Nàng Dâu Nhà Họ Lý

Chương 4: Oan duyên



Chuyến đi chở hàng vừa kết thúc, Thiên Đức trở về phủ trình diện với cha mẹ rồi đi về phòng. So với Thiên Phúc lúc nào cũng tỏa ra khí phách của một vị phó tướng thì Thiên Đức lại ôn hòa hơn, khí chất không kém anh trai nhưng khiến người đối diện dễ chịu.

Căn phòng của cậu Thiên Đức phải đi qua khu vườn, vừa đi ngang đã trông thấy một bóng dáng đang đi quyền đánh võ. Thân thể nhỏ bé mà động tác nhanh nhẹn, Thiên Đức đang suy nghĩ cô nương nhà ai mà lạ lẫm đến vậy.

Chợt cậu giật mình, lồng ngực rộn ràng khi cô nương kia quay mặt lại, là Ngọc Liên. Sự kinh ngạc được đẩy lên cao hơn khi cậu thấy Ngọc Liên trong bộ dạng này.

Trước khi chuyến hàng vừa rồi xuất phát, chẳng phải Ngọc Liên vẫn đang bệnh nằm trên giường sao? Sao chỉ mới đó mà cô lại khỏi bệnh lại còn biết đánh võ. Ngọc Liên mà Thiên Đức biết từ nhỏ đến nay chỉ là một cô nương yếu ớt kia mà.

Khi trông thấy Loan Châu leo lên cây, cậu toan bước ra đỡ sợ cô té xuống nhưng dường như chuyện leo trèo này chẳng hề hấn gì với cô.

Khẽ mỉm cười khi trông thấy bóng dáng ấy đang vui vẻ, Thiên Đức cũng rảo bước về phòng. Từ khi bước chân vào Phủ Lý chưa khi nào Thiên Đức thấy Ngọc Liên vui như vậy, cậu ngỡ như đó không phải là cô. Người con gái cậu thầm mến bao lâu.

Ngọc Liên nhỏ hơn Thiên Đức một tuổi, từ nhỏ vì hai nhà đã có thân tình nên lũ trẻ hay chơi đùa cùng nhau. Cậu bé năm ấy mến cô gái nhỏ, biết Ngọc Liên hay bệnh nên cậu luôn kè kè bên cạnh giúp đỡ cô.

Khi Ngọc Liên tròn mười lăm tuổi, Thiên Đức suy nghĩ muốn xin cha mẹ cưới cô thì mới hay hôn ước năm nào của hai nhà.

“Đứa con đầu tiên sẽ định hôn ước!”

Cậu Thiên Đức khi ấy bủn rủn tay chân, đôi mắt lạc thần vì hiểu rằng người cưới Ngọc Liên là anh trai mình. Mối tình ấp ủ bao năm bất chợt hóa tro bụi theo lời định ước, càng khiến cậu buồn bã hơn khi biết Ngọc Liên cũng có cảm tình với Thiên Phúc.

Về phần Thiên Phúc, anh chẳng tha thiết gì nhưng thời này tôn trọng sĩ diện, nếu anh không đồng ý chẳng khác gì khiến cha anh và cả bên nhà họ Trần sẽ bị dèm pha.

Quanh đi quẩn lại thì hôn sự cũng diễn ra, ngày rước dâu cả hai họ đều chúc phúc, Hoàng Thượng cũng gửi quà mừng cưới cho vị phó tướng.

Duy chỉ có Thiên Đức là chua chát nhìn anh trai mình nên duyên cùng cô gái mình thương.



Trên môi vẫn nở nụ cười cùng cha mẹ đón khách nhưng trong lòng lại trống trải đến cùng cực.

Buổi tiệc ấy Thiên Đức uống say khướt, gặp ai cũng khoe anh trai mình lấy vợ, đến khi hai chân đan vào nhau hết bước đi được thì mới chịu để người hầu dìu về phòng.

Trong căn phòng tối om được chiếu sáng bởi hai ngọn đèn dầu le lói. Thiên Đức ôm đầu, nước mắt tuôn rơi, trái tim cậu đau đớn chưa thể chấp nhận sự thật này. Ngã vật xuống giường, cậu gác tay lên đôi mắt đang đỏ hoe mà đôi mi không ngừng run rẩy.

Tại căn phòng tán hôn, Ngọc Liên đang e ấp tuổi xuân, hồi hộp chờ đợi Thiên Phúc đi vào

Cô mặc bộ hỷ phục cổ truyền, đầu đội mấn chân mang hài thêu. Gương mặt được trang điểm phần nào che đi vẻ nhợt nhạt của một người bệnh.

Cánh cửa phòng mở ra, một người nam mặc hỷ phục đi vào, cả căn phòng lập tức tràn ngập mùi men nồng.

Thiên Phúc chẳng thèm nhìn lấy cô dâu mới, cứ vậy mà nằm vật ra giường ngủ say như chết. Ngọc Liên sững sờ nhìn anh một hồi, rồi cũng nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh hồi hộp mà nhắm mắt.

Sáng hôm sau, Tỵ, cô hầu đi cùng cô đã gõ cửa gọi cô dậy, Ngọc Liên mệt mỏi mở mắt nhìn sang bên cạnh, Thiên Phúc đã đi đâu mất.

Cuộc sống của Ngọc Liên cứ nhạt nhẽo trôi đi, Thiên Phúc ngoài những lúc lên kinh thành, rồi đi ra ải để tuần tra, căn bản là chưa hề chạm vào người cô dù cả hai đã thành thân được một tháng.

Thiên Phúc trên dưới vài lần đã nói với Ngọc Liên về chuyện hôn ước của cả hai, anh không có tình cảm với cô, nên sẽ không vấy bẩn cô. Để sau này dù có hưu thê thì Ngọc Liên vẫn còn là một cô nương trong trắng.

Bởi vậy, mỗi lần về phủ là Thiên Phúc luôn sang phòng sách nghỉ ngơi, anh lạnh nhạt vô hạn với người vợ của mình đến mức khiến cô phát bệnh mà chết.

Một cái chết bất ngờ mà chẳng ai hay biết!

...****************...