Khác với nụ hôn bá đạo và càn rỡ, hơi có sự tàn nhẫn trước đó, lần này người đàn ông lại vô cùng dịu dàng.
Động tác chống trả của Đàm Hi cũng dần thả lỏng, không tự chủ được liền đáp lại.
Không biết qua bao lâu, hai người mới tách ra.
Đôi mắt đen của người đàn ông tối và sâu, trong đáy mắt như có lửa bập bùng.
Hai má thiếu nữ ứng đỏ như được rải một lớp nắng chiều.
“Giờ đã đủ chủ động chưa?” Lục Chinh khẽ cười.
Đàm Hi lườm nguýt anh một cái.
“Lại đây.”
Lắc đầu.
“Sao nào? Sợ anh ăn thịt em à?” Ý cười đập vào mắt, người đàn ông hơi tự đắc hỏi.
Đàm Hi trợn mắt: “Huấn luyện viên Lục, thẩy đối xử như thế với một học trò có ổn không đấy?”
“Em không phải học trò của anh.”
“Gì hả?”
“Em là người phụ nữ của anh.”
Trái tim Đàm Hi bị bổ vào một cái, sự ngọt ngào lập tức lan tỏa.
Cô gật đầu, “Ừ, anh là người đàn ông của em.”
“Qua đây.”
Đàm Hi đi vòng qua bàn công tác, tới trước mặt anh, giây tiếp theo, cổ tay bị túm lấy, cả người bị kéo ngồi lên đùi anh.
“Đừng động đậy.”
Thân mình Đàm Hi cứng đờ.
Lục Chinh ghé sát tai cô, cằm gác lên hôm vai, hít sâu hai cái.
“Á... Ngứa quá.”
“Đừng động mà.”
“Em có động đâu.”
“Mấy ngày nay không được tắm rửa tử tế phải không?”
Tình hình đột nhiên thay đổi làm Đàm Hi đần cả người. Ngày nào cô cũng tắm, có điều giống như nuốt chửng quả táo ấy, không dám tắm quá lâu vì phía sau vẫn còn một đống người xếp hàng chờ tới lượt nữa.
“Anh thấy... có mùi hôi à?”
“Ừ.”
Đàm Hi đen mặt, giơ tay đập bốp lên mu bàn tay anh một cái.
“Vậy anh còn ốm làm gì hả? Buông tay ngay.”
Lục Chinh không buông.
Đàm Hi đột nhiên nhệch miệng, giọng đầy u oán: “Đại Điểm Điểm, anh thay đổi rồi, lại dám ghét bỏ em... Cục cưng đau lòng quá! Không được, không được, đau đến chết đi sống lại mất...”
Khóe miệng người đàn ông giật giật.
Đàm Hi chỉ có thể dùng sự càn quấy của mình để che giấu vẻ xấu hổ. Bị người đàn ông nhà mình chế hôi, thật quá mất mặt...
Cô muốn đi tắm rửa!
Giơ tay che lại mặt, cảm thấy không có cách nào để gặp người nữa!
Trong đáy mắt Lục Chinh xẹt qua ý cười, kéo tay cô xuống, nắm chặt lấy: “Được rồi, anh chỉ lừa em thôi mà. Không hổi, thơm hơn bất kỳ ai.”
Hả?
“Lục Chinh!” Đàm Hi chợt bừng tỉnh, biết mình vừa mới ăn quả lừa thì lập tức nổi trận lôi đình, “Cái đồ lừa đảo mất nết nhà anh!”
“Học em đó, chỉ đùa tí thôi.”
“Chẳng buồn cười chút nào hết!”
“Ừ ừ ừ...” Người đàn ông rất biết nghe lời, “Không buồn cười.” “Vừa rồi anh nói em hôi chứ gì?” Đàm Hi bắt đầu tính sổ.
“Thom.”
“Rõ ràng anh nói em hồi!”
“Anh có nói đầu.”
Đàm Hi khựng lại, nghĩ một chút mới kinh ngạc phát hiện ra rằng đúng là lão già này chưa hề nói cô hối thật, chẳng qua chỉ hỏi cô là mấy ngày nay không được tắm rửa tử tế... thôi!
Quả thực không thể nhẫn nhịn được!
“Thôi, dù sao em cũng hổi, tốt nhất không nên ở đây nữa, tránh làm bẩn cái mũi của huấn luyện viên nhà anh!”
Nói xong liền làm bộ đứng lên.
Lục Chinh túm lấy đầu vai cô, ấn người ngồi xuống.
