Chung Linh cảm thán trong lòng, nếu như những lúc không có khách mà cũng được như vậy thì tốt biết bao! Bây giờ cái nào mới là dáng vẻ thật của thằng nhóc đây!
“A, đây chính là tiểu Lăng Vân sao? Ngoan quá ta ơi!” Trương Manh cúi đầu nhìn đứa bé miệng dẻo quẹo, một đôi mắt phượng, sống mũi rất thẳng, nhìn tổng thể rất giống ba thằng bé, chỉ là còn mang dáng vẻ con nít thôi.
“Bé nhà em sao rồi?” Chung Linh quan tâm hỏi Trương Manh, nếu tính ra thì con gái nhà đó còn lớn hơn Chu Lăng Vân nữa. Thú vị nhất là, nếu như tính ngày tháng một chút thì hình như là lúc ở bệnh viện có em bé.
“Ở nhà bà nội ấy. Bây giờ con bé nghịch chịu không nổi!”
Con gái của Trương Manh hay được ông bà nội đón đi. Đương nhiên là tại vì hai vợ chồng cô đều làm trong quân đội, công việc rất bận rộn.
Hai người phụ nữ có rất nhiều chuyện để nói, tất nhiên là về chủ đề con cái.
Sau bữa ăn, Chung Linh và Trương Manh ở trong phòng nói chuyện. Chu Bảo Cương và Ngô Chí Viễn thì đến thư phòng, cũng là phòng khách.
“Con gái em tên gì vậy?” Chung Linh thật sự nhớ không ra.
“Tên Ngô Địch. Là ông nội con bé đặt đó.”
Chung Linh nhớ đến một câu nói, “cô độc nhất là người anh hùng, cô quạnh nhất là kẻ vô địch” (Ngô Địch) (1)
“Tên hay.” Khen ngợi một chút cũng cần thiết.
“Cái con bé xí xọn này ấy hả, cũng chẳng biết là sau này lớn lên sẽ như thế nào mà bây giờ đã biết thích đẹp, thích mặc quần áo mới rồi. Lúc nào không để ý là con bé lại lục hết quần áo trong tủ ra ướm lên người hết một lượt, có khi còn mặc quần áo của em nữa chứ!” Đối với dáng vẻ xinh xắn của con gái, Trương Manh rất tự tin.
“Thật sao? Thật đáng yêu quá! Không biết chừng nào mới gặp được con bé nữa.” Chung Linh thật muốn gặp cô tiểu công chúa này.
“Sắp rồi, chúng em sắp được điều về rồi.” Tin tức này thật hay ho.
“Sao vậy? Điều về à?” Chung Linh thăm dò hỏi. Chẳng biết là chuyện này có tiết lộ được hay không?
“Đúng vậy. Nhưng em cũng không biết cụ thể là về đâu. Chắc là thực hiện hệ thống quân hàm gì đó. Ông xã nhà chị được định cấp bậc nào vậy?” Trương Manh rất hiếu kỳ.
“Cái này chị cũng không biết, ảnh không nói với chị.” Chung Linh cũng rất hiếu kỳ. Cái miệng của ông xã mình cũng thật là kín.
“Không thể chứ! Cái này không phải là đã sớm báo lên rồi sao?” Trương Manh cảm thấy rất kỳ lạ.
“Ai mà biết chứ!” Vu Nhã Tĩnh và Hàn Minh Minh thì có thể đã biết, nhưng nói mấy cái chuyện vô căn cứ, hay là mấy chuyện liên quan đến lợi ích này nọ, họ đều có chút che che giấu giấu, chỉ có Chung Linh là không quan tâm đến.
Nhưng nếu nói thật thì Chung Linh cũng không phải không quan tâm, cô càng quan tâm đến cảm nhận của ông xã mình hơn.
“Cũng đúng, chúng ta đâu có quản được chuyện này.” Trương Manh cũng biết chuyện này liên quan đến rất nhiều phương diện.
“À phải, cha mẹ chồng em sao rồi? Sức khỏe tốt cả chứ?” Chung Linh nhìn lướt qua sắc mặt của Trương Manh.
“Cũng khỏe. Nhưng dù sao các cụ cũng đã 60 tuổi hết rồi, cơ thể khó tránh được có chút suy yếu. Mẹ chồng em trước nay đều như vậy, suốt ngày cứ nói chỗ này không khỏe, chỗ kia khó chịu.” Trương Manh nhỏ tiếng, sợ rằng Ngô Chí Viễn nghe thấy.
