Nàng Hoàng Lan

Chương 10: Chương 10





Không khí càng ngày càng căng thẳng, mục tiêu chỉ trích, dè bỉu của mọi người đều hướng đến hai cô gái kia.

Từng lời lẻ độc địa như xuyên thấu lòng người.

Tên quan hách dịch kia vẫn ung dung ngồi đó, vuốt chòm râu lưa thưa của mình ánh mắt khinh bỉ hướng hai cô gái trẻ đang quỳ rạp im lặng dưới kia.

Hắn lạnh giọng:
- Các người có chịu nhận tội chưa hay vẫn còn cứng đầu im lặng như thế.

- Tội, tại sao tôi và em ấy phải chịu tội mà không phải hắn ta.

Hắn ta đánh đập, hành hạ người khác là đúng sao.

Còn tôi yêu thương em ấy là sai sao.

Tại sao vậy, người có tiền có quyền các người đều xem thường mạng sống của người khác sao.

Đành đặn đã gả cho hắn ta nếu không yêu cớ gì lại làm ra loại hành động thô bạo đó.

Chẳng lẽ tính mạng của những người phụ nữ đều không đáng giá xu nào sao.

Hơn nữa tôi nói cho các người biết, chẳng có quy định nào là cấm cản hai người phụ nữ yêu nhau cả.

Các người có thể nhận định chúng tôi bệnh hoạn, bị ma quỷ ám, bại hoại thuần phong mỹ tục,...đi chăng nữa.

Nhưng chỉ có chúng tôi mới hiểu, chúng tôi là thật lòng với nhau.

Mẫn không hề e dè trước sự la hét dữ dội của mọi người, mạnh mẽ lên án hành vi độc ác của người kia.

Tên quan tức tối quát:
- Câm miệng, ngươi hoang đường vừa thôi.

Giữa hai người phụ nữ làm gì có cái gọi là yêu thương gì kia chứ.

Ta thấy các người trúng tà rồi, hơn nữa còn trúng rất nặng.

Thấy quan tiếp tay cho mình người đàn ông kia cũng mạnh miệng hùa theo:
- Không khí xung quanh đây bị hai con đàn bà này làm ô uế rồi.

Mọi người đứng xa ra một chút kẻo bị chúng nó lây bệnh cho.

Mọi người sao khi nghe câu nói kia tâm lí sợ hãi trỗi dậy, lần lượt lùi xa ra ngoài.

Nhiều người còn bức xúc hét toán lên:
- Giết chết chúng đi, tránh để loại bệnh hoạn này vấy bẩn nơi này
- Đúng, đúng giết chúng nhanh lên, tôi cảm thấy sợ hãi loại người này quá
- Dơ bẩn chết đi được, mau đưa chúng xuống sông dìm chết luôn đi nhìn mà ngứa cả mắt
Đi kèm với lời nói thô tục kia là hành động ném lấy ném để bất kì thứ gì bọn họ có trong tay, độc ác hơn nữa họ còn ném luôn cả đá vào người hai cô gái kia.


Thấy mọi người ngày càng phản ứng dữ dội.

Hoàng Lan sợ sẽ xảy ra chuyện không may liền nhanh tay vận chút công lực làm thành hai cái kết giới chặt chẽ bảo vệ hai người kia.

Phía trong này Mẫn dùng thân hình không mấy to lớn của mình quỳ trên nền đất dơ bẩn, cố gắng bảo vệ tốt Uyển Tịch không chừa lấy một khe hở, chỉ sợ những thứ kia sẽ làm đau nàng.

Thế nhưng khi cả hai nhắm mắt chịu trận, thì họ nhận ra tuyệt nhiên mấy đồ vật kia khi bay đến người họ lại không có lấy một cảm giác nào cả.

Họ ngơ ngác nhìn nhau cứ ngỡ rằng cả hai đã chết đi mới không cảm nhận được gì.

Mẫn căm hận giương ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào đám người bên ngoài.

Cô ta muốn nhớ rõ mặt từng người, từng người hôm nay đã ra tay với mình và Uyển Tịch.

