“Nói cái gì?” Giọng của hắn ta vừa lạnh lùng vừa nặng nề, trong mắt toát ra ánh sáng lạnh lẽo. Nếu năm xưa cổ có chút lòng nhân từ với tên Cổ Miên ngốc này thì bây giờ cũng sẽ không rơi vào cảnh dở sống dở chết. Đàm Hi siết chặt điện thoại, sự yếu đuối trong mắt vì Cố Miền dần biến mất, thay thế vào đó là cơn lạnh lẽo hững hờ. Đúng vậy, cố nợ Cố Miền, nhưng không có nghĩa là bất kỳ ai cũng có thể giẫm đạp lên người cô, cho dù là anh em ruột của cậu ấy. “Anh cho rằng tôi không điều tra được à?” Cô nheo hai mắt lại, vào giây phút đó khí thế bùng nổ khiến người ta phải liếc nhìn. Tuy cách một đầu dây không thể nhìn thấy được, nhưng Dịch Phong Tước vẫn không khỏi sững sờ. Một lúc sau, hắn bật cười: “Ai mà không biết nói suông, nhưng người thực sự làm được thì có mấy ai.” Đàm Hi đã từ từ bình tĩnh lại, cô chậm rãi lên tiếng: “Tôi đã lấy được hồ sơ của anh, chẳng phải sao?” Đoạt lấy từ phía quân đội. “So what?” Hắn không khống chế được mỉm cười lạnh, “Nếu không có sự sắp xếp của tôi, cô có thể vào được phòng hồ sơ cơ mật được canh gác nghiêm ngặt một cách thuận lợi như thế sao?” “Nhưng thực tế là.. tôi - đã lấy được - rồi.” Đàm Hi mỉm cười, xuyên qua cửa kính xe hơi, cô phóng tầm mắt về phương xa, “Và nhớ rất rõ tất cả nội dung ở bên trong, bao gồm mức độ phân bố thế lực của Tập đoàn Thiên Tước khu vực Á u. Tôi tin, ngay cả anh cũng chưa từng xem qua nhỉ?” Ánh mắt hắn co lại. Đàm Hi thở dài, giọng nói tuy nhỏ, nhưng ở đầu dây bên kia vẫn có thể nghe thấy rất rõ ràng: “Thật không ngờ... Quân đội Hoa Hạ lại lợi hại đến thế, gần như đã đào được hết mọi gốc rễ của anh.” Cô ngừng lại, “Anh nói xem, nếu thứ này rơi vào tay người nhà họ An thì sẽ thế nào nhỉ?” “Tôi nghe nói, Thiên Tước và An Thị từ lâu đã bắt đầu tranh giành thế lực tại Châu u. À đúng rồi, vẫn còn có một Dạ Xã đang nhìn chằm chằm như hổ đói. Nếu như bị hai nhà An - Dạ biết được tình hình phân bố thể lực chi tiết, có khi nào họ sẽ liên thủ làm một cuộc thanh tẩy lớn không? Đến lúc đó, Tập đoàn Thiên Tước sẽ...” “Cô dám!” Ánh mắt hắn sắc bén như dao, nếu có thể giết người thì Đàm Hi đã chết từ lâu rồi. “Tôi đã dám xem trộm rồi, chỉ là tặng đi mà thôi, có gì mà không dám chứ?” “Cô cảm thấy cô sẽ có cơ hội tặng nó đi sao?” Ánh mắt của hắn lóe lên tia khát máu, hơi đỏ ngầu. Đàm Hi nhướng mày, mỉa mai trào phúng, vẻ mặt không hề tỏ ra sợ hãi: “Sao nào, anh muốn khổ tôi?” “Đề nghị không tồi.” “Nếu như bạn có thể bắn xuyên qua sóng vô tuyến, vậy thì anh cứ tự nhiên.” Nói xong, cúp máy Con giun xéo lắm cũng quằn, thật sự cho rằng cô không biết nổi nóng à? Cùng lắm thì giống như kiếp trước, liều chết đến cùng, chốn thân nơi chân trời góc bể. Huống hồ cổ của bây giờ đã không còn là Viêm Hệ tứ cố vô thân, chỉ có thể chạy trốn của năm xưa. Cô có Lục Chinh, còn lấy được thứ quan trọng nhất, chí mạng nhất, đủ để điều động hai nhà An-Dạ đối phó hắn! Xem thử xem, cuối cùng là cá chết hay lưới rách! Khuôn mặt Đàm Hi lạnh lùng, đạp chân ga, xe lao nhanh về phía trước. Đêm đến, Lục Chinh không về nhà. Đàm Hi gọi điện thoại, một giọng nữ máy móc lạnh bằng trả lời cổ...”Số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy.” Kim giây quay vô số vòng, thời gian trôi qua từng chút một. Từ chạng vạng 6 giờ tối đến sáng sớm ngày hôm sau, Đàm Hi đợi từ xế chiều hoàng hôn đến đêm khuya đầy sương, sự bất an trong lòng không thể xua tan đi được. Vốn định gọi cho Trần Khải, nhưng trời đã quá khuya, không tiện làm phiền. Cô cứ ngồi như thế, mãi đến khi bầu trời lấp ló những tia sáng ban mai. 7 giờ sáng, Đàm Hi nhận được một tin nhắn từ số điện thoại lạ. “Số 162 ngoại ô Thủ Đô, đưa cô đi gặp nó.” Đàm Hi nhìn chằm chằm vào màn hình, con người chuyển động, đột nhiên bừng tỉnh. Giầy tiếp theo, có túm lấy chìa khóa xe, lao thẳng ra ngoài... Gặp nó! Cố Miên!