“Vậy sao? Cụ không khỏe chỗ nào vậy?” Chung Linh cũng nhỏ giọng hỏi.
“Theo em thấy, thật ra là do hoạt động quá ít, suốt ngày cứ ngồi trong phòng làm việc. Còn nữa chính là hy vọng có người quan tâm cụ thôi.”
Có nghĩa là trong lòng của bà trống trải sao? Phụ nữ giống kiểu Lâm Đại Ngọc? Chung Linh suy đoán.
“Này... chị có hai cây nhân sâm, em đem về biếu cho bà cụ một cây đi!” Chung Linh nhỏ giọng nói. Nếu như Chu Bảo Cương mà biết được thì chắc chắn là anh sẽ đoán ra được toan tính của cô.
“Bao nhiêu tiền vậy chị? Mẹ chồng em thật sự rất thích thứ này, nhưng bây giờ chẳng biết đâu là thật đâu là giả. Lần trước bà tốn hết kha khá tiền mà mua phải một cây giả, tức giận đến nỗi ngã bệnh một trận.” Trương Manh nghe Chung Linh nói như vậy thật sự rất vui mừng.
“Đây là trước kia chị mua được. Dựa vào tình cảm huynh đệ của hai người họ, chị làm sao mà lấy tiền của em được! Nói đến tiền bạc chỉ làm mất tình cảm. Hơn nữa, khi ở bệnh viện quan hệ của chúng ta cũng thân thiết mà. Một lát em lén bọc nó lại, nhất định đừng để cho hai người kia biết, coi như là chuyện bí mật giữa hai chị em chúng ta thôi.”
Chung Linh vừa nói vừa lấy nhân sâm cho Trương Manh. Chung Linh để nhân sâm ở trên nóc tủ quần áo, cô phải dùng đến một chiếc ghế mới có thể với tới được. Chỉ có bỏ ở chỗ này thì tiểu quỷ mới không thể lục đến.
“Như vậy thì đâu có được. Em...”
Chung Linh lấy một gốc nhân sâm thông thường. Nhưng cho dù là thông thường thì ở bên ngoài cũng khó mà kiếm được.
“Nhớ nhé, nhất định không được nói cho hai người bọn họ, biết chưa?” Chung Linh lại dặn dò thêm một lần.
“Nói ra sẽ thế nào?” Trương Manh có chút không hiểu.
“Bọn họ sẽ nghĩ chúng ta làm như vậy là coi thường tình bạn của họ. Em biết chưa?”
Chung Linh tin rằng nếu Trương Manh nhận cây nhân sâm này thì mục đích của cô sẽ dễ dàng đạt được hơn.
“Vậy được rồi! Cám ơn chị nhiều.” Lúc này Trương Manh mới đem nhân sâm nhét vào túi của mình.
Ngày hôm sau, hai vợ chồng Ngô Chí Viễn vội vàng ra đi, như vậy càng chứng minh lần này hai người họ đến không phải là vì chuyện bình thường. Chung Linh cũng không hỏi Chu Bảo Cương là có chuyện gì, nhưng từ biểu hiện của chồng, cô có thể cảm nhận được chuyện này dường như rất nghiêm trọng.
...
Cơm trưa của trường học vẫn được tổ chức. Mỗi ngày, những đứa trẻ đến xem cũng không hề giảm đi, ngược lại còn có xu hướng gia tăng. Hai tên tiểu quỷ sứ Chu Lăng Vân và Vương Hạo Đình còn bưng tô cơm nhỏ của mình đứng trước cửa nhìn mấy bạn nhỏ trong lớp mẫu giáo, từ từ ăn cơm. Có một đứa bé thật sự là thèm thuồng đến nhịn không nổi, đến xin hai đứa quỷ sứ một ít. Sau đó bạn nhỏ Chu Lăng Vân cũng rất có lòng nhân ái, cho bạn mình một muỗng.
Đồ ăn hôm nay có cơm gạo trắng, thịt heo chưng miến, tuy rằng thịt không nhiều nhưng cũng không phải là ít, miến thì chưng mềm nhừ. Còn có món nấm chiên giòn, rất là ngon. Đồ ăn hôm nay quả thật là không thể nào chê.
Hôm nay Chung Linh phát hiện ra hiệu trưởng và phó hiệu trưởng cũng đến đây, ngồi cùng với Hà Vân ở một cái bàn nhỏ ăn cơm.
