Nắng Hạ Nhất Phương

Chương 12: “…Anh tin tôi không?”



Sau câu phản bác vừa rồi của tôi, Lục phong im lặng không nói gì nữa. Chỉ thấy anh ta lấy từ trong túi áo ra một chiếc điện thoại cũ kĩ lại quen thuộc, đặt ở trên bàn.

Lục Phong: Xem đi.

Tôi không trả lời, im lặng nhìn chiếc video chất lượng không tốt lắm được chạy trên màn hình chiếc điện thoại phát ra từng tiếng khó khăn vì chiếc điện thoại đã quá cũ. Hình ảnh được quay bởi một chiếc camera đời cũ từ sáu năm trước, năm thứ ba tôi theo đuổi Lục Phong, video không có âm thanh, hình ảnh quay được lại phát ra quá mờ, nhưng tôi vẫn nhận ra, khung cảnh chung quanh là trong một căn phòng được bày trí ấm áp, đó là trong một căn nhà ở ngoại ô thành phố, nhà của Bạch Liên.

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tôi và Bạch Liên đứng đối diện nhau, chiều hướng quay của chiếc camera được kết nối qua điện thoại như vô tình quay được bóng lưng của Bạch Liên, nhưng hình ảnh và cử chỉ của tôi lại đặc biệt rõ ràng, chỉ thấy tôi và cô ta như đang cãi nhau, sau đó Bạch Liên yếu đuối nắm lấy tay tôi, lại như thành khẩn. Sắc mặt của tôi lúc ấy không tốt sau đó đẩy ngã cô ta xuống cầu thang.

Lúc cô ta vừa ngã xuống, trùng hợp lướt qua Lục Phong đang đi lên phía trên, trong tay còn đang ôm một bó hoa thật đẹp. Sắc mặt của Bạch Liên vô cùng không tốt ôm lấy chân, Lục Phong hốt hoảng bế cô ta lên, lại như phát hiện ra gì đó, ngước lên nhìn tôi với ánh mắt vô cùng dữ tợn.

Miệng tôi há ra như muốn giải thích, nhưng chỉ hít vào một ngụm khí lạnh, bởi vì thân thể tôi đã run tới không nói được gì. Lục Phong đơn giản chỉ nhìn tôi một cái, rồi lấy lại tinh thần, hốt hoảng bế Bạch Liên xuống dưới nhà, tôi sau đó lấy lại ý thức rồi chạy theo bóng dáng đã khuất của Lục Phong.

Video đã không còn đoạn sau, nhưng tôi vẫn nhớ rõ chuyện xảy ra tiếp theo ở cái ngày ám ảnh hôm ấy. Lục Phong đưa Bạch Liên tới bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán chân cô ta bị va đập mạnh cho nên gãy khá nghiêm trọng, phải mất một số tiền không nhỏ nếu muốn chữa trị để được đi lại như bình thường. Gia đình và cô ta nghe xong đều chịu một cú sốc không nhỏ, bởi vì Bạch Liên là một vũ công múa bale, đối với cô ta bấy giờ được đi lại đã là một chuyện vô cùng xa xỉ.

Bạch Liên một khóc, hai nháo, ba đòi tự tử nói muốn giết tôi, tôi ra sức giải thích, nhưng đều không ai tin, chuyện xảy ra lúc ấy chỉ có Lục Phong chứng kiến đoạn sau, lại thêm phần tin cậy từ cuộn băng ở camera. Không ai trong số người thân của tôi lúc ấy có thể bênh vực được tôi. Kết quả là ba tôi phải đền bù một số tiền tổn thất và tiền chữa trị không nhỏ cho Bạch Liên, sau đó cúi đầu chân thành xin lỗi. Tôi lúc đó lại chỉ có thể đứng ở bên cạnh bất lực mà khóc nấc lên.

Chuyện này khúc mắc rất dễ giải thích thôi, Bạch Liên hôm đó gọi tôi đến nhà cô ta để nói một vài chuyện liên quan tới Lục Phong, sau khi tôi tới, cô ta lựa góc thuận tiện cho kế hoạch rồi nói một vài chuyện linh tinh gì đó chọc cho tôi ghen, thành công giả bộ ủy khuất, nắm lấy tay tôi rồi làm như tôi đẩy cô ta, sau đó thuận thế ngã xuống. Nhưng không ai tin tôi. Lục Phong vì chuyện này lại được đà hận tôi tăng thêm vài bậc.

Tôi và Lục Phong im lặng trong suốt quá trình video chạy. Sau khi nó chạy xong, tôi mới chậm chạp lên tiếng.

“Nếu tôi nói chuyện này tôi không liên quan, cũng không đẩy Bạch Liên, Lục Phong, anh tin tôi không?”