Mẫn muốn khắt sâu từng chút một từng khuôn mặt hung ác kia để khi cô ta có chết đi, cô ta cũng muốn hiện hồn quay trở về để có thể báo thù từng người một.

Tên quan nhìn một màng này cũng chẳng hé môi nói nửa lời, cho đến khi bên ngoài mọi người dần dần ngưng tay lại.

Một người phụ nữ phát hiện ra điều kì lạ bèn hô hoán lên:
- Mọi người xem, chúng ta ném đồ vào bọn họ vậy mà họ vẫn chẳng hề hấn gì vẫn dửng dưng ra kia kìa.

Bọn họ không phải là quỷ đấy chứ.

Lại một loạt các ánh mắt lăm lăm nhìn về phía hai người.

Ai nấy đều đưa ánh mắt sợ hãi nhìn nhau.

Ngay cả tên quan cùng tên đàn ông kia cũng chú ý tới chuyện này.

Tên đàn ông kia khiếp sợ rung rung nói:
- Bẩm quan, chúng ta phải nhanh nhanh giết bọn chúng trước khi chúng quay lại trả thù chúng ta.

Ngài xem ánh mắt bọn chúng nhìn chúng ta như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

Mọi người thấy thế nào
- Đúng vậy thưa quan, chỉ sợ bọn họ chỉ suy yếu nhất thời, nếu cứ tiếp tục kéo dài, bọn chúng ắt sẽ nhanh chóng hồi phục mà giết chết chúng ta mất thôi.

Tên quan nhác gan, khẽ rùng mình mấy cái song để lấy lại uy nghiêm hắn hắng giọng ra lệnh:
- Nếu mọi người đã đồng lòng như vậy thì chúng ta cũng nên kết thúc phiên án đi thôi.

Người đâu, nhanh chóng tìm hai chiếc lồng heo cùng thật nhiều đá đem đến đây.

Hình phạt cho tội danh ngoại tình của bọn chúng sẽ như mọi người thống nhất.

" Thả lồng heo "
Hai tên lính nhận lệnh nhanh chóng đi tìm.

Hoàng Lan đứng bên ngoài bức xúc nửa ngày rốt cục không chịu được nữa mà bước ra can ngăn:
- Bẩm quan, mọi người có phải là làm quá tay hay không.


Chuyện đâu đến mức phải lấy mạng người ra như thế.

Bọn họ cùng lắm phạm phải lỗi lầm, nhưng chuyện này nào có to tát đến nỗi phải ban cho cái chết.

Quan huyện liếc nhìn Hoàng Lan, chặt lưỡi nói:
- Ngươi không thấy sự tình diễn ra nãy giờ sao.

Loạn đến như thế mà còn không chịu nhận lãnh cái chết.

Hay ngươi cũng là đồng bọn của bọn chúng, là ma quỷ muốn ám hại mọi người.

Hoàng Lan tức giận nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh giải thích:
- Các người dựa vào đâu mà phán xét lung tung như vậy.

Chẳng lẽ chỉ dựa vào mấy thứ không có căn cứ này mà ngang nhiên kết tội họ sao.

Tên đàn ông kia đứng bên ngoài nãy giờ bức xúc lên tiếng:
- Cô là người trong cuộc sao mà ra vẻ ta đây hiểu chuyện hả.

Tôi nói cho cô biết chuyện này không xử lí thích đáng thì hai con đàn bà kia cũng sống không được.

Hoàng Lan định lên tiếng cãi tay đôi với tên kia thêm nữa thì bỗng bàn tay nàng bị níu lại.

Thanh Thu hướng nàng cười nhẹ giọng khuyên nàng bình tĩnh lại, song song với đó cất lời:
- Ngoại tình là chuyện không đúng nhưng tên đàn ông kia cũng không thoát được tội.

Tại sao hai cô gái này phải gánh chịu tội danh này trong khi tên đó vẫn nhởn nhơ như vậy.

Thật không công bằng có đúng không.

Thay vì chĩa mũi nhọn vào hai cô ấy sao mọi người lại không suy xét đến hành động mất nhân tính của hắn ta đi.

