Nàng Dùng Sinh Mệnh Hát Cho Tôi Khúc Vãn Ca Tình Yêu Cuối Cùng

Chương 4



Chung cư của Sâm nằm ở tầng 19, trước đây tôi đã từng tới hai lần. Cả nhà Sâm đều là dân kinh doanh, theo Sâm nói thì mỗi người ai cũng có sở thích riêng, mỗi người kinh doanh riêng, không ai cản trở ai. Tôi từng chứng kiến cuộc sống xa hoa của Sâm, chợt dâng trào rất nhiều cảm khái, sự chênh lệch giàu nghèo ở Trung Quốc thật sự quá lớn.... Chí ít nếu so sánh tôi cùng với Sâm, tôi đúng là một kẻ bần hàn thật sự.

Vũ sắp xếp ổn thoả cho chúng tôi, ngàn vạn lần nhắc nhở rồi mới đi được, như sợ chúng tôi bị bắt cóc vậy. Thụ nói anh ấy rất tốt, đấy chắc là lời khen lỗi thời nhất đi? Trước khi đi Vũ hôn lên trán tôi một cái, nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon, chăm sóc Thụ cẩn thận, hôm nay em ấy uống không ít đâu." Thụ từ toilet đi ra thì đụng phải cảnh thân mật vừa rồi, tôi cùng Vũ có chút ngại ngùng, Thụ xua xua tay: "Hai người tiếp tục đi, coi như tôi không tồn tại." Sau đó đi vào phòng ngủ.

Tiễn Vũ đi, tôi vào phòng ngủ tìm Thụ, nàng đứng ở trước cửa sổ ngắm cảnh đêm, nghe được tiếng mở cửa, không quay đầu lại nhìn tôi, chỉ hỏi một câu: "Vũ đi rồi?" "Ừm! Cậu không nên uống nhiều rượu như vậy! Để mình đi rót nước cho cậu, hay là pha trà đi, trà giải rượu rất tốt." Tôi huyên thuyên một mình, nàng không phản ứng. Tôi đi pha trà cho Thụ, đưa cho nàng, nàng không lấy: "Mình không muốn uống."

"Uống một ít đi, sẽ thoải mái hơn một chút."

"Mình đã nói với cậu là không uống!"

Thụ không kiên nhẫn đẩy cái ly ra khi tôi đưa nó tới gần miệng nàng, bởi tôi thấp hơn nàng rất nhiều, cũng không nghĩ nàng dùng lực mạnh như vậy, cái ly liền đổ lên vạt áo tôi, rồi rơi xuống đất vỡ tan. Nước nóng văng trên người nhưng tôi cũng không hoảng hốt, cũng không la lên, không phải là vì không đau, mà trong lòng càng đau hơn....

Thụ không nghĩ tới nàng sẽ làm tôi bị phỏng. Luống cuống tay chân lấy kem đánh răng bôi cho tôi, cũng may áo tôi mặc cũng không mỏng lắm, chỉ là tay bị đỏ tấy lên. Tôi vẫn như cũ không nói tiếng nào, nhìn nàng vì tôi tay chân luống cuống cả lên, nhìn nàng nôn nóng, tôi uỷ khuất rơi nước mắt. Nàng hỏi tôi còn đau chỗ nào nữa không, tôi nói: "Đau lòng, mình muốn đi ngủ!" Bỏ tay nàng ra, vào phòng ngủ.

Thụ dựa tường ngồi xổm xuống, không có níu lấy tôi. Tôi biết nàng áy náy, biết nàng so với tôi càng đau hơn, bởi vì trừ mẹ tôi ra, nàng là người đau lòng tôi nhất trên đời này, nhưng mà hôm nay không hiểu sao nàng lại nổi giận vô vớ mà làm tôi bị thương, tôi cảm thấy thật uất ức. Tôi cũng muốn nổi giận, tôi cũng không vui, tôi phải làm sao bây giờ????

