Tôi nhìn cậu, mặt phẫn uất. Có phần không tin cậu lại làm thế với tôi. Dù có tính trăng hoa, nhưng suy cho cùng cũng vẫn là chơi đùa. Vậy mà nay cậu lại như thế, rốt cuộc cậu xem tôi là gì?
"Tôi không phải như những cô gái từng qua tay cậu!"
Tôi nói thêm vào, mặc dù tôi thương cậu, nhưng điều đó cũng không có nghĩa tôi để cậu xem mình như là một món đồ mà chơi. Lúc hứng thú thì nâng niu như bảo bối, lúc không cần lại vứt đi một góc.
Cậu nhìn tôi, ngập ngừng, dường như đang do dự không biết có nên nói không, nhưng ngay sau đó hẳn là đã suy nghĩ kỹ. Cậu ngẩng mặt nhìn tôi, có phần nghiêm túc, cậu nói.
"Nếu tôi nói... em khác những cô gái tôi từng động qua, vậy em có tin không? Nếu tôi nói tôi thương em, muốn cưới em làm vợ, liệu em có tin không?"
Câu trả lời của cậu nằm ngoài dự liệu của tôi. Lại không nghĩ tới có một ngày sẽ được nghe chính miệng cậu nói. Nhìn dáng vẻ lúc này, khác hẳn với dáng vẻ cợt nhã ngày thường, điều đó làm tôi không khỏi nhớ đến những ngày tháng trước.
Cậu nói cậu thương tôi. Câu đó không phải lần đầu tôi được nghe!
"Này Gấm, tôi thương cô, cô biết không?"
"Cậu lại làm sai chuyện gì khiến thầy u quở thế? Lại muốn tôi cùng cậu về nhà xin xỏ nữa đúng không?"
Nghe thế, cậu cười hì hì, mà không nói. Tôi nhìn cậu, vừa là đợi câu trả lời, vừa là ngắm kỹ khuôn mặt này. Không biết sao, càng ngắm, trong tôi lại bất giác nghĩ rằng, sao mặt cậu lúc này cứ trông ngu ngu thế nào á, chả khác gì thằng Đần đầu xóm.
"Đúng là chỉ có Gấm hiểu tôi"
Đó là khi tôi lên tám, lần đầu tiên cậu nói thương tôi.
Liên tiếp sau đó là những năm tôi lên chín, mười, mười một, mười hai và cho đến khi tôi mười lăm. Không năm nào là tôi không nghe.
"Gấm ơi, tôi thương cô"
"Thương Gấm, cả làng này sợ mỗi Gấm không biết tôi thương đấy"
"Gấm nhà tôi, tôi thương nhất"
Mỗi lần nghe cậu nói thương tôi, là một lần tôi thay cậu giải quyết hậu quả, đương nhiên sau đó chính là một tràn dạy dỗ. Dạy cậu riết mà u cậu giao hẳn cậu cho tôi, u cậu nói u cậu không quản nỗi cậu nữa rồi.
Và lần này tôi lại nghe cậu nói cậu thương tôi. Nếu không nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc lúc này của cậu, tôi còn nghĩ cậu lại tiếp tục trêu đùa tôi.
Không biết phải nói như thế nào. Bởi tôi cũng mong lời cậu là thật, còn gì vui sướng hơn khi tình cảm của mình cũng được đáp lại. Giờ đây tôi cũng muốn nói rằng, tôi cũng thích cậu, cũng thương cậu nhiều lắm. Nhưng, tôi lại sợ rằng...
Tôi nói thương cậu rồi liệu cậu có ngỏ ý cưới tôi về làm vợ không? Tôi nói thương cậu rồi thầy tôi có nghe thấy không?
Tôi đồng ý rồi, về sau thầy có giận không? Một đời thầy vất vả nuôi tôi khôn lớn, tôi không muốn làm buồn lòng thầy, mà nay thầy ngỏ ý muốn tôi gả cho anh Dậu, tôi cũng hiểu thầy đối với cậu Hội đã không nghĩ tới rồi...
"Tôi... thôi, cũng trễ rồi, cậu về. Tôi cũng bận không tiễn cậu được, tôi... tôi vào nấu cơm. Chuyện lúc nãy... hẵn để khi khác đi"
Không đợi cậu trả lời, tôi đi thẳng vào nhà, để cậu một mình ở đó.
Chỉ là một cuộc trò chuyện ngắn, nhưng lại khiến lòng tôi không khỏi dâng lên nhiều luồn suy nghĩ, cảm xúc theo đó cũng thay đổi. Có vui, cũng có chút man mác buồn. Còn cậu... hẵn cậu cũng như tôi.
Vào nhà, thầy liền hỏi tôi.
"Cậu... cậu Hội về rồi à con?"
"Dạ vâng, cậu về rồi"
Tôi ngó ra ngoài thì không thấy bóng dáng cậu, nên tôi đáp thầy rằng cậu về. Xem khuôn mặt thầy vẫn tự nhiên, thoải mái, tôi đoán chừng thầy không nghe thấy, cũng không nhìn thấy chuyện ban nãy. Thở phào nhẹ nhõm, tôi bèn xin phép thầy vào bếp nấu cơm. Thầy gật đầu đồng ý, tôi bèn đi xuống.
Sắc mặt của thầy lúc này bỗng thay đổi khi tôi vừa đi ngang qua. Thầy không còn cười nói thoải mái như ban nãy nữa. Mặt thầy đanh lại, ánh mắt hướng ra ngoài cửa, nhìn xa xăm.
Ban nãy cậu hôn tôi, cậu nói thương tôi. Thầy đã nghe cũng đã thấy. Nhưng không tỏ vẻ gì là tức giận, thầy chỉ lắc đầu mà bước vào trong. Tâm trạng đầy lo lắng, xen đó là bất lực. Đúng là không thể gượng ép, nhất là tình cảm, người ta nói 'ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên".
Cũng ở một khoảng cách không xa, có người đã chứng kiến được. Ánh mắt tiếc nuối, mất mác theo đó mà nhìn vào tôi. Người con trai đó thất vọng. Cho dù có cố gắng thế nào, tốt ra sao, căn bản đều không bằng cậu cả Hội.
"Xem ra dù anh có cố gắng đến thế nào, rốt cuộc cũng vẫn không bằng cậu ta"
Phải, người đó là Dậu. Anh vẫn chưa rời đi, mà chỉ âm thầm đứng sau góc cây mà quan sát.
Vẫn là nhìn vào tôi, nhưng thay vào đó lại là một cái nhìn đầy căm phẫn. Bàn tay trắng nõn, nhỏ nhắn siết chặt lại, đôi mắt nhìn trừng trừng vào tôi. Cô gái đó không ai khác chính là Tư Hạ.
"Muốn đặt chân vào nhà này sao? Người như mày cũng có tư cách à? Bà cả nhà họ Trần, vợ cậu Phú Hội chỉ có thể là một mình tao!"
Như nghĩ ra điều gì đó, Tư Hạ bỗng cười, nụ cười đầy nham hiểm.
"Nếu đã không biết thân biết phận, thì đừng trách sao tao lại độc ác. Em gái ngoan à, đáng lẽ ra em đã có thể làm em gái của chị, chị sẽ thương em hết mức. Nhưng kể... động vào tiền bạc, địa vị, danh vọng của chị thì đừng trách sao chị độc ác"