Nàng Gia Sư Siêu Ngầu

Chương 19




Hai người lớn lại tiếp tục công cuộc dang dở nhưng Kiên cứ thả tay ra là Thùy Dung lại y bài cũ. Cả buổi anh cứ đỡ hai tay cho bơi thì có vẻ ổn lắm nhưng khi buông tay là cô luống cuống rồi lại uống no nước, bực quá Kiên lại cốc cho một cái nữa…
– Học hành kiểu gì cứ buông tay là vội cắm mặt xuống nước thế hả?
– Tại… Tôi sợ…
– Đã nói thả lỏng cơ thể, hít thở đều, coi như không có tay tôi đỡ ở dưới rồi cơ mà! Cứ tập trung vào tay tôi làm gì rồi đến khi tôi bỏ tay lại cuống quýt lên. Tập thế có mà đến tết cũng không bơi được!
– Ông chủ đừng có mắng tôi nữa được không?
– Muốn không bị mắng thì chú tâm vào!
– Tôi nhớ rồi! Nốt lần này, nếu tôi không biết cách hít thở và đập tay chân đều thì tôi không học nữa!
– Lần cuối đấy!
Dung gật gật đầu rồi bắt đầu lấy đà, Kiên nhìn bộ dạng của cô muốn cười lắm mà phải nhịn xuống. Nhưng đúng là không có ai hoàn hảo cả, ai rồi cũng có điểm yếu của mình và Thùy Dung cũng không ngoại lệ. Không biết có thêm bao nhiêu cái lần cuối nữa thì Thùy Dung vẫn thất bại như thường…
– Tôi… Tôi chịu rồi…
Vừa thở Dung vừa nói ra chủ ý của mình nhưng lần này Kiên đã thay đổi thái độ, không mắng cũng không quát tháo nữa mà có vẻ kiên trì, dịu giọng hơn:
– Cô dễ đầu hàng vậy sao?
– Tôi… Tôi mệt lắm rồi! Không cố nữa mà cũng không thể cố được.
Thấy con gái cũng bơi khá lâu rồi nên Kiên nhắc con lên thay đồ trước rồi mới quay lại nói chuyện với Dung tiếp:
– Thực ra không khó lắm đâu, cố gắng chút là được!
– Nhưng tôi thấy khó lắm! Tôi đầu hàng thôi!
– Vậy nghỉ một chút rồi tập tiếp! Giờ vẫn còn sớm!
– Nhưng…
– Tôi bỏ công việc về dạy cô mà cô không biết điều gì cả!
– …!!!
Nhìn Dung mặt nghệt ra nhưng Kiên không cho cô cơ hội từ bỏ mà kéo tay cô đi lên:
– Cho cô nghỉ năm phút rồi tiếp tục!
Lúc đầu là cô mở lời nhờ Kiên dạy bơi trước nên giờ này Dung đúng kiểu há miệng mắc quai, không làm sao được nên cô đành lặng lẽ theo anh lên ghế ngồi nghỉ. Thời gian năm phút trôi đi nhanh lắm, mới ngồi xíu đã lại bị lôi xuống nước nhưng trước sự nhiệt tình của Kiên thì Dung cũng không dám chểnh mảng.
– Từ từ thôi đấy ông chủ!
Kiên biết Dung còn đang tâm lí nên gật đầu với cô:
– Không cần sợ! Tôi đỡ dưới bụng rồi… Cứ thoải mái đập tay, đập chân đi…
– Gần giữa bể rồi, chỗ này sâu lắm nên ông chủ đừng có bỏ tay ra đấy!
– Đã nói là đừng có nghĩ tới mấy điều đó rồi cơ mà!
– Nhưng…Chân tôi hình như không chạm đất rồi… Tôi sợ…
– Nào! Nghe lời! Thả lỏng người ra!
– …!!!
Thùy Dung gật gật đầu và cố gắng làm theo hướng dẫn của Kiên nhưng có lẽ học bơi đối với cô thực sự khó khăn. Vốn đã tâm lí rồi lại không được mặc áo phao mà giờ này Kiên cứ từng bước đưa Dung ra giữa bể khiến cô không dám thở chứ đừng nói gì đến tập trung được…
– Á… Á… Tôi…Chân tôi…
– Ơ… Ai làm gì mà cô la toáng lên thế hả? Nào… Bỏ tay ra…
– Tôi… Tôi đã nói là đừng có kéo tôi ra giữa bể rồi mà…Cho tôi vào bờ đi…
– Cô túm chặt như này tôi đi kiểu gì? Nới lỏng cái tay ra xem nào!