Nguồn cơn của chuyện này cũng liên quan ít nhiều đến hắn mà.

Thanh Thu bình tĩnh, cố gắng hết sức để phân tích cụ thể cho tên quan cùng mọi người nghe rõ ràng tình hình hiện tại.

Với lời lẻ sắc bén, rõ ràng Thanh Thu đã thành công hướng mũi sào vào tên đàn ông cặn bã kia.

Tên quan nghe thấy những điều kia bèn cứng họng.

Hắn biết nếu xử thành công vụ này, tên kia ắt hẳn sẽ đút lót cho hắn không ít tiền của.

Vụ án tưởng chừng sắp đi đến hồi kết lại bị hai cô gái lạ mặt từ đâu xuất hiện làm cho mọi chuyện dần dần quay lại vạch xuất phát.

Tên đàn ông kia còn bị vạch trần một mặt tàn ác của mình.

Tuy nhiên ở chốn quan trường nhiều năm hắn nào có thể để hai con oắt con này làm loạn chỗ kiếm tiến của mình.


Thế nên hắn nào có thế để Hoàng Lan và Thanh Thu
thắng thế được.

Ông ta đưa ánh mắt thâm thúy nhìn hai người hỏi vặn lại:
- Cô dựa vào đâu khẳng định hắn ta hành hung cô gái này.

Chẳng lẽ cô thật sự tin lời ả đàn bà này sao.

Không có căn cứ lại dám mạnh miệng kết luận, cô có biết tội vu khống cũng không hẳn là nhẹ tội hay không.

- Nếu đã như vậy thì tôi sẵn sàng chứng minh cho ông xem.

Xin phép ông cho tôi được bước vào nơi xử án.

Nói đoạn Thanh Thu nói nhỏ vào tai Hoàng Lan nhờ nàng dẫn cô đến chỗ hai cô gái kia.

Hoàng Lan có chút lo lắng nhỏ giọng nói với Thanh Thu:
- Em chắc chứ, như vậy thật sự quá mạo hiểm rồi.

Nghe được những điều này Thanh Thu khẽ nắm lấy tay Hoàng Lan nói nhỏ:
- Chị yên tâm, em có tính toán riêng của mình mà.

Hoàng Lan nhận được lời khẳng định kia thì có chút yên lòng.

Nàng nghe theo lời Thanh Thu dẫn nàng đến chỗ hai người con gái nãy giờ vẫn im bặt chịu trận kia
Đến nơi Hoàng Lan nhẹ nhàng hỏi han hai người, tay nàng tự giác phủi sạch bụi đất trên người cả hai, nhẹ nhàng nói lời an ủi:
- Các cô không sao chứ.

Tại sao lại để mọi chuyện nghiêm trọng như vậy.

Lỡ đâu bị xử án tử thì làm sao đây.

Uyển Tịch im lặng từ nãy đến giờ lên tiếng đáp lại:
- Chúng tôi không sao, nhưng có lẽ cũng không sống được.

Cảm ơn hai người đã ra tay nói đỡ cho chúng tôi, ngoài hai người ra những người còn lại đều không xem chúng tôi là con người.

Chuyện này thật sự khó lòng mà giải quyết được, chúng tôi không muốn liên lụy đến hai người.

Hai người tốt nhất nên lánh xa nơi này một chút kẻo lại bị kéo vào mất thôi.

Nói đoạn nàng ta nở nụ cười chua chát, lẳng lặng đưa đôi mắt phượng u buồn nhìn vào mắt Hoàng Lan.

Cảm nhận được nổi tuyệt vọng nồng đượm của người kia Thanh Thu nhẹ giọng khuyên bảo:
- Tôi có một cách giúp hai cô nhưng hai người phải phối hợp chặt chẽ với bọn tôi mới được.

Mẫn nghe thấy được điều này, một tia hi vọng le lói rực sáng nơi đáy mắt.

Cô ta nhanh chóng níu lấy tay Thanh Thu gấp gáp đến nổi lời nói nghẹn ở cổ họng phải mất một lúc mới thốt ra lời:
- Thật sao!! Cô có cách giúp chúng tôi đúng không.