Tôi không bật đèn, cũng không có ngủ, trong lòng vừa khổ sở, lại vừa muốn biết nàng đã ngủ chưa, uống nhiều rượu như vậy liệu có chỗ nào không thoải mái không? Muốn ra ngoài xem xem nàng thế nào, nhưng mà sự đau đớn trên cánh tay nhắc nhở "Mình thật sự rất giận". Nàng mới đến ngày đầu tiên, liền xảy ra cớ sự này, đây là chuyện tôi ngàn vạn lần không nghĩ tới.

Hơn nửa tiếng đấu tranh tư tưởng, cũng không loại bỏ được suy nghĩ muốn ra xem nàng thế nào. Nhẹ nhàng mở cửa, liền thấy nàng ngồi dựa ở cạnh cửa, trầm mặc. Nàng cứ như vậy mà ngồi mãi trước cửa phòng, không nói một câu muốn tôi tha thứ, cũng không phát ra âm thanh gì, cứ vậy mà ngồi đó, có lẽ nàng biết tôi chắc chắn sẽ ra xem nàng, chắc chắn tôi sẽ tha thứ cho nàng dù nàng không nói lời gì. Như nàng biết được có sự tồn tại của tôi, nàng không ngẩng đầu lên, chỉ là kéo tay tôi, muốn tôi ngồi xuống.

Tôi thuận theo ngồi xuống bên cạnh nàng, tôi vĩnh viễn không có cách nào từ chối bất cứ điều gì nàng muốn, về điều này nàng vĩnh viễn cũng chắc chắn đến như vậy.

"Đau lắm phải không?"

"Đã không..." Lời còn chưa nói xong, Thụ lại đột nhiên ôm chặt lấy tôi, vùi đầu vào cổ tôi. Tiếng khóc rất nhỏ, nhưng ở trong không gian yên tĩnh như vậy, tiếng khóc như đập vào tim tôi, lần đầu tiên thấy nàng khóc, lần đầu tiên thấy nàng thật yếu đuối, khiến người khác muốn đem nàng ôm lấy vào lòng. Thụ dùng sức ôm lấy tôi, giữa chúng tôi trước giờ chưa từng ôm nhau gần sát đến vậy, giống như buông lỏng tay liền sẽ như vậy mà biến mất.

"Mình... yêu cậu!" Có lẽ do tác dụng của cồn, có lẽ do cảm xúc bị kìm nén quá lâu, có lẽ là do Vũ nắm lấy tay tôi mọi lúc mọi nơi, cũng có lẽ là do cái hôn lên trán tôi trước lúc Vũ rời đi. Cuối cùng Thụ lại nói ra ba chữ mà bản thân nỗ lực muốn quên đi. Giữa chúng tôi có quá nhiều lớp nguỵ trang, cất giữ tất cả những lời muốn nói vượt qua đại dương kia cho đến khi cả hai đều quên đi, để phần cảm tình này nguội lạnh đi. Vì sự rõ ràng của câu nói này, nó đã được bày ra một cách trần trụi trước mặt nhau.

Ba chữ kia như đánh thật mạnh vào tôi, tôi trước sau đều cho rằng tất cả đều sẽ đi qua, tất cả đều chỉ là ảo giác ái muội, bây giờ đều tồn tại một cách chân thật. Tình yêu này thật lâu trước kia đã sớm bén rễ, đã nảy mầm, lừa được chính mình nhưng không lừa được trái tim mình.... Tôi vui vì tình yêu của Thụ lại trao cho một người bình thường như tôi, còn đều đáng buồn là từ nay chúng tôi không còn đơn thuần là bạn bè nữa, chúng tôi cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi sự trêu đùa của vận mệnh.....

"Mình ngàn vạn lần tưởng tượng đến cảnh anh ta nắm lấy tay cậu, hôn lên môi cậu, mình cho rằng bản thân mình có năng lực để tiếp nhận, cho nên mới đến đây nhìn dáng vẻ hai người yêu nhau, nhìn xong rồi, liền chết tâm sẽ không còn nhớ cậu đến như vậy. Nhưng mà mình thật sự không làm được, không muốn để người khác ôm lấy cậu vào lòng, mình chỉ muốn cậu là của mình, một mình mình." Thụ thì thầm ở bên tai tôi, tôi khóc, nàng cũng khóc, chúng tôi đều chôn chặt tình yêu này thật sâu, thật lâu, thật khổ sở như nhau, nếu Thụ không nói, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không mở lời nhỉ?

