Nàng Hoàng Lan

Chương 37: 37





Thấy người bên cạnh chỉ biết im lặng chịu trận.

Hoàng Lan lại càng nổi lên ý xấu, lại muốn trêu chọc cái người hay ngượng ngùng bên cạnh.

Nàng cúi đầu, thật gần tiến sát đến tai Thanh Thu, từng chút một phả ra làn hơi nóng bỏng, khe khẽ cười một cái, giọng điệu thập phần quyến rũ thốt ra:
- Em ngại cái gì, nói cho chị biết, có thích hay không, hửm~~
Đầu óc Thanh Thu trì trệ vô điều kiện, lại như bị lời nói đầy tà mị của Hoàng Lan mê hoặc đầu óc, đôi môi đỏ hồng thế mà lại lấp ba lấp bấp nói ra:
- Th...thíc..h...thích!
Còn chưa để Thanh Thu kịp hoàn hồn sau câu nói vừa nãy.

Hoàng Lan đã thật chậm rãi nhướng người sang bên cạnh, làn tóc dài bên vai nhẹ nhàng đung đưa, rơi vãi lại vài lọn tóc, tựa như gió xuân quét xuống trước mặt Thanh Thu.

"Chết mất, chị ấy...~~"
Nắm được cánh tay mảnh khảnh của em.

Hoàng Lan liền không nhanh không chậm nở nụ cười xấu xa.

Giọng điệu lại càng khiến đầu óc người nghe phải điên đảo.
- Thế...có muốn thử lần nữa không.

Bùm!! Đây chính xác là tiếng nổ ầm ĩ trong đầu Thanh Thu lúc bấy giờ.

Một cỗ lực đạo mạnh mẽ đánh trúng thần trí cô khiến Thanh Thu như kẹt lại trong khoảng không vô định, cả người lân lân khó tả.

Lời nói của Hoàng Lan vang vọng không dứt trong đầu cô.

Một chữ, lại một chữ rõ ràng đến choáng ngợp.

Ngay trong giờ khắc này đầu óc Thanh Thu dường như hoạt động hết thảy công suất.

Căn tràn một sức mạnh vô hình thôi thúc cô.
Biến hóa lúc đỏ, lúc trắng của Thanh Thu có bao nhiêu đặc sắc cũng là lúc Hoàng Lan thu hết bấy nhiêu vào mắt nàng.

Thật ra nàng chỉ muốn trêu em một chút.

Đứa ngốc này đáng yêu không tả nổi, bộ dáng thiếu nữ e thẹn cứ như vậy mà bày hết ra ngoài không xót tý gì.

Dù chỉ là mới trêu em một thoáng mà lúc nào trên mặt em ấy sắc đỏ như xuân vẫn luôn như cũ hiện diện.

Mà mỗi lần thấy được bộ dáng ngượng ngùng của em, lòng nàng lại như có như không ngập tràn xao xuyến.

Hoàng Lan ngày một trầm mê không lối thoát trước sức hấp dẫn của em.
"Làm sao đây, chị thật sự bị em câu trái tim đi mất rồi"
Cả hai trầm lặng cứ như vậy mà lạc trong mớ suy nghĩ của chính mình.

Chẳng hay biết rằng ngoài cửa đã có người sắp mất kiên nhẫn.
Mẫn đưa tay khõ lên cửa, lần này, chính xác là lần thứ ba, thế nhưng bên trong một chút tiếng động cũng không có.
Uyển Tịch bên cạnh định khuyên răng Mẫn vài câu.


Nhưng tính tình nóng như lửa của Mẫn lại tái phát.

Không nói một lời liền tông cửa xông vào.

Uyển Tịch cũng bất đắc dĩ thở dài một hơi vẫn như cũ đứng trước cửa không vào.
Nhưng khi vừa vào đến cửa, cảnh tượng kinh diễm trước mắt lại khiến Mẫn xém chút nữa rơi luôn cả hai mắt ra ngoài.

Giọng điệu chưa hoàn hồn vẫn có chút lấp bấp.