Cảm ơn cô, cảm ơn cô nhiều lắm.

Chúng tôi nhất định sẽ hợp tác với cô, nhất định.....!
Nghe được âm thanh kích động như vậy Thanh Thu không khỏi cảm động trước sức sống tiềm tàn của họ.

Họ ao ước được sống nhưng cuộc đời vốn cay nghiệt.


Sự cay nghiệt ấy đã đẩy họ vào bước đường cùng, họ chỉ có thể nằm im chịu chết vì đơn giản sự chống cự của họ quá yếu ớt so với sự tàn độc của bao người.

Họ không thể phản khán lại thế sự vô thường này được.

Số trời dường như đã định trước con đường mà họ bước đi chỉ có thể toàn chông gai thử thách.

Thế nhưng họ vẫn can đảm vượt qua mọi chuyện bằng niềm tin của mình.

Họ đem sự tin tưởng kia giao tới tay Thanh Thu, một lòng muốn hướng nàng cầu tình giúp đỡ.

Chỉ cần còn sót lại một tia hy vọng nhỏ nhoi, họ vẫn nguyện ý phó thác vào nó.

Thanh Thu nhẹ đặt tay mình lên mu bàn tay lấm lem bụi đất kia vỗ vỗ vài cái trấn an Mẫn đồng thời khẳng định:
- Chuyện này không có gì khó khăn, nhưng tôi chỉ có thể giúp cô thoát khỏi án chết, còn lại tôi chỉ biết phó mặt nhờ hai cô cả thôi.

Mẫn và Uyển Tịch quay đầu nhìn nhau hai người không hẹn mà cùng nhau nở nụ cười mãn nguyện, đã có thể thoát được sự chết thì họ không còn sợ hãi gì nữa.

Cho dù có bị xua đuổi, đánh đập, miệt thị, chửi rủa đi chăng nữa.

Có thể ở bên nhau thì những chuyện kia cũng chẳng hề hấn gì với họ.

- Cô gái, cô bị người chồng của mình đánh đập có thường xuyên hay không??? Thanh Thu hỏi
- Vài ngày hắn ta lại lên cơn điên đánh tôi, tôi cũng không nhớ nổi hắn ta đánh tôi bao nhiêu lần nữa.

Đỉnh điểm là lúc say xỉn hắn ta cậy mình là đàn ông nên càng hung hăng đánh mắng tôi nhiều hơn.

Có lần hắn ta đã xém giết chết cả tôi may mà có Mẫn cứu giúp.

Nếu không chắc bây giờ tôi đã yên nghỉ nơi đất mẹ mất rồi.

Uyên Tịch tận tình kể lại những chuyện kia.

Trong lúc kể nàng ta còn khẽ rung rẩy mấy lần, y như rằng cảnh tượng kia đang diễn ra ngay trước mắt mình vậy.

- Vậy thì chắc hẳn trên người cô vẫn còn có những vết thương do sự hành hung kia để lại đúng không.

Uyển Tịch nhẹ nhàng gật đầu nàng ta đáp:
- Còn lại rất nhiều, cả người chỗ nào cũng có cả.

Thanh Thu âm thầm gật đầu.

Hoàng Lan nghe ngóng nãy giờ dường như cũng đoán ra Thanh Thu sắp làm cái gì.

Như hiểu ý của cô, nàng gật gù tán thưởng sự cơ trí này.

Sau một hồi trao đổi giữa hai người, Thanh Thu ngẩn đầu lên nhanh nhẹn lên tiếng:
- Chúng tôi đã hỏi han tường tận câu chuyện của cả hai người họ rồi.

Bây giờ chúng tôi có thể bắt đầu chứng minh cho mọi người thấy được.

Tên đàn ông kia có bao nhiêu là ác độc cùng tàn bạo.

Hoàng Lan hướng về phía mọi người bên ngoài lên tiếng:
- Để chứng minh điều này tôi cần 5 người phụ nữ tự nguyện theo tôi đến đây để xem xét thương thế của cô gái này.

Đồng thời nói cho mọi người biết rằng đâu mới là sự thật..