Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 997: Đừng cho là tôi không làm gì được cô



Tay, tất nhiên là của Lục Chinh. Khô ráo mà ấm áp, lại chứa đựng sức mạnh. Đàm Hi nhất thời hoảng hốt, phảng phất như quay về với thời điểm trước đây khi hai người thân mật nhất. “Đúng thế, cháu đang bất bình cho cô ấy đấy.” Tần Thiên Lâm trầm mặc rất lâu mới mở miệng đáp lại, ánh mắt đầy khiêu khích. Khí thế quanh thân Lục Chinh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, “Cậu còn chưa có tư cách này.” “Tư cách ư?” Tần Thiên Lâm châm chọc nói, “Nếu không có cậu thì cô ấy vẫn là của cháu. Thế nên, người không có tư cách là cậu... Lục Chinh!” “Cậu đang đố kỵ.” Trong mắt gã đàn ông hiện lên vẻ bối rối nhưng không hề nóng lòng phủ nhận hay trốn tránh như trước đây, “Cháu hối hận...” Tại sao trước đây không đối xử thật tốt với cô ấy, tại sao phải đợi mất đi rồi mới biết quý trọng. “Cậu cũng chỉ là may mắn mà thôi, ỷ vào việc cô ấy yêu cậu nên mới dám không kiêng nể gì như thế!” Lời này nói ra với vẻ nghiến răng nghiến lợi. Lục Chinh khẽ ừ một tiếng, mặt mày lãnh đạm, “Nói không sai, cô ấy yêu tôi.” Ý ngầm là: Còn cậu chẳng là cái quái gì cả. Cuối cùng, cuộc gặp tình cờ của hai cậu cháu tan rã trong không vui. Tần Thiên Lâm ốm đầy một bụng tức giận, sắc mặt Lục Chinh cũng chẳng tốt hơn là bao. Đàm Hi thử kéo tay anh, có vài phần cẩn thận nhưng lại bị người đàn ông lặng lẽ tránh đi, “Đi thôi.” Nói xong, bước nhanh về phía trước. Đàm Hi đi giày cao gót bảy phấn, đuổi theo anh một cách vô cùng khổ sở. Tần Thiên Lâm nói một câu rất đúng, chẳng phải người đàn ông này ỷ vào việc cô thích anh nên mới không dám kiêng nể gì mà hành hạ cô như thế này hay sao? Nhưng ai bảo cổ nợ anh chứ? Bỏ đi, trên đầu chữ nhẫn là một con dao! Lúc qua đường, Đàm Hi vừa mới bước lên vạch qua đường thì đèn từ xanh lại chuyển sang đỏ, cấm người đi bộ đi qua. Nhưng cô chỉ lo bám sát Lục Chinh, làm gì còn có thời gian nhàn rỗi để ý sự thay đổi của đèn giao thông chứ. Pim... pim.. Kéttttttt! Sau một tràng những tiếng bóp còi là tiếng phanh xe chói tai. Lục Chinh lơ đãng quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc xe tải lớn đang xông thẳng về phía Đàm Hi. Tài xế luống ca luống cuống, vẻ mặt đầy hoảng hốt. Trái tim lập tức co chặt. Anh phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, nhào mạnh tới, ôm lấy người phụ nữ, xoay người né tránh. Cả hai cùng ngã vào lề đường. Tài xế xe tải như trút được gánh nặng, sau đó là sự tức giận ào ào kéo tới, hạ cửa xe xuống, chửi ầm lên... “Đồ ngu ngốc! Cô mù à, không thấy đèn đỏ hả? Bị đâm chết cũng đáng đời!” Mắng xong, cũng chẳng đợi Đàm Hi có phản ứng đã lại nổ máy động cơ chạy thẳng. Có lẽ cũng bị dọa sợ. Lục Chinh buông cô ra, đứng lên, ấn đường nhíu chặt. Khuỷu tay trái của Đàm Hi đau rát, sắc mặt gần như trắng bệch. Suýt chút nữa thôi, nếu Lục Chính không ra tay hoặc chỉ cần anh phản ứng chậm nửa nhịp thôi là hậu quả... Một người đứng từ trên cao nhìn xuống. Một người ngã ngồi dưới đất, chật vật không chịu nổi. Hai người đều không nói gì. Sau một lúc lâu, một bàn tay rắn chắc chìa ra trước mặt cô, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: “Đứng lên.” Đàm Hi hoảng hốt, hiển nhiên vẫn chưa phản ứng được. Người đàn ông không nhúc nhích, mặc kệ cổ ngây người. Thật lâu sau, Đàm Hi mới đưa tay ra, lòng bàn tay dán vào lòng bàn tay, ấm áp truyền sang. Dường như có thứ gì đó đang bỏ dần từ chỗ da thịt chạm vào nhau vào trong lòng, tê dại, ngứa ngáy. Lục Chinh kéo mạnh một cái, Đàm Hi loạng choạng đứng thẳng, khuỷu tay bị thương cũng lộ ra trước mắt người đàn ông. Dường như nếp nhăn trên trán người đàn ông càng sâu hơn. Cũng không nói nhiều lời, lập tức vẫy một chiếc taxi lại, đẩy Đàm Hi ngồi lên xe, “Tới bệnh viện gần nhất.” Xe chạy thẳng một mạch. “Chỉ xước chút da thôi mà, không cần tới bệnh viện, ghé vào tiệm thuốc mua chút cồn sát trùng là được...” Dù Đàm Hi có nói gì thì mặt Lục Chinh vẫn cứ lạnh như băng, không hề đáp lại, bàn tay siết chặt cổ tay cô không buông, cứ thế kéo cô đi thẳng tới phòng cấp cứu. “Băng bó cho cô ấy đi.” Y tá ngẩn ra, trộm liếc nhìn người đàn ông có gương mặt xuất chúng trước mắt, hoàn toàn phớt lờ câu nói đầy vẻ ra lệnh vừa rồi của đối phương. Quả nhiên, sắc đẹp đàn ông hại người rất nặng. “À... Cô đây bị thương ở đầu thế ạ?” “Khuỷu tay, bên trái.” Tiếc chữ như vàng. Y tá vội vàng đi chuẩn bị cồn, bông băng, nước sát trùng và các thuốc men liên quan. Khi bống thấm cồn chạm vào miệng vết thương, đau đớn lập tức ập tới làm Đàm Hi không nhịn được mà hít sâu một hơi thật mạnh, nhe răng trợn mắt. Lục Chinh nhìn cô, không có cảm xúc gì, cũng chẳng rõ là vui hay giận. Bồi thuốc, băng bó, xong việc thì hai người liền rời đi luôn. “Này! Mau hoàn hồn đi, người ta đã đi rồi, còn nhìn cái gì nữa?” Một y tá khác đi tới cười trêu ghẹo. “Người đàn ông đẹp trai thật.” Vẻ mặt cô y tá si mê, ánh mắt sáng lấp lánh. “Làm ơn đi, người ta đã có bạn gái rồi.” “Phải không? Tôi thấy bọn họ chẳng thân thiết gì với nhau mà?” Sao có thể là người yêu được chứ? “Giữa những người yêu nhau chẳng nhẽ không có lúc giận hờn à? Vừa rồi lúc cậu bôi thuốc cho người kia, người đàn ông đứng ở chỗ này này...” Y tá chỉ vào một nơi cách họ đứng không xa, “Mu bàn tay giấu sau người nắm chặt lắm. Tôi còn hoài nghi liệu có phải anh ta bóp nát xương cốt ra rồi mới biết đau hay không ấy.” “Ồ! Thật sao?” “Cô gái à, tiếp nhận hiện thực đi. Đàn ông tốt bây giờ hầu như đều có chủ rồi. Cô còn trẻ, cứ bình tĩnh.” “... Haizz.” Một đường không ai nói câu nào Ra tới cổng lớn bệnh viện, Lục Chinh đột nhiên dừng lại, xoay người, lạnh lùng nhìn thẳng vào Đàm Hi, “Cô cố ý phải không?” “Ha?” “Tôi hỏi cô, có phải cô cố ý đúng không?” Anh gằn từng chữ một, lạnh như băng. Lúc này Đàm Hi mới hiểu ra rằng anh đang nghi ngờ cô dùng khổ nhục kế, đứng yên đó để xe đâm mình. Nụ cười đột nhiên trở nên nhạt nhòa, “Anh nghĩ về em như thế sao?” Cô hỏi lại. Sau khi nhìn có một cái thật sâu, Lục Chinh cười lạnh, “Chẳng phải lá gan của cô lúc nào cũng lớn như thế à?” “Nếu vừa rồi em bị xe đụng phải, liệu anh có đau lòng không?” Đồng tử người đàn ông co lại, “Cô thừa nhận ư?” Ấp ủ mấy phần tức giận. Đàm Hi di chuyển ánh mắt, mặt mày lạnh lùng. “Nói đến cùng, anh vẫn chẳng tin em.” “Đàm Hi...” Anh đột nhiên quát lên, “Cô điên rồi đúng không hả?” Lại dám lấy tính mạng ra đùa giỡn! Lần này, đổi thành cô không trả lời, mặc cho Lục Chinh nổi điên. Không ngờ, bàn tay lớn như cái kìm sắt lại túm chặt lấy cằm cô, Đàm Hi bị ép phải quay đầu nhìn thẳng vào anh. “Nói chuyện!” “Đừng cho là tôi không làm gì được cô!” Nghiến răng kèn kẹt. Trong mắt người phụ nữ dần mờ mịt hơi nước. Đàm Hi nghĩ, có lẽ sự ấm ức và sợ hãi trong cuộc đời cô chưa bao giờ đạt được tới độ cao như ngày hôm nay. “Anh...” Cô nghẹn ngào nhưng vẫn cố gắng để không bật khóc, “Định làm gì em chứ?” Không cho Lục Chinh bất kỳ cơ hội nào để trả lời, cô lại cười đau khổ, “Tay đấm chân đá? Hoặc là, xử lý lạnh? Cả đời sẽ không thèm nhìn, không tha thứ, không thấy mặt?” Lục Chinh cứng họng. “Anh nói đi?” “Đàm Hi, đừng ép tôi.” Ngầm có ý cảnh cáo, không kiên nhẫn tới cực độ. “Nếu em nhất định làm thế thì sao?” “Tự - chịu - hậu - quả.” Nói xong, ra vẻ định rời đi. “Anh đứng lại!” Đàm Hi nhìn theo bóng dáng người đàn ông, lạnh lùng mở miệng, “Anh cứ đi như thế sao? Năm đó em bỏ rơi anh một lần, giờ anh định dùng vô số lần để trả thù đúng không?” “... Mạng là của cô.” Bỏ lại bốn chữ này, nghênh ngang rời đi, bóng dáng vừa tuyệt tình vừa cô độc. Đàm Hi đứng yên tại chỗ, thật lâu sau mới phản ứng lại. Cô không đuổi theo mà vẫy một cái taxi, đi thẳng về biệt thự Thiển Thủy Loan của Hàn Sóc. Người mở cửa là dì giúp việc. “Mấy đứa trẻ đâu rồi ạ?” Sau khi Đàm Hi vào cửa thì nhìn khắp nhà, không hề thấy ai, ngay cả Khương Mỹ Linh cũng không ở nhà. “Bà chủ và cô chủ mang ba đứa nhỏ ra ngoài, nói là tới... công viên trò chơi?” “Bao lâu rồi?” “Ăn cơm xong thì đã gọi tài xế đưa đi.” Dì giúp việc đưa nước cho Đàm Hi, “Cô uống nước đi. Hôm nay khá lạnh, có cần tôi lên lấy thêm quần áo cho cô không?” Đàm Hi nhận lấy, nói lời cảm ơn, “Không cần đâu ạ.” “Ồ, thế cô cẩn thận kẻo bị cảm đấy.” “Vâng.” Uống vào nửa cốc nước ấm, dạ dày bắt đầu ấm lên, Đàm Hi xoa bụng rồi đi lên lầu. Trở lại phòng, nhớ tới lời của dì giúp việc nên lại tùy tiện lấy một cái áo khoác ra, khoác lên người. Lúc này, tuyết ở Zurich vẫn chưa tan... Đàm Hi nhìn mình qua gương, lúc đi thỏa thuê mãn nguyện, cuối cùng đội mưa mà về. Cô mặc thành thế này, cố chịu cái lạnh, rốt cuộc là vì cái gì chứ? Anh không hề cảm kích, hết thảy đều thành trò cười. Lòng đàn ông như sắt đá, hôm nay cuối cùng cô cũng được chứng kiến rồi. Đàm Hi không khỏi duỗi tay xoa gương mặt mình, năm năm, cô già rồi sao? Tại sao anh có thể thờ ơ, lạnh như một tảng băng vĩnh cửu thế? Người phụ nữ trong gương mặc váy màu đen, những chỗ da thịt lộ ra ngoài đầu trắng ngần, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng để che đi những vết tàn nhang nhỏ xuất hiện sau khi sinh nở, hoàn toàn chẳng có gì khác năm năm về trước. Lục Chinh đợi ở ven đường năm phút đồng hồ, cô không hề đuổi theo. Ha... Thái độ muốn cứu vớt đây ư? Cũng chỉ có như thế mà thôi! Nụ cười lạnh hiện lên môi, anh đưa tay vẫy một chiếc taxi, “Tới cao ốc tài chính Trung Hoàn.” Hàn Sóc dẫn ba đứa trẻ đi chơi vô cùng vui vẻ, suốt đường về đều nói cười, hiển nhiên vẫn chưa dứt khỏi sự phấn khích từ công viên trò chơi. Trên mặt Khương Mỹ Linh cũng mang nụ cười thư thái. Mấy đứa trẻ thì càng không cần phải nói, ríu ra ríu rít, cực kỳ phấn khích. “Nói xem, chơi có vui không?” Hàn Sóc vung tay lên. “Chơi vui...” Ba âm thanh non nớt, vừa mềm mại vừa đáng yêu.