– Nhưng chân tôi không tới nữa rồi… Bỏ ra tôi uống nước thì sao?
– Thì bỏ cái tay này…
Kiên vừa nói vừa gỡ nhanh cái tay bên trái của Dung nhưng vì cô sợ quá nên lại vội bám chặt vào khiến cho Kiên hết cách…
– Cô bám như con bạch tuộc thế này thì đi vào kiểu gì?
– Tôi…
– Đã thế cứ cho ở giữa bể luôn!
– Tôi… Tôi…
– Khi nào cô bình tĩnh thì tôi đưa vào!
– Ông chủ ác vừa thôi!
– Tôi không ác mà tại cô gây khó dễ! Cô nhìn xem! Cô bám, cô níu tôi sắp gãy cổ rồi đây này!
– Đây… Tôi… Tôi bỏ tay này…
Hai người vẫn dùng dằng ở giữa bể thì lúc này một người không được chào đón lại xuất hiện. Kiều nhìn cảnh hai người trước mặt muốn tăng xông luôn nhưng cuối cùng vẫn phải diễn tuồng vui vẻ:
– Ui… Nhìn hai người bơi mà em cũng muốn được vẫn động.
Nếu là lúc trước Thùy Dung sẽ vui vẻ mà mời cô ta xuống cùng nhưng từ hôm trước không đâu bị dằn mặt rồi đầu giờ chiều nay còn bị sai vặt nữa nên cô cũng không thèm nói gì mà chỉ cười chào cho có lệ:
– Ông chủ ở lại với chị Kiều nhé! Tôi bơi cũng mệt rồi nên xin phép lên trước ạ!
– Ừ. Để tôi đưa cô vào!
Thùy Dung là không muốn ở chung một bầu không khí với con người xấu tính như Kiều nên đã rời khỏi ngay lập tức nhưng cô ta không hiểu mà cho rằng vì Dung sợ lời đe dọa lần trước nên tự giác đi vào. Nhìn Thùy Dung đi nhanh vào trong nhà Kiều hí hửng quay qua Kiên nói muốn tắm cùng thì chẳng ai như anh lại dội cho cô ta một gáo nước lạnh:
– Em thích thì cứ tắm tự nhiên nhé! Anh tắm lâu rồi nên không muốn tắm nữa!
Nhận thấy thái độ của Kiên càng ngày càng không cần tỏ vẻ lịch sự nhã nhặn với mình thì Kiều cay cú lắm. Cô ta lại đổ dồn tội lỗi cho Thùy Dung nên tiếp tục ở lại cảnh cáo cô, nhưng bữa nay Kiên không hoan nghênh nữa mà anh cố ý đuổi khéo ngay sau khi đã thay xong bộ đồ lịch sự đi xuống dưới nhà.
– Bữa tối nay nếu em không muốn ăn cơm với chị Lành và chị Thái thì có thể về nhà ăn cơm cùng cô chú đi!
– Là sao ạ?
– Lát nữa anh cho các cháu ra ngoài ăn!
Kiên đã nói tới thế nhưng cô ta vẫn cố gắng hỏi một câu thừa thãi:
– Em không đi cùng được sao?
– Để lần khác! Hôm nay anh muốn cho các cháu sự riêng tư!
Bị từ chối thẳng thừng nên Kiều thấy xấu hổ ê chề nhưng cơn hận với Dung còn tăng hơn gấp bội nên cô ta làm ra vẻ nói muốn vào chào Dung và bé An rồi mới đi về. Thực chất là muốn tìm Dung để đe dọa tiếp nhưng Kiên lại lần nữa không cho cô ta cơ hội đó:
– Anh tiện vào xem con bé sẽ chuyển lời chào của em tới hai cô cháu!
– Dạ… Thế cũng được! Em về đây!
Kiên chỉ gật đầu với cô ta rồi đưa tay gõ cửa phòng của con gái chứ không theo tiễn Kiều ra ngoài như mọi khi nữa.
Lúc này trong phòng Thùy Dung đang giúp Bảo An tết tóc đuôi xam, con bé thích thú cầm cái gương nhỏ soi đi ngắm lại rồi cứ cười tủm tỉm một mình, Thùy Dung tính trêu con bé mấy câu thì đúng lúc Kiên gõ cửa đi vào.
Anh lên tiếng:
– Hai cô cháu đang làm gì vậy?
– Bố ơi? Bố thấy con có xinh không ạ?
– Xinh! Con gái bố là xinh nhất nhà luôn!