Vu Nhã Tĩnh cũng rất tinh ý mua mấy chai đồ uống. Nhưng không ngờ hai đứa tiểu quỷ Chu Lăng Vân và Vương Hạo Đình nhìn thấy, không cho chúng uống thì chúng cứ đứng ở trước cửa, nếu kéo chúng qua một bên thì một lát chúng lại đứng về vị trí cũ, thật là bướng bỉnh không chịu nổi! Vương Hạo Đình cũng y chang Chu Lăng Vân, đứng cùng chiến tuyến với tiểu huynh đệ của mình.
Chung Linh cũng không phải là không nỡ cho hai đứa nhóc uống, mà là đồ uống của thời này toàn là đường hóa học, sao mà yên tâm cho chúng uống được chứ? Còn kèm xa mấy chai nước ép cô mua nữa. Sau đó cũng là do Chung Linh nói với bọn trẻ, nếu như hai đứa ngoan ngoãn ăn hết cơm, không đòi uống nước ngọt nữa thì sẽ cho hai đứa ăn đào, rất là ngon đó nha! Nhờ thế, hai tên nhóc mới chịu bỏ.
Gần đây Chung Linh phát hiện ra một chuyện khiến cho cô không biết phải xử lý thế nào, không biết tại sao mà quần của con trai lại rách nhanh đến vậy? Phần đũng quần chưa đến hai ngày rách một cái lỗ lớn rồi. Đã là cái quần thứ ba rồi nha. Chung Linh càng nghĩ càng thấy không đúng, đi hỏi Vu Nhã Tĩnh thì cô lại nói với Chung Linh rằng, “Đều là tại cu cậu nhà chị hết, nếu như là đứa khác em đã sớm cho về nhà rồi.” Sau đó nhìn Chung Linh với ánh mắt bất đắc dĩ.
Chung Linh nhìn thần sắc của cô nàng cũng cảm thấy rất là kỳ lạ. Một ngày, nhân lúc không có tiết, Chung Linh đi đến sân sau của nhà trẻ, len lén nhìn từ ngoài cửa sổ vào. Vu Nhã Tĩnh đang dạy bọn trẻ hát mấy bài hát nhi đồng, một cô dạy trẻ khác đang dỗ dành một đứa bé, mà đứa bé đang khóc kia lại ngồi kế bên Chu Lăng Vân. Còn tiểu quỷ sứ Chu Lăng Vân thì đang mài đũng quần của nó trên ghế. Ghế bằng gỗ, cứ mài như vậy mà quần không rách mới lạ! Chung Linh hít sâu một hơi, nghĩ đến lúc về nhà phải cùng cây chổi nói chuyện với con trai một phen mới được.
Vu Nhã Tĩnh nói nhỏ với Chung Linh, chuyện bên nhà ăn cuối cùng đã có tin tức, chắc là không có vấn đề gì nữa. Chung Linh nghe vậy cũng mừng cho cô. Chung Linh cũng hỏi Vu Nhã Tĩnh về chuyện liên quan đến cấp bậc, nhưng cô ấy cũng không rõ lắm. Chuyện như thế này, chắc là mấy ông cũng tính toán giống nhau, không nói ra.
Sau bữa cơm tối, Chu Bảo Cương kêu Chung Linh đưa con trai qua nhà Hàn Minh Minh.
“Sao vậy? Có chuyện gì à?” Hai ngày nay Chung Linh có hơi khẩn trương.
“Không có gì. Chúng ta đi xem phim đi. Nghe nói có một bộ phim của Hồng Kông, chúng ta đi xem đi!”
Chung Linh có hơi kinh ngạc, đây là.... hẹn hò hả? Thật đúng là hiếm có nha. Người như anh mà lại nói ra chuyện hẹn hò xem phim, thật đúng là chuyện không sao tưởng tượng nổi!
“Vậy nếu về nhà muộn thì...” Chung Linh lo là không vào nhà được.
“Anh có nói qua rồi.” Vậy là có thể đi rồi.
Chung Linh tỏ ra có chút xúc động, vừa dỗ vừa dụ để con trai chịu qua bên nhà Hàn Minh Minh, sau đó nhanh chóng thay quần áo, chải tóc.
