“A Lưu xấu xa! Em làm gì thế hả? Đó là ba mà...” Cô bé Ngộ Hạ trừng lớn đôi mắt hạnh lên. Trước khi cô bé mở miệng nói chuyện thì A Lưu đã tắt micro đi rồi, thế nên đầu bên kia không nghe được tiếng bọn họ nói chuyện. “Sao em có thể gọi thẳng tên như thế hả?” “Không gọi thẳng tên thì gọi thế nào?” Cậu nhóc không cam lòng yêu thế. “Đó là ba...” “Hừ! Chị nhận ông ấy, nhưng ông ấy có nhận chị không?” Cô bé ngẩn người, ánh sáng trong mắt dần rút đi, cuối cùng mím chặt môi không nói gì nữa. Tuy Ngộ Hạ còn nhỏ, cũng không suy nghĩ sâu xa được như em trai nhưng cô bé cũng không ngốc. Nội tâm cảng trong trẻo thì cảm xúc càng mẫn cảm, ai đối xử với cô bé tốt, ai đối xử không tốt, cổ bẻ đều có thể phát hiện dễ dàng. Vừa rồi, rõ ràng là Lục Chinh tỏ ra cực kỳ tàn nhẫn, quan trọng là dường như anh còn không quen biết cô bé. Cô gái nhỏ lập tức cảm thấy thật đau lòng. A Lưu thấy cuối cùng cô bé cũng chịu ngồi yên thì mới lại mở micro lên, bắt đầu chuyên tâm đối phó với Lục Chinh... “So xem hai chúng ta ai nhìn thấy đối phương trước đi.” Hình huống trước mắt là A Lưu đã xâm lấn thành công, cấy vào trong CPU trung tâm của ban chỉ huy quân khu một chương trình ngựa gỗ. Lúc trước, nhân viên kỹ thuật đã dùng chương trình phản xâm lấn để tiến hành bao vây tiêu diệt. Nhưng vì chương trình ngựa gỗ thăng cấp thành phiên bản khó hơn, bắt đầu sinh sôi nảy nở thông qua con đường xâm lấn nhỏ. Bởi vậy, nhân viên kỹ thuật chỉ thiết trí được một “vòng vây” chứ chẳng giải quyết thêm được gì. Chỉ có thể trơ mắt nhìn chức năng âm tần bị đối phương điều khiển, sau đó bắt lấy. Sau đó, Lục Chinh tiếp nhận, phỏng theo chương trình của ngựa gỗ để soạn thảo chương trình phản xâm lấn, chống lại chúng ở khắp mọi nơi. Tình hình hiện tại là thể lực của hai bên ngang bằng nhau, chương trình âm tần cũng đã chết cứng. So xem ai nhìn thấy đối phương trước, nói đơn giản hơn chính là muốn xem ai chiếm được quyền khống chế video trước. Không phải gió Đông thổi át gió Tây thì chính là gió Tây áp đảo gió Đông. Hai cha con, một lớn một nhỏ, gần như là đồng thời tiến hành thao tác. Tuy rằng cách một màn hình máy tính, không ai nhìn thấy ai, nhưng không khí tranh đua càng lúc càng mạnh. Năm phút đồng hồ sau, trong mắt A Lưu hiện lên vẻ trầm trọng, mày càng lúc càng nhíu chặt. Bên kia, ý cười trong mắt Lục Chinh cũng càng lúc càng sâu. Ngô Hạ đứng ở bên cạnh, nín thở nhìn chăm chú, nắm tay nhỏ siết chặt lại, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi. Em trai, hay là ba đây? Thật rối rắm.. Tuy ba hơi hung dữ như thật sự rất cao lớn đẹp trai nha! Có điều em trai hình như đang rất cố gắng... Lại qua năm phút đồng hồ nữa. Bụp! Nắm tay nhỏ đập bốp xuống bàn phím, cậu nhóc cắn răng, vẻ mặt phẫn nộ. Rốt cuộc, không thể nhịn nổi nữa... “Shit!” “Em trai...” Cô bé lập tức há hốc miệng. Trong cảm nhận của cô bé, em trai rất hiếm khi cáu kỉnh, cùng lắm là chỉ làm nũng ở trước mặt mẹ thôi, thế mà giờ lại tức tối đến mức đập cả bàn phím, có thể thấy là đang tức tối không nhẹ chút nào. Đột nhiên, một tiếng cười khẽ truyền tới từ đầu bên kia, “Tuổi còn nhỏ, miệng nói lời thô tục là không ngoan.” “Ông!” “Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, chẳng lẽ cậu còn không có nổi năng lực thừa nhận chuyện