Đàm Hi giãy giụa.
“Đừng, động!” Lục Chinh giơ tay vỗ đét lên mông có một cái, âm sắc trầm thấp.
Đàm Hi cảm nhận được sự biến hóa của bộ phận nào đó nên đành phải thành thật ngồi im, còn hạ giọng trách mắng: “Quản thằng em nhà anh đi!”
“Nhưng nó thích em.”
“Muốn được an ủi.”
“Muốn được xoa nắn.”
“...” Lão già lưu manh!
Hai người đùa nghịch ầm ĩ một hồi lâu sau mới ngừng nghỉ.
“Anh làm việc đi, chút nữa tới phòng ở nhà khách rồi chơi tiếp.” Đàm Hi đứng dậy từ đùi anh, cúi người vỗ lên mặt người đàn ông y như dỗ dành một thằng nhóc không có kẹo ăn.
Sắc mặt Lục Chinh lập tức đen thui, nhưng trong lòng lại đang vô cùng hưởng thụ lời nói dịu dàng, nhỏ nhẹ của thiếu nữ.
Lục Chinh khẽ họ một tiếng, chỉ về phía đối diện: “Em tới sofa ngồi chờ anh, chắc còn khoảng... mười lăm phút nữa!”
“Được.”
Sau khi Đàm Hi đi qua đó ngồi rồi, luồng khí khô nóng trong cơ thể người đàn ông mới dần bình ổn lại, vùi đầu tiếp tục viết báo cáo.
Chỉ có mười lăm phút!
Đàm Hi ngồi trên sofa làm bộ làm tịch cầm báo lên đọc, thỉnh thoảng lại liếc mắt ngắm nhìn Đại Điểm Điểm nhà mình đang cắm cúi viết nhanh bản báo cáo.
Đột nhiên, nụ cười khựng lại.
Cô kéo áo ngụy trang trên người mình và ghé mũi ngửi thử.
Không hối lắm.
Nhưng rõ ràng có mùi mồ hôi, không khó ngủi nhưng cũng chẳng dễ ngủi gì.
Đàm Hi vắt hết cả óc cũng không nghĩ ra tại sao lại có thể kết luận được rằng “không hồi mà còn rất thơm” kia nữa?
Hay là...
Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi?
Chỉ có điều, trong mắt đó lại là một đống ghen!
Đàm Hi quả thực vô cùng muốn tắm rửa, càng nhanh càng tốt.
Nhưng cô lại sợ cắt ngang công việc của Lục Chinh nên đành nhẫn nhịn không nói, chỉ là trên người đã bắt đầu nổi đầy da gà, đặc biệt vùng cánh tay và trước ngực là nghiêm trọng nhất.
Thậm chí còn nghe được thấy cả mùi chua loét.
May mắn Lục Chinh nói được thì làm được, mười lăm phút là đúng mười lăm phút, không hơn không kém. “Có thể tới phòng nghỉ ở nhà khách chưa?” Đàm Hi buông tờ báo ra, đứng lên.
Người đàn ông nhíu mày, “Đang yên đang lành lại làm sao rồi?”
“Không...” Đàm Hi hơi ấp úng, nên lấy lý do gì đây? Chắc không thể nói là “Em quá hồi, sợ làm anh ngạt chết” đúng không?
Đúng rồi!
“Báo cáo huấn luyện viên! Nơi này là doanh trại quân đội, chúng ta phải chú ý ảnh hưởng! Không thể mất gương mẫu trước mặt người khác!” Vô cùng chính nghĩa, hiên ngang lẫm liệt.
“Chậc. Còn biết dùng lời nói để chặn miệng anh cơ à?” Người đàn ông cười như không cười.
Dù sao Đàm Hi cũng không cho anh cầm tay, chỉ đẩy lưng anh đi ra ngoài: “Mau về phòng đi, em muốn đi tắm...”
Lục Chinh như hiểu ra, bảo đảm: “Yên tâm, anh sẽ không ghét bỏ em đâu mà.”
“... Lời này chứng tỏ là anh đã ghét bỏ rồi đấy!”
“Thật không?”
“Thật!”
“Thế nếu không phải nói thế nào?” Nhị gia khiêm tốn học hỏi.
Đàm Hi nhìn anh, “Anh phải nói là... Cục cưng của anh, cho dù em có rơi vào hố phân thì em cũng vẫn là người thơm nhất trong toàn bộ vũ trụ này.”
Sắc mặt Lục Chinh lập tức sa sầm: “Em cũng dám nói ra mà không thấy xấu hổ hả?”