Chu Bảo Cương cũng thay xong quần áo. Bộ quần áo này của anh là do Chung Linh mua cho, giá cả cũng không có rẻ. Nhưng mà đồ tốt đúng là đồ tốt! Áo sơ mi và jacket nhìn bình thường như vậy nhưng khi mặc lên người anh thì thật...! Còn cái quần kia, Chung Linh cũng phải khen mình đúng là có mắt nhìn. Nhìn đường chỉ, chất lượng thì khỏi phải bàn cãi rồi, nhưng quan trọng nhất vẫn là người mặc kia! Mỗi khi cử động, có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của đôi chân rắn chắc của anh.
Lúc này cô mới có phản ứng, nãy giờ cứ mê mẩn nhìn đôi chân của anh, bất giác mặt cô ửng đỏ lên. Cũng chẳng biết là vì cái gì, con trai cũng đã lớn nhường này rồi, tuổi tác của cô cũng đã đủ nhiều rồi, vậy mà bị anh cười trêu mà cô vẫn đỏ mặt.
Lúc hai người ra ngoài cũng đã hơi muộn. Khởi động chiếc xe mượn được, trước tiên cứđến một rạp chiếu phim đã đi.
Rạp chiếu phim trong huyện thành này không lớn, nhưng vì hai người đến trễ nên vé đã hết mất tiêu, hai người chỉ có thể đi nơi khác, đến một rạp chiếu bóng. Chỗ này không bị hạn chế về thời gian, hai người đưa tiền rồi đi vào.
Trong rạp chiếu bóng rất tối, chỉ có thể miễn cưỡng tìm chỗ trống. Bố cục bên trong cũng rất đơn giản, phía trước là một tấm màn, chỗ ngồi bên dưới đều có những vách ngăn cao khoảng một thước.
Chu Bảo Cương và Chung Linh chọn ngồi ở một mé. Không gian xung quanh ngập tràn khói thuốc, còn loáng thoáng tiếng nói chuyện. Phim đang chiếu là một bộ phim Hồng Kông mà Chung Linh chưa từng xem qua, phim đã chiếu được một lúc rồi. Chu Bảo Cương cảm thấy thú vị, xem rất chăm chú, một lát sau cũng rút một điếu thuốc ra châm.
Ông xã rất ít khi hút thuốc ở trước mặt cô, như vậy chắc chắn là trong lòng có tâm sự. Nhưng anh không muốn nói, Chung Linh cũng không hy vọng có thể ép anh nói được.
“Sao vậy? Đột nhiên lại nghĩ đến đi xem phim?” Chung Linh hỏi chồng, xem xem anh có nói gì không.
“Không có gì. Anh nghe người ta nói qua thôi. Kết hôn lâu như vậy rồi mà chúng ta vẫn chưa có hẹn hò qua.” Chu Bảo Cương cảm thấy mình thật sự là nợ bà xã rất nhiều thứ.
“Anh nói gì thế! Hai chúng ta có thể ở bên nhau là em đã thấy hạnh phúc lắm rồi.”
Chu Bảo Cương nhìn vợ mình, ánh mắt kiên định của cô làm cho tim anh rung động.
“Nếu như anh không làm lính nữa, em có đồng ý về quê với anh không?” Chu Bảo Cương nghĩ ngợi một hồi, trước tiên cứ hỏi vợ cái đã.
“Chỉ cần anh thích là được, làm gì cũng được, về quê cũng được, dù sao cũng ở chung với nhau, không phải sao?” Chung Linh cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc.
“Anh biết em đưa nhân sâm cho Trương Manh rồi. Anh cứ nghĩ là em mong anh có thể lên chức.”
Chung Linh bị dọa thật rồi.
“Chuyện đó... Em đâu có nói gì với Trương Manh đâu. Mà sao anh biết vậy?” Chung Linh biết rằng anh không thích như vậy.
“Anh thấy túi cô ấy lộ ra mấy cái rễ nhân sâm.” Thì ra là vậy. Mắt của anh thật tinh quá!
“Chuyện nghiêm trọng lắm hả? Anh muốn giải ngũ sao?” Chung Linh biết chuyện này đối với anh là như thế nào.
“Không phải. Nhưng mà gần đây ai cũng bàn luận về chuyện cấp bậc, nếu như cấp bậc có được không giống như những gì mình mong đợi thì chắc sẽ có nhiều người lựa chọn giải ngũ. Bởi vì đến một tuổi tác nhất định, đến một cấp bậc nhất định, chuyện thăng chức sẽ bị hạn chế.” Thì ra là như vậy, Chung Linh thật sự giật mình.