– Bố ơi? Cô Dung giỏi nhỉ?
– Sao cơ?
– Thì cô biến con thành công chúa rồi đây này! Con có đáng yêu không bố?
Thùy Dung buộc cái nơ cuối cùng thì Bảo An đứng dậy xoay xoay mấy vòng khoe mẽ, nhìn con gái ngày càng tươi tắn lại nhanh nhẹn khiến Kiên thực sự cảm thấy hạnh phúc:
– Công chúa của bố xinh quá!
– Cô Dung cũng xinh bố nhỉ?
– À… Ừ… Hai cô cháu đều xinh!
– Hi hi…
Bảo An lại cười tít mắt trước lời khen tặng của Kiên, con bé vẫn đứng ngắm nghía thì nhớ ra việc khi nãy nhìn thấy trong bếp:
– Bố ơi! Con thấy bác Lành làm nhiều món lắm, hôm nay nhà mình có khách ạ?
– Không có! Là bố bảo bác ấy tẩm bổ cho các con đó. Học nhiều, vận động nhiều nên cần bổ sung thêm calo.
– Bố ơi, thế chiều nay cô Dung cũng vận động nhiều thì có cần bổ sung như chúng con không hả bố?
– Ờ… Người lớn cũng cần con ạ!
– Vậy chúng ta ra ngoài ăn cơm thôi!
Con bé lại nhắng nhít, chạy phăm phăm lên phòng gọi hai anh chị lớn xuống nhà còn để lại hai người lớn đi sau thì Kiên giờ này mới hỏi Dung:
– Hình như cô và Kiều có vấn đề gì đúng không?
– Vấn đề gì ạ?
– Nếu không có gì thì tốt nhưng từ sau cô cũng không cần phải e dè với cô Kiều đâu. Cô có nhiệm vụ chăm sóc Bảo An, ngoại trừ tôi và con bé ra thì không ai có quyền sai bảo cô, hiểu chứ?
Nghe Kiên nói thế Thùy Dung cũng không định giấu diếm nữa, nếu ông chủ đã đứng về phía cô như vậy thì cô cứ mạnh dạn mà nói ra việc cô ta đã từng đe dọa mình:
– Ông chủ! Thực ra là giữa tôi và chị Kiều có chút hiểu lầm!
– Cô cứ nói đi!
– Chị ấy nghĩ tôi và ông chủ có tình cảm nam nữ nên đã đe dọa tôi và cảnh cáo không dưới hai lần rồi!
Vậy là chuyện chị Thái nghe bập bõm được hôm trước là sự thật! Hóa ra cô ta lại to gan tới vậy, ở trước mặt thì nói một kiểu sau lưng lại dám dọa nạt người khác. Nhưng xem ra cô gái này cũng không dễ bị ăn hiếp, có điều đối với Dung mà nói thì đó là không công bằng.
– Từ nay cô ta nói gì cũng không cần sợ! Cô cứ làm tốt việc của mình là được!
– Nếu ông chủ có tình cảm với chị ấy thì nói rõ để chị ấy yên tâm mà tôi cũng đỡ bị hiểu lầm!
– Tôi không có gì để nói với cô ta cả. Tôi để cô ta đi lại bấy lâu nay là nể quan hệ của hai nhà thôi!
– Dù là gì cũng mong ông chủ giải thích với chị ấy giúp tôi để tránh phiền toái sau này ạ!
– Được rồi! Ra ăn cơm đi!
– Vâng.
Một người đi trước, một người theo sau, ra tới phòng ăn nhưng không thấy Kiều xuất hiện thì Dung lấy làm lạ, cô ta mất công đến đây là để tiếp cận ông chủ mà cũng là canh me mình thì giờ này lại biến đâu mất tích rồi. Lạ nhỉ? Thùy Dung vẫn nhìn trước ngó sau mà không thấy cô ta đâu, tính vào hỏi cô Lành thì Kiên gõ gõ tay xuống bàn nói:
– Cô ngóng ai vậy? Lấy cơm cho bé An đi!
– À… Vâng.
– Không cần ngó nữa! Cô ta về rồi!
– Sao ạ?
– Lấy cơm cho con bé rồi cô cũng ăn luôn đi!
– Vâng.
Hóa ra là con mụ Kiều về rồi, cô ta về thì tốt quá, bao nhiêu thức ăn ngon thế này mà cô ta ở lại đây thì ăn mất cả vị. Mặc dù không biết vì sao cô ta đi về giữa chừng nhưng Thùy Dung cũng không tò mò nữa mà tập trung vào bữa ăn cho ngon.