"Muốn yêu nhưng không thể mở lòng mà yêu, nắm tay cậu, hôn lên môi cậu vốn dĩ những việc này phải là của mình, thuộc về mình, nhưng chỉ vì mình là con gái, cái gì mình cũng đều không thể! Nhìn hai người cười, nhìn anh ta quang minh chính đại mà yêu cậu, mình phải giả vờ như là không quan tâm. Mình rất mệt mỏi, quá mệt rồi...."

Tin rằng trên thế giới này, ngay khoảnh khắc này, cũng có rất nhiều người muốn yêu nhưng không thể yêu đang ôm nhau mà khóc như hai người chúng tôi, cũng sẽ có rất nhiều người bất chấp tất cả muôn vàn khó khăn có chết cũng muốn được ở bên nhau. Tình yêu như vậy, làm thế nào để tồn tại được trong vết nứt? Và tình yêu của chúng tôi, nên tiếp tục như thế nào đây?

Trong số hàng vạn người, tôi của duy nhất gặp được Thụ - độc nhất vô nhị, đau lòng thay không phải vì không đúng thời gian, không đúng địa điểm, mà bởi vì chúng tôi đều là con gái, thời gian cùng địa điểm có thể thay đổi, nhưng không thay đổi được sự thật chúng tôi đều là con gái. Việc này cùng với nỗ lực không liên quan, cũng không liên quan đến tình yêu, cứ cho đoạn tình này sâu đậm đến mức ông trời cũng rơi nước mắt, nhận được sự thương xót, nhưng cũng chẳng cách nào được thành toàn cùng khoan dung.

Thống khoái mà khóc một hồi, còn thoải mái hơn là vĩnh viễn không thể nói. Nếu không thể bên nhau lâu dài, thà rằng điên cuồng một đêm. Không có ngày mai, không có liên quan, cứ như thiêu thân lao vào trong lửa, tôi chỉ nguyện đêm nay đem cơ thể sạch sẽ này giao hoàn toàn cho người tôi yêu nhất, ngoài ra, tôi không có bất cứ lễ vật nào đủ để đền đáp tình yêu quý giá mà nàng trao!

Đôi môi thương xót của tôi, run rẩy khẽ hôn dọc theo hình dáng gương mặt nàng: đôi mày nhíu chặt chưa từng giãn ra, cái mũi cao ngạo, đôi mắt u buồn ngập tràn bóng hình tôi, còn có đôi môi kia đã từng nói yêu tôi....

"Yêu mình, đêm nay, yêu mình thật nhiều!" Tôi dùng giọng nói run rẩy yêu cầu nàng. Thụ có chút chần chừ, tôi cảm giác được nàng muốn trốn chạy, nàng không muốn đêm nay đem hết thảy thêu đốt thành tro, chính là tôi không có cách nào cho nàng một tình yêu ngọt ngào, không cách nào bỏ hết tất cả mà cùng nàng ở bên nhau, chúng tôi đều hiểu, ai cũng không cho ai được hạnh phúc, ai cũng không cho ai được "mãi mãi".

Tôi không cho nàng cơ hội trốn chạy, bởi vì qua đêm nay, chúng tôi sẽ không còn can đảm để thẳng thắn thành thật với nhau một lần nữa. Tôi biết nàng muốn trốn chạy là vì sợ làm tôi tổn thương, tôi vụng về hôn nàng, phá vỡ phòng tuyến lí trí cuối cùng của nàng, những nụ hôn như mưa của nàng nhẹ nhàng dừng trên trán, trên mặt, trên cổ tôi....

Tay nàng vừa run rẩy vừa dịu dàng, căng thẳng lột bỏ đi những lớp quần áo trên người tôi, chúng tôi nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của nhau, khi tôi trần trụi nằm dưới hàng mi dài dài của nàng, trên mặt dây chuyền trước ngực tôi có vài vệt nước mắt ấm áp, những con chữ này trong căn phòng u tối, chói sáng rạng rỡ, những giọt nước mắt rơi trên môi tôi, nơi biển khổ xuất hiện nỗi đau, theo khoé miệng chảy vào trái tim mình, thêu đốt thành dấu ấn....

