốn nắm tới khi nào. Hử?” Cô vừa nói, vừa chép miệng như thể chưa đã thèm.
Lục Chinh thu tay về, âm thầm trấn áp sự rung động trong cơ thể: “Em giỏi lắm...”
Không chỉ nhìn trộm, còn cưỡng hôn.
“Cảm ơn huấn luyện viên đã khen.”
“Em cho rằng anh đang khen em?”
“Nếu không thì là gì?” Đàm Hi nhướng mày, cười tươi như hoa, vẫn là dáng vẻ khiến anh yêu thích, chỉ là có hơi... đen một chút. Lục Chinh lấy khăn lông vắt trên vai, lau khô nước.
Lúc này Đàm Hi mới chú ý đến anh ở trần nửa người trên, phía dưới chỉ quấn một chiếc khăn lông trắng, trống vô cùng hấp dẫn.
Ứng ực...
Tiếng nuốt nước bọt. “Đẹp không?” Ánh mắt anh hiện lên ý cười, cất giấu vài phần đắc ý.
Đàm Hi gật đầu theo bản năng, đẹp...
“Chảy nước bọt rồi kìa.” Lục Chỉnh như cười như không.