Ba đứa trẻ ăn ào ào xong là đứng dậy chạy ra ngoài chơi mất hút, cô Lành với cô Thái buổi tối ăn ít nên cũng đứng dậy sau đó, Dung ăn chậm nên ngồi làm bạn với ông chủ Kiên. Không khí đang nhộn nhịp mà giờ chỉ còn hai người nên hơi yên ắng, không muốn không khí ái ngại nên Dung mở lời trước:
– Tối nay ông chủ cần tôi làm giúp việc gì ạ?
– Làm nốt mấy chứng từ còn lại của hôm trước.
– Vậy, chắc cũng phải hơn chín giờ tôi mới rảnh!
– Tuấn Anh và Ngọc Anh bây giờ ỉ hẳn vào cô rồi nhỉ?
– Không sao, Bảo An ngoan nên tôi cũng có thời gian chỉ bài giúp bài cho hai cô cậu ấy. Mà báo với ông chủ tin mừng là dạo này cô cậu học tiến bộ lắm! Nếu cứ tình hình chăm chỉ như này thì ký thi tốt nghiệp của Tuấn Anh sẽ không đáng ngại đâu ạ!
Mặc dù trước đó Dung từ chối lời mời làm gia sư cho hai đứa lớn với mức lương cao nhưng sau đấy cô vẫn sắp xếp thời gian để giúp hai con lớn của anh học tập ngày càng tiến bộ. Đúng là ông trời giúp anh, đã tìm đúng người để trị hai đứa lớn và còn chăm sóc tốt cho đứa nhỏ. Nghĩ lại ngày đầu gặp Dung rồi khi cô về làm nhà anh, thực sự Kiên không dám mơ rằng có ngày Thùy Dung sẽ làm lên kỳ tích này… Thực sự là hông dám nghĩ tới luôn nhưng cho đến hiện tại anh đã tin rồi và thật lòng muốn cảm ơn cô rất nhiều…
– Ba đứa trẻ được như hôm nay là nhờ công của cô rất nhiều!
– Không có gì đâu ạ!
– Thực sự rất cảm ơn cô!
– Việc này cũng là may mắn nên ông chủ đừng bận sận nhiều!
Kiên gật đầu không nói cảm ơn nữa nhưng lại tiện tay gắp miếng sườn non vào bát của cô:
– Ăn thêm món này đi! Cô cũng thích đúng không?
– Ông chủ cứ để tôi tự nhiên!
– Mọi người ai cũng không chịu ăn nên tôi và cô cố gắng cho hết đi!
– Ui… Ăn hết chỗ này chắc tôi béo mất!
– Con gái ai cũng sợ béo nhỉ?
– Sợ chứ ạ! Béo vừa xấu lại lắm bệnh nên tốt nhất là nên giữ ở mức bình thường thôi ạ!
– Tôi nghĩ cô tăng thêm một, hai cân nữa mới đẹp!
– Dạ…
Thùy Dung mới nói tới đó thì cô có điện thoại, là Hiếu gọi tới nên cô vội xin phép Kiên nghe máy:
– Em đây ạ!
– …
– Ơ… Tối nay em bận mất rồi, để mai được không ạ?
– …
– Anh chỉ rảnh hôm nay thôi sao? Anh đang tới gần nhà ông chủ rồi ạ?
– …
– Dạ, thế anh cứ đến đây đi! Mấy bé cũng mong anh suốt đấy ạ!
– …
– Vâng. Em đợi!
Kiên nghe cuộc điện thoại là biết là em trai vừa gọi tới cho Dung nên hỏi cô:
– Hiếu sắp tới đây à?
– Dạ! Chắc khoảng mười năm phút nữa ạ! Anh ấy bảo có quà cho mấy bé!
– Nó rủ cô đi chơi đúng không?
– Dạ, có nhưng tôi đã hứa giúp ông chủ rồi thì để khi khác đi với anh ấy cũng được.
– Công việc của nó không mấy khi rảnh nên tối nay cô cứ đi chơi đi! Lúc khác giúp tôi sau.
– Không cần đâu ạ! Tôi báo bận nên lát anh Hiếu sẽ qua đây luôn. Anh ấy cũng muốn thăm mấy bé mà!
– Vậy tùy cô! Mà cô ăn no bụng đi nhé! Tôi đủ rồi!
Nói rồi Kiên đứng dậy rời khỏi bàn ăn nhưng nghĩ ngần thế nào anh lại quay lại hỏi cô một câu:
– Thùy Dung! Cô đã có bạn trai chưa?