Trong lúc điện Bách An đang rối loạn thì tại Dinh Quán.
Thiên Phúc khi vừa về đến thì đã thấy Loan Châu nằm trên giường trán rịn mồ hôi, cô luôn miệng kêu nóng. Chiếc áo võ khi nãy đã bị tuột xuống lộ bờ vai trắng cùng chiếc yếm hồng. Lúc này thì đến lượt Thiên Phúc bị nóng mặt, hai tai cậu đỏ bừng nuốt khan.
Đi lại ngồi xuống, cậu đưa tay sờ trán cô, nhưng cái chạm ấy lại làm Loan Châu nổi dai óc, cô khẽ kêu lên một tiếng khiến Thiên Phúc loạn nhịp.
Đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền, bờ môi hờ hững cùng đôi má đỏ hồng, Thiên Phúc vuốt lấy những sợi tóc vươn trên mặt, tay cậu chạm đến đâu thì Loan Châu lại quay sang như muốn chạm thêm chút nữa.
“Nóng…tôi…nóng…”
Trong lòng cậu Thiên Phúc lúc này chia ra hai luồn suy nghĩ, một là cậu đã biết cô bị gì, chuyện xảy ra quan hệ e là vợ chồng khó tránh. Tuy vậy lợi dụng lúc cô bị trúng thuốc mà “ra tay” lại chẳng đáng mặt quân tử.
Nhưng nhìn cô thế này làm sao chịu được, Thiên Phúc nuốt khan cuống họng, ngón tay cậu miết lên gương mặt rồi làn môi của cô. Loan Châu khẽ mở mắt, đôi mắt nhìn cậu mơ màng ươn ướt.
Nhẹ nhàng cúi xuống áp môi mình vào môi cô, Loan Châu khẽ nhăn mặt, tay muốn đẩy cậu ra mà chẳng còn sức. Tay cậu nắm đan lấy tay cô, nụ hôn càng say đắm hơn.
Loan Châu cũng chẳng thể cưỡng lại, bàn tay ấm áp của cậu đang dần đặt lên vai cô khiến cô thổn thức. Rời môi Loan Châu, Thiên Phúc hôn xuống cổ cô, được cậu mơn trớn, cảm giác khó chịu dần dần phai đi.
Chiếc áo cánh bên trong theo đà rơi ra giường, bộ ngực thiếu nữ chỉ còn lại chiếc yếm che hờ hững. Loan Châu cong người, cơm đau nhói làm cô nấc nhẹ lên một tiếng, Thiên Phúc ôm lấy cơ thể mềm mại mà hôn lên đôi mắt đang ầng ậng nước mắt an ủi.
Giọng cậu ấm áp.
“Không sao cả, không sao cả!”
Hai hàng nước lăn xuống hai khóe mi, Loan Châu nấc lên trong vòng tay cậu.
…
Điện Bách An.
Sau một lúc vòng vo chối cãi, Diệp Lan cũng nhận tội. Suy cho cùng một tiểu thư mới tuổi trăng tròn, làm sao cãi lại công chúa Huyền Vy ranh mãnh, cô chỉ muốn một lần khiến Thiên Phúc phải cưới mình chứ nào ngờ thuốc ấy giết người.
Nghe đến mạng người thì cô tiểu thư trẻ ấy đâu thể chối tội, Diệp Lan quỳ rạp, mắt đỏ hoe nhìn cha cầu cứu. Vị quan Đô đốc nghe con gái thú nhận thì mặt đen như đít nồi, bao danh tiếng bị cô con gái cưng phủi sạch. Ai đời tiểu thư khuê các lại hạ xuân dược nam nhân? Ông nóng sôi máu tiến đến tát Diệp Lan làm cô bật khóc.
Công chúa Huyền Vy đứng khoanh tay nhìn mà lòng không kiềm nén được sự hả hê.
Dám bỏ thuốc chồng của chị cô sao? Trơ trẽn!
Đột nhiên Huyền Vy cười ranh mãnh, cô thầm nghĩ chắc giờ này hai người kia đã gạo nấu thành cháo luôn rồi chứ cơm gì nữa chứ!
Thái y đã cho cô biết Loan Châu trúng thuốc gì và cách “giải độc” thế nào rồi mà.
Lúc này quan Đô đốc mới bước lên xin cho con gái, nhân lúc này nói rõ tình cảm thay con.
“Bẩm Hoàng thượng, con gái thần cũng vì cảm mến Phó tướng mà làm ra chuyện xấu hổ, thần cúi xin Hoàng thượng cứu lấy danh dự của con gái thần!”
“Ý khanh là sao?”
Nhìn sang con gái, ông nói tiếp.
“Xin Hoàng thượng ban hôn cho con gái cùng Phó tướng để…”
Lời nói còn chưa dứt, công chúa Huyền Vy đã đanh thép đáp trả.
“Hoang đường, con gái ông làm sai lại bắt Phó tướng chịu trách nhiệm?”
Mọi người xung quanh lại bàn tán, trước mặt cha vợ Phó tướng lại xin ban hôn cho con gái của mình, vị quan này cũng quá xem thường người khác rồi.
Vua Thế Minh khẽ lắc đầu, người nhìn cha con ông Lê Tịnh mà nói.
“Đô đốc khanh, Phó tướng trước kia đã nói với ta là phủ Lý từ bao đời chỉ một vợ một chồng không nạp thiếp. Ngày ta ban hôn cho hai nhà đã hứa với nhà họ Lý không ép nạp thiếp sau này. Bây giờ khanh nói vậy khác gì bắt ta không giữ lời hứa cậy uy quyền làm bậy?”
Giọng nói dõng dạc, lời nói không giận mà khiến người nghe phải sợ, cả điện im lặng không ai dám bàn tán. Quan Đô đốc nghe vậy vội thanh minh.
“Bẩm…thần không có ý đó, chỉ xin Hoàng thượng…”
Vua Thế Minh tỏ vẻ bức xúc.
“Con gái khanh làm sai phải chịu, ta tuy là vua một nước nhưng không thể ép buộc người khác, nếu ngươi không phục cứ xin ta sẽ phê chuẩn!”
Vua Thế Minh thừa biết phe cánh quan Đô đốc không nhỏ, người cũng chẳng phải lấy việc công xử việc tư. Nhưng đây là đã sai lại càng sai khi con gái có tội lại muốn đẩy người khác chịu trách nhiệm.
Mặc cho Diệp Lan đang nức nở, mặc cho quan Lê Tịnh đang dập đầu xin, vua Thế Minh vẫn không chấp nhận thỉnh cầu.
Chẳng ai còn gan mà xin cho Diệp Lan, ngay cả cha cô cũng không thể, Diệp Lan xấu hổ tủi nhục chỉ biết khấu đầu khóc lóc. Huyền Vy đứng nhìn bĩu môi.
“Xí, ngươi có khóc thì cha ta cũng chẳng cho ngươi toại nguyện đâu.”