Mỗi tấc da tấc thịt trên người tôi đều có vết tích của đôi môi nàng, mỗi một lần nàng hôn tôi, độ ấm cùng cảm giác này đều lưu lại thật sâu thật sâu trên từng lỗ chân lông trên cơ thể, đêm nay, người tôi yêu nhất — Thụ, biến tôi từ một cô gái, chân chính trở thành một người phụ nữ.

Chúng tôi đem những điều tốt nhất của chính mình đều cho đối phương, không có che giấu cùng lưu giữ bất cứ điều gì, khi nàng mệt mỏi nằm ở trên người tôi, dùng sức hung hăng cắn một cái lên bả vai trái tôi, đau đến nỗi khiến tôi kêu thành tiếng.

"Mình lưu lại ấn kí trên người cậu, muốn cậu ngày sau thấy nó sẽ nhớ rằng cậu đã từng được mình yêu sâu đậm. Đời này, mình chỉ làm tổn thương cậu một lần này."

Thụ ở bên tai tôi lẩm bẩm, tôi cũng hướng lên bờ vai trái của nàng ở cùng một vị trí mà dùng sức cắn mạnh xuống, cho đến lúc rớm máu mới nhả ra: "Mình cũng muốn cậu nhớ rõ, cậu đã từng thuộc về mình thế nào. Đời này mình cũng chỉ thương tổn cậu một lần này."

Thụ từ trên người tôi trườn xuống, kéo tôi gắt gao ôm lấy vào lòng, tuy rằng không giống như tôi đau đến phát ra tiếng, nhưng từ sức lực nàng ôm tôi, tôi biết nàng đang nhẫn nại chịu đựng nỗi đau sâu sắc đó. Đau nên mới có thể khắc thật sâu, nhớ thật kĩ, chúng tôi tựa như rễ hai cây cỏ nước quyến rũ, cứ như vậy mà dây dưa một đêm, chúng tôi đều ngầm đồng ý bình minh ngày sau, tất cả đều thành không.

"Mình nghĩ mình sẽ không quên được cậu, nhưng mình cần phải rời cậu mà đi, chỉ cần còn bên cạnh cậu, mình sẽ không khống chế được bản thân mà yêu cậu, mà muốn cậu, thậm chí mình sẽ không màng tất cả mà ở bên cậu. Nhưng cậu và mình không thể ích kỉ như vậy, sẽ làm tổn thương rất nhiều người bên cạnh, nhất là ba mẹ. Chúng ta đều ăn ý lựa chọn từ bỏ, không có oán trách cũng không có phản bội, có một số tình yêu chỉ thích hợp cất giữ trong lòng, như tình yêu của chúng ta vậy."

Mặc dù sẽ có nhiều người nói đây là một trò chơi hoang đường, cười nhạo thậm chí khinh bỉ nó, nhưng tôi chưa từng cho là vậy, từ lúc đầu quen biết rồi yêu nàng đến không còn thuốc chữa, quá trình này trừ chúng tôi, không có ai hiểu được, tồn tại bao nhiêu ỷ lại cùng trút xuống bao nhiêu tình yêu. Mình cả đời này kinh hỉ và hạnh phúc nhất không có gì hơn việc gặp được cậu, tuy rằng yêu đến ưu thương, nhưng lại khắc cốt minh tâm.

Mình nghĩ mình có thể đem hạnh phúc đến cho cậu, nhưng lại không có tư cách quang minh chính đại mà yêu cậu, mình đã từng không ngừng hận chính bản thân mình vì sao mình không phải là con trai? Mà oán trách việc này không có ý nghĩa gì, mình hiện tại cũng không còn hỏi nữa. Mình cho rằng có thể trầm mặc qua đi, không nói yêu, cũng không nhớ nhung.