Sau một tiếng đồng hồ, bộ phim cũng đến hồi kết. Thật ra hai người cũng không để tâm đến bộ phim lắm, có thể hẹn hò ấm áp như vậy thật không dễ dàng gì. Nhưng bộ phim tiếp theo lại khiến Chung Linh ngồi không được yên, vì đ là một bộ phim mà phụ nữ tốt không nên xem.
Chu Bảo Cương thì vừa xem phim vừa nhìn qua Chung Linh xem cô đang làm gì. Phim chưa chiếu được mười phút đã vào chủ đề chính. Qua một hồi nữa thì chỉ còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ. Phòng chiếu bóng cũng không còn tiếng nói chuyện, xem ra bộ phim này được hoan nghênh hơn bộ phim khi nãy nhiều.
“Này anh, chúng ta đi thôi, thiệt đấy!”
Lúc vách ngăn kế bên bắt đầu phát ra một hồi tiếng rên rỉ, Chung Linh thật sự là không thể nào khống chế bản thân được nữa.
Chu Bảo Cương nhìn vẻ ngại ngùng của vợ mình, cũng không nói tiếng nào, nhưng Chung Linh lại thấy khóe miệng anh đang cong lên.
Cầm lấy áo khoác, hai người đi khỏi phòng. Chung Linh nắm chặt vạt áo của ông xã, cúi thấp đầu đi. Cô sợ lúc đi ra ngoài sẽ nhìn thấy gì đó không phải.
Ra bên ngoài, Chung Linh mới phát hiện ra không khí bên trong thật là hết nói nổi. Đây là loại phim gì vậy, cần phải dọn dẹp mới đúng chứ!
“Chúng ta về nhà đi!” Mặt Chung Linh vẫn còn nóng.
“Phim không hay à?” Chu Bảo Cương không chịu buông tha vợ.
“Anh cố ý phải không? Biết là có loại phim này?” Chung Linh thẹn quá hóa giận.
“Ha ha...” Chu Bảo Cương không trả lời, chỉ cười.
Trên đường về nhà hai người cũng không nói gì. Nhờ vào chút ánh sáng từ đèn xe, Chung Linh nhìn qua Chu Bảo Cương, không biết là anh đang như thế nào nhỉ?
Nhìn ông xã, lại so với diễn viên chính trong bộ phim hồi nãy, anh ta đâu có được bằng chồng mình đâu. Thân hình không bằng, cả nước da màu đồng của chồng cũng quyến rũ chết người.
Đột nhiên, xe rẽ vào một khúc cong, ngừng lại.
“Sao vậy?”
Chu Bảo Cương ngã ghế phụ xuống, đè lên người vợ.
“Cả tối nay không phải em đang quyến rũ anh sao? Giờ anh sẽ cho em được toại nguyện.”
Vừa nói anh vừa quay cửa kính xe lên, khóa cửa xe lại. Chung Linh ngây ngốc, thân thể bị giữ chặt.
“Em đâu có!” Thật oan uổng cho cô quá, cô có nói gì đâu.
“Em có. Đừng có nói xạo, nếu không tội thêm một bậc!” Chu Bảo Cương cực kỳ cương quyết.
“Đừng mà... chỗ này không được...”
Chu Bảo Cương dứt khoát, nâng chân của Chung Linh lên. Cả buổi tối nay, anh đã muốn làm như vậy.
“Lần sau sẽ nghe theo em.”
Đàn ông vào những lúc này thật không có nhân tính. Nhưng trong hoàn cảnh như vậy, chuyện bất ngờ như vậy lại khiến cho Chung Linh thêm phần hứng thú. Hèn gì có người thích ‘rung xe’ đến vậy, thật sự là rất khác biệt.
“Em thật sự rất.... ngon mắt.”
Mất nửa ngày Chung Linh mới phản ứng lại, sau đó hiểu ra, ra sức bấm vào mông chồng một cái.
“Hứ... anh đúng là cần phải chỉnh đốn lại.”
Giữa chốn đồng không mông quạnh, Chung Linh cũng không quan tâm nữa, vứt bỏ đi những gò bó, nương theo tiếng va chạm, sự rung động của chiếc xe.
Trong xe truyền đi tiếng rên rỉ của phụ nữ, tiếng thở hổn hển của đàn ông.
(1) Vô địch và Ngô Địch có phiên âm tương tự nhau, đều là [wú dí]