này sao?” Bỗng nhiên, lại đổi câu chuyện, “Cũng đúng, cậu còn nhỏ, cho dù muốn chơi xấu cũng chẳng sao hết...” “Ai thèm chơi xấu chứ?” Ngực nhỏ ưỡn ra. “Tốt lắm. Nếu thua thì phải chịu phạt, nếu không thì còn đấu làm cái gì? Cậu nói có đúng không?” “... Đúng.” Lòng cục cưng đang nhỏ máu. “Được, vậy phạt cậu thành thật trả lời tỏi mấy vấn đề.” Trong lòng A Lưu nổi lên cảnh giác, thử hỏi: “Vấn đề gì?” “Đừng lo lắng, rất đơn giản.” “... Ai lo lắng...” “Cậu là ai?” Trong đáy mắt Lục Chinh hiện lên sự sắc bén. “A Lưu.” “Tên thật?” “Đương nhiên.” “Tên đầy đủ?” “Lục Xuyến Lưu.” Trong lòng lộp bộp một tiếng, họ Lục ư? “Ba mẹ cậu là ai?” “Không thể nói à?” Chương 978 TRÊN CON ĐƯỜNG ĐI TÌM CHẾT Hai người tiến hành một “cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông” nhưng Lục Chinh vẫn có thể vừa nói chuyện vừa làm việc khác, trong lúc này bàn tay vẫn không ngừng gõ phím. Cạch... Enter! Trên màn hình tinh thể lỏng xuất hiện một thanh trạng thái màu xanh. 20% 40% 80% Cuối cùng, 100%! Lục Chinh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ánh mắt sáng quắc. Anh thật sự muốn nhìn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào. Rất nhanh, thanh tiến độ biến mất, trên màn hình nhảy ra một khung video, hình ảnh chợt lóe lên nhưng lại nhanh chóng biến thành màu đen ngòm. A Lưu dùng một tay che camera lại, một tay gõ nhanh trên bàn phím, đi theo đường phản xâm nhập đơn giản hơn đơn thương độc mã mở một con đường máu. Sau một loạt âm thanh lạch tạch, trước mặt hai đứa nhóc liền xuất hiện một gương mặt đàn ông, mũi cao thẳng, hình dáng thâm thúy như tượng khắc, khí thế mạnh mẽ nam tính lan tràn. “A! Ba ơi...” Cô bé con hồ lên, còn đẹp trai hơn cả ảnh chụp nữa nha! A Lưu chỉ liếc mắt nhìn một cái, hừ lạnh. Nhưng không thể không thừa nhận, trình độ máy tính của đối phương quả thực cao siêu hơn mình quá nhiều. Trên mặt Lục Chinh mang theo ý cười, nhưng nụ cười lại không hề tiến vào trong đáy mắt, vẫn là dáng vẻ bình thản không nao núng... “Nhóc con, còn chưa trả lời tôi, ba mẹ cậu là ai.” “Tại sao tôi phải trả lời ông chứ?” “Ha... Cậu muốn chơi ăn gian à?” Phép khích tướng vốn tưởng đã ăn chắc rồi, đáng tiếc thằng nhóc con này cũng không dễ dàng bị cấu lên khỏi mặt đất như trước nữa. “Chẳng phải chúng ta so xem ai nhìn thấy đối phương trước sao?” Mặt Lục Chinh sa sầm: “Cho nên?” “Giờ tôi nhìn thấy ông trước rồi, mà ông lại chưa nhìn thấy tôi, thế nên, người thua là ông nha.” Suốt ngày đánh ưng, chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày bị ưng mổ mắt. Trong lòng Nhị Gia đang rít gào lặp đi lặp lại một câu rất tục. “Hiện tại, có phải là tới lượt tôi hỏi ông không nhỉ?” Giọng trẻ con non nớt mang theo vài phần đắc ý. Rốt cuộc còn ít tuổi nên không biết cách che giấu cảm xúc của mình. “Cậu muốn hỏi gì?” m sắc hơi trầm xuống, mang theo ý tứ cảnh cáo. A Lưu lại chẳng thèm quan tâm, hỏi gì ư? “... Ông kết hôn chưa?” Cái này rất quan trọng. “Chưa” “Có bạn gái không?” Trong nháy mắt, trong đầu người đàn ông không ngừng hiện lên giọng nói và nụ cười của Đàm Hi, giọng nói không tự chủ được mà thả chậm lại, hơi lộ ra vẻ dịu dàng:“... Có.” Sắc mặt A Lưu sa sầm, trong mắt cũng hiện lên vẻ u ám. Ông ấy có bạn gái rồi? Vậy thì mẹ là gì đây? Trong