Một buổi tối ngắn ngủi, chúng tôi đã hoàn thành xong tất cả các bước giữa những người yêu nhau, thổ lộ, tim đập nhanh, vui sướng, bi thương, đau đớn, có được, cuối cùng chia tay trong bất lực, mỗi một bước đều đưa vào quá nhiều. Tôi không hối hận vì từng yêu con gái, cũng không vì yêu một cô gái mà cảm thấy xấu hổ. Vì người con gái này, tôi cam tâm tình nguyện thành người hạnh phúc nhất cũng trở thành người đau khổ nhất, hiểu sâu sắc được cái gì gọi là cười rồi lại khóc.

"Mình tặng cậu sợi dây chuyền, "SHMILY" nghĩa là "SAY HOW MUCH I LOVE YOU", thông minh như cậu không phải là không đoán được, chỉ là không dám đoán ra. Mình muốn cậu tặng mình "thời gian", là bởi vì mình hy vọng có thể có được thời gian cả đời này của cậu, trên thực tế đây là một loại yêu cầu ngông cuồng, mình không có được cũng chính là nó. Ngốc cũng được, si cũng được, nhiều việc mình cũng chỉ có thể như thế.

Người nói lời chia tay đều muốn đối phương quên đi mình, nhưng mình không cho phép cậu quên mình, không ai có thể thay thế được tất cả mọi thứ giữa chúng ta, tên của mình, hình dáng, cậu đều phải khắc ghi vào trong lòng, khiến mình đổi một cách khác vĩnh viễn ở bên cạnh cậu. Thay mình nói một tiếng "xin lỗi" tới Vũ, không thể trực tiếp cảm ơn anh ta đã nhiệt tình hậu đãi, mình ngàn vạn lần không muốn giao cậu cho anh ta, nhưng mình không có quyền lựa chọn. Mình biết cậu vẫn chưa ngủ, thậm chí cậu biết mình đang viết thư cho cậu, nhưng mình không có can đảm lại nhìn cậu, một lần nữa ôm lấy cậu, cũng không cách nào nói lời tạm biệt, hãy chăm sóc cho bản thân thật tốt, tạm biệt..... Yêu cậu, Thụ!"

Nghe được tiếng đóng cửa, tôi biết nó đồng nghĩa với việc từ nay nàng đã bước ra khỏi cuộc sống của tôi thậm chí là sinh mệnh này. Không níu giữ, cũng không có màn trình diễn chia ly, vẫn như cũ dùng cách mà chúng tôi ăn ý nhất, tiễn biệt nhau. Nước mắt rơi không ngừng, rốt cuộc không khống chế được mà lớn tiếng khóc, có quá nhiều quyến luyến, thống khổ, bi thương đều đổ xuống, trái tim này theo nàng mà đi rồi, lưu lại đây chỉ có thân xác này, trống rỗng như không.

Tôi chưa từng khóc một cách như vậy, buổi sáng đầy sương mù ở nơi đây, tiếng khóc tê tâm liệt phế của tôi đang xuyên thấu qua nó... Tôi lúc ấy không biết là, tôi phía bên trong cánh cửa mà khóc còn nàng ở ngoài cửa mà khóc, chỉ cách nhau một cánh cửa, chúng tôi đều như nhau khó mà khống chế được đau thương. Ngày này năm trước, tôi chưa từng nghĩ sẽ khiến Thụ rơi nhiều nước mắt đến vậy, tôi vẫn luôn cố gắng muốn nàng cười thật nhiều, tôi thậm chí không nghĩ tới, vào lúc ở độ tuổi trẻ như vậy lại cảm thấy trong lòng thật mệt mỏi.

"Khi chuyến tàu bắt đầu đi vào một thành phố xa lạ

Nơi đây tất cả những ánh đèn đều lạ lẫm với tôi

Tôi mở lá thư mà người trao lúc ly biệt

Bỗng trong lòng cảm thấy nhớ người vô cùng

Không thể nhìn thấy tuyết mùa đông ở thành phố không đêm nay

Tôi nghe thấy tiếng có người cười nói lẫn tiếng khóc than

Tôi đã dần quen với màn đêm lạ lẫm này

Nhưng không thể nào quên được gương mặt người

Có ai từng nói với người rằng tôi rất yêu người chưa?

Có ai từng khóc trong những dòng nhật kí của người chưa?

Có ai từng nói với người rằng tôi rất để ý không?

Để ý tới khoảng cách nơi thành phố lạ lẫm này."