Nàng Gấm Dạy Chồng

Chương 20: Xin lỗi



"Gấm!"

Trong lúc đang quét sân thì chợt tôi nghe tiếng cậu Hội gọi tên mình. Nhìn sang thì quả đúng là vậy. Cậu đi đến chỗ tôi, trên tay cầm một ít bánh.

"Tôi mang sang cho bác cùng... cô ăn lấy thảo"

Tiếng chổi quét xào xạc trên đất bỗng chốc dừng lại. Sững người độ vài giây, tôi nhìn cậu, ánh mắt lúc này có chút thất vọng.

Thì ra... chuyện hôm đó cũng chỉ là quyết định vội vàng. Là do tôi quá ảo tưởng được cậu yêu thương.

"Cảm ơn cậu. Thầy tôi ở trong, cậu cứ mang vào đi"

Tôi nói rồi tiếp tục việc của mình, không để ý đến tay cậu đang siết chặt rồi lại thả lỏng, cậu hít một hơi dài rồi thở ra, hành động đó như biểu lộ việc cậu có chuyện quan trọng muốn nói với tôi.

Mà chuyện đó có lẽ cần phải có can đảm.

"À thì... chuyện hôm trước tôi nói, cô cứ quên đi, xem như tôi nói sảng thôi, được không?"

Tôi im lặng, không nói.

Vẫn làm tiếp việc của mình, tôi cặm cụi quét sân.

"Bởi vì tôi cảm thấy chúng ta của thời gian trước mới chính là chúng ta, vô tư, hồn nhiên. Tôi muốn... sau này có thể cùng cô chơi đùa, rồi... cô lại dạy tôi, có được không?"

"..."

"Gấm, có nghe tôi nói không?"

"..."



Nói vài câu mà vẫn thấy tôi im lặng, cậu cũng chẳng lên tiếng nói thêm gì. Cứ nghĩ cậu sẽ bỏ cuộc mà đi về nhưng không ngờ cậu lại cầm chổi, trong lúc tôi vẫn đang ngơ ngác, cậu lấy chổi hất văng đám lá khô tôi vừa gom lại khi nãy.

Hất xong, cậu trả chổi lại cho tôi. Tôi liếc mắt nhìn cậu, không buồn nói chuyện.

"Này, kể cô nghe, hôm qua tôi vừa ức hiếp một tên học trò nghèo đó"

"..."

"Hôm qua tôi vừa để ý cô hàng nước kia, xinh lắm, định cưới về làm bà hai, cô thấy sao?"

Vẫn tiếp tục im lặng, tôi lúc này không muốn trò chuyện với cậu. Nhưng... đó cũng chỉ là mình tôi không muốn, chứ cậu lúc này bên cạnh tôi vẫn luôn miệng lãi nhãi không ngừng.

Sức chịu đựng có giới hạn, tôi lúc này cũng không thể im thêm được nữa, nhìn thẳng mặt cậu, tôi tuôn một tràn xối xả.

"Thứ nhất, cậu có thấy tôi đang làm gì không? Nhà bao việc, quét gần xong, tôi chọc gì cậu mà cậu lại hất đống lá tôi vừa gom lại hả? Thứ hai, từ trước tới giờ tôi đã nói với cậu điều này, rất, rất nhiều, ức hiếp người vốn là việc không đúng, không nên làm, là sai đó. Người ta đã khó khăn mà còn gặp thêm cậu nữa! Cậu đã làm sai, không biết sửa, đến đây nói với tôi làm gì?"

"Thứ ba, bây giờ cậu muốn lấy về làm bà hai, bà ba, bà tư gì đó, tôi mặc, chuyện đó là chuyện nhà cậu, cũng không liên quan gì tôi. Muốn hỏi thì về hỏi vợ cả cậu kìa!"

"Cuối cùng, tôi không rảnh ở đây nghe cậu lãi nhãi, tôi cũng có việc, mà cậu cũng có việc. Thay vì dành thời gian ở đây, thì cậu về phụ thầy việc buôn bán, có ít hơn nhiều đấy! Không thì về chăm bà cả nhà cậu. Tôi nói thế cậu hiểu chưa?"

Tôi tuôn một tràn không dứt mà nói với cậu. Những tưởng nghe xong cậu sẽ cãi lại với tôi, nhưng bất chợt lúc này cậu lại cười, cậu cười một trận thật sảng khoái.

Còn tôi lúc này cũng ngớ người ra vì hành động của cậu. Trộm nghĩ, có phải cậu bị tôi chửi riết khùng không? Bộ lời tôi có tác dụng mạnh dữ vậy hả?

"Cậu bị điên à? Nếu có bệnh thì về mời thầy lang chữa đi, đừng ở đây, tôi sợ lắm!"

Tôi có phần kiêng dè mà nói với cậu. Gì chứ những chuyện xảy ra dạo này cũng khiến tôi mệt mỏi quá rồi, bây giờ nếu cậu có bệnh... thôi tôi không muốn dính đến rắc rối đâu.



Nhưng trái với những gì tôi nghĩ, cậu thôi không cười nữa, trở về dáng vẻ nghiêm túc thường ngày.

"Không phải tôi có bệnh. Chỉ là, nghe cô chửi cảm thấy mắc cười quá thôi"

"Ơ... cái cậu này, thế mà nói không có bệnh à? Ai đời như cậu bị chửi mà vẫn cười không!"

"Tôi không có bệnh, chỉ là... lâu lắm rồi không nghe cô chửi lại thấy không quen. Huống hồ, nếu tôi không thôi lải nhãi trước cô thì có lẽ cô vẫn sẽ im lặng"

Thôi bộ dạng ban nãy, cũng thôi câu chuyện phiếm vừa nói. Chúng tôi lúc này mới trở về chuyện chính, chuyện mà cả tôi và cậu cùng canh cánh trong lòng.

Buồn bã xen đó là tức giận, cảm xúc ấy của tôi lúc này cũng không còn. Chuyện này đúng là không thể hoàn toàn trách cậu, mà nếu có trách thì trách chúng tôi của khi ấy đã quá vội vã, đem hết tâm tư ra thổ lộ, không nghĩ đến tình cảnh trước mắt.

Thấy cậu hối lỗi tôi cũng không thù dai nữa. Thôi thì cứ xem mọi chuyện như chưa từng xảy ra.

"Được rồi, khổ lắm, thấy cậu có thành ý như thế, tôi tha đó"

"Thật... thật chứ? Cô không giận sao?"

Cậu Hội như không tin vào những gì mình nghe thấy. Cậu nhìn tôi, cứ thế hỏi đi hỏi lại, hỏi đến tôi phát bực luôn á. Chắc cậu không nghĩ tôi lại dễ dàng tha đến thế.

"Không, mà thiệt chứ, tôi giận cậu cũng nói, tôi tha cậu cũng nói. Rốt cuộc thì cậu muốn sao?"

Thấy tôi dữ, cậu cũng thôi không hỏi nữa. Đoạn, cậu đưa tôi một cái bánh bảo tôi ăn. Nhận bánh từ cậu, tôi lột vỏ, nhìn chiếc bánh trắng, mịn, không kìm được mà cắn một miếng.

"Oa, ngon thiệt đó. Bánh này cậu mua ở đâu thế?"

"Bánh này hả, ở chỗ cô bán hàng nước đầu làng á. Hôm trước ở chợ, tôi có ghé nói chuyện với em ấy"

"Em ấy, cô hàng nước? Vậy... đó là người cậu muốn cưới làm vợ hai sao?"