nháy mắt, cu cậu thật sự muốn hất tung cái bàn phím lên. Có điều, chưa tới cuối cùng, A Lưu vẫn không muốn tin rằng người đàn ông có quan hệ huyết thống với mình đây thay lòng đổi dạ, yêu thương người khác. Lại đặt câu hỏi... “Bạn gái ông tên là gì?” “... Nhóc con, vấn đề của cậu quá nhiều rồi.” Không muốn trả lời. Trầm mặc trong chớp mắt: “Ồ, nếu ông đã có bạn gái rồi, vậy thì mẹ cũng chẳng cần về nước nữa.” Nói xong, rút khỏi đường truyền, kéo virus ngựa gỗ về, sau một tiếng bíp do máy tính tự phát ra, âm tần và video đồng thời gián đoạn. Một giây trước, vẫn còn đang nói chuyện với nhau. Hiện giờ, lại cách xa biển trời. Tiểu A Lưu rũ mi xuống, đầu cúi gằm, cả người lộ ra vẻ uể oải, chán nản. Ngộ Hạ đứng ở bên cạnh, dường như cũng đang chìm vào ngẩn ngơ. Sau một lúc lâu, hai đứa nhóc đều ngẩng đầu lên, chị nhìn em, em nhìn chị, bốn mắt nhìn nhau. Thấy, không bằng không thấy. Nói chuyện, chi bằng không nói. Mà bên kia, Lục Chinh nghe thấy câu cuối cùng của đứa trẻ “Mẹ cũng chẳng cần về nước nữa” thì trong lòng không khỏi lộp bộp. Mę u? Về nước? Thêm nữa, thằng bé ấy họ Lục, tên là... Lục Xuyên Lưu Một suy nghĩ vớ vẩn nảy lên trong lòng nhưng nhanh chóng bị anh phủ quyết. Con? Của anh ư? Có thể không? Càng phủ nhận thì lại càng không thể kháng cự được suy đoán đó. Trẻ con... Còn có tận hai đứa... Nhớ tới âm thanh non nớt mềm mại đầu tiên, sao trước đó anh không cảm thấy nó rất êm tại nhỉ? Không biết nghĩ tới điều gì, đồng tử của người đàn ông co rút lại, hình như vừa rồi anh đã... nổi nóng với cô bé kia? Cô bé ấy còn dùng giọng nói đầy tủi thân lên án anh hung dữ. Lục Chinh nghĩ, nếu không có mấy năm sai lầm vừa qua, có lẽ con của anh và Đàm Hi cũng lớn như thế rồi chăng? Rất nhiều cảm xúc ập tới trong lòng, người đàn ông nhất thời mờ mịt, trong đầu chỉ còn tiếng “ba ơi” mềm mại như bông, mang theo vô tận thân mật không ngừng quanh quẩn trong đầu... Văn phòng CEO của CK. Đàm Hi kết thúc cuộc họp, vừa bước qua cửa đã thấy gương mặt đẹp như trai bao của anh chàng Mark. Hốc mắt trũng sâu, mũi cao, da trắng, trẻ tuổi đầy phấn chấn, tràn đầy năng lượng sống. Anh ta vừa thấy Đàm Hi liền giơ tay ra, tiến nhanh tới, ôm chầm một cái. Tính cách thoải mái và lãng mạn của riêng đàn ông phương Tây gần như được anh chàng thể hiện tới cực hạn. Các cô gái trong công ty, dù còn độc thân hay đã kết hôn, thậm chí là bác gái lao công cũng đều thích anh ta. Đàm Hi nghiêng người một cái, tránh đi. Mark chớp chớp đôi mắt to màu lam, vẻ mặt ấm ức: “Hix, Tan à, cô thật sự bảo thủ quá đấy, chỉ ôm một cái, chào hỏi thôi mà, đừng quá để ý thế chứ.” Đàm Hi gật đầu: “Đây cũng là lời tôi muốn nói, chào hỏi thôi, đừng quá để ý như vậy.” “... Cô làm thế sẽ khiến tôi thấy bị tổn thương đấy.” Một đôi mắt sâu thẳm, ba phần quyến rũ, bảy phần tủi thân. Giống như một chú chó săn nhỏ, là loại mà mấy bà cô giàu có thích nhất. Đàm Hi đi vòng ra sau bàn làm việc, bình thản đặt tài liệu xuống bàn, ngồi xuống ghế, vẻ mặt nhàn nhã. “Thu hồi dáng vẻ đó của cậu đi. Nói, tìm tôi có chuyện gì?” Mark cúi người một cái, nửa bò lên bàn làm việc, ngẩng đầu, vừa vặn có thể nhìn thẳng vào Đàm Hi, “Tan, đừng thế mà...” “Không nói thì ra ngoài.” “Đừng... Tôi nói, tôi nói.” Đàm Hi ừ một tiếng, gật đầu: “Nói.”