Cả chợ một phen bát nháo lên hết cả, ai cũng thầm tấm tắc khâm phục mợ Ngọc Liên dám đánh cho tên Báu kia một trận đã mắt.
Chỉ riêng Loan Châu lúc này biết mình hơi quá tay thì lén lút nhìn cậu Thiên Phúc, mà nghĩ lại gương mặt lúc cậu xuất hiện lại khiến cô buồn cười. Chẳng biết người báo tin thế nào mà trông cậu hoảng hốt thật sự, cô thầm nghĩ cậu ấy lo cho mình thật sao?
“Mợ còn đứng cười được à?”
Giọng cậu vang lên làm cô giật mình, nụ cười trên môi cũng trở nên méo xệch. Còn đang chuẩn bị tâm lý bị mắng thì cậu lại nói tiếp.
“Có đau chỗ nào không? Bọn nó không làm mợ bị thương chứ?”
“Hả? Tôi...tôi không sao!”
Gương mặt Loan Châu đỏ ửng lên, cô nhìn lảng ánh mắt sang phía khác, Lụa với Tỵ lại một lần nữa mắt tròn mắt dẹt nhìn hai người, một người lạnh nhạt quan tâm, một người e thẹn cúi đầu. Tỵ nó lẩm bẩm.
“Rõ ràng khi nãy mợ có như vậy đâu, không lẽ...”
Bà Lý hắng giọng, bà đứng dậy lên tiếng gọi cả đám người cùng về phủ, đám đông thấy hết chuyện cũng tản ra ai đi đường nấy. Loan Châu vừa đi vừa nghĩ.
Thôi rồi, thế nào bà ấy cũng lại ca bài ca muôn thuở về cái gì mà mặt mũi con dâu của phủ Lý nữa cho xem. Cô vừa đi chân vừa đá đá mấy viên sỏi dưới chân làm chúng lăn lên lộc cộc.
Trong nhà lớn của phủ Lý, bà Lý vẫn chưa có động thái gì cả, bà vẫn điềm nhiên dùng trà, Loan Châu thì đứng sau lưng Thiên Phúc, thật ra thì cậu bảo cô đứng sau lưng mình.
Đặt tách trà xuống bàn, tiếng đồ sành sứ va chạm vào bàn gỗ làm cả Tỵ và Lụa đồng loạt giật mình rồi lén nhìn bà.
“Ngọc Liên!”
Tiếng bà Lý gọi khẽ vang lên, Thiên Phúc liền phân trần cho cô.
“Mẹ, mẹ đừng bắt phạt mợ ấy, vợ con để con chỉ dạy!”
Loan Châu trợn mắt nhìn Thiên Phúc, cậu định dạy cô sao? Bà Lý liếc mắt nhìn Thiên Phúc vẫn đang giơ tay cản Loan Châu phía sau, bà lên tiếng.
“Mẹ gọi mợ ấy chứ đã phạt gì hả?”
Thiên Phúc quay lại nhìn Loan Châu, cô bĩu môi rồi đi ra đến trước mặt bà Lý. Cô chủ động vòng tay lại, lộ ra gương mặt hối lỗi, đôi mắt cố rặn ra hai giọt nước mắt nhìn bà.
Tuy đã cố gắng hết sức nhưng bà Lý chỉ cần nhìn qua đã biết cô lại giở trò, giọng bà lại cất lên.
“Tôi còn không hay là mợ biết đánh nhau đấy!”
“...”
“Tên Lê Gia Báu kia cậy quyền, nhà chúng kéo đến đây thì mợ liệu thân!”
Thiên Phúc cứng rắn đáp.
“Mẹ yên tâm, tên đó dám đến phủ thì con không để yên đâu!”
Bà Lý nhìn sang Loan Châu rồi nói tiếp.
“Còn mợ, phạt mợ hôm nay không được ăn cơm, lần sau có chuyện gì cũng phải biết thân phận của mình, không được để người ngoài chê cười con dâu của phủ!”
“Phạt...phạt không ăn cơm?”
Loan Châu thảng thốt hỏi lại, cô mếu máo nhìn bà Lý rồi nhìn sang Thiên Phúc cầu cứu. Ai mà biết chỉ đánh nhau vài cái lại phải nhịn ăn kia chứ!
Thiên Phúc cố gắng xin cho cô nhưng bà Lý không đồng tình, bà đứng dậy bỏ đi về phòng kệ cho Loan Châu đang mếu máo.
Quay sang nhìn gương mặt đang lấm lem nước mắt, bắt cô nhịn đói làm sao mà chịu được. Thiên Phúc thở dài bảo cô cứ nghe lời rồi cậu sẽ nghĩ cách.
Loan Châu hậm hực bỏ đi ra ngoài, bước chân rầm rập làm Thiên Phúc nhìn theo mà vừa buồn cười vừa thấy tội.
......................
Nhà quan họ Lê. Gia Báu về nhà với gương mặt sưng vù, cả bọn người hầu có đứa còn đi khập khiễng, vừa đi hắn vừa chửi vừa hăm dọa.
Bà Thị Lài mẹ hắn vừa thấy con trai về như vậy thì chạy ra tru tréo lên.
“Ối trời ơi! Con làm sao thế này hả, là đứa nào dám đánh con bà? Ôi ôi con trai của mẹ...”
Vừa dứt lời bà lại quay ra chửi đám người hầu.
“Một lũ ăn hại, tụi mày đi với cậu mà để cậu bị gì thế này hả?”
Tên Báu phun bãi nước bọt lẫn chút máu ra sân rồi đi vào nhà. Bà Lài chạy vô trước gọi chồng, giọng vẫn cứ chanh chua.
Ông Lê Gia Nghị đi ra, trông thấy con trai thì không những bênh mà còn hằn học.
“Mày lại gây chuyện với ai để ra cớ sự hả?”
Bà Lài nghe chồng mắng con lại bênh.
“Nó con trai ông đấy! Ông không bênh nó lại bênh ai đâu đâu ấy!”
“Nó thế nào cả xã cả huyện này biết, vậy tôi hỏi bà, khi không người ta đánh nó à?”
Bà Lài đuối lý, định cãi mà không cãi được thì xuống nước hỏi con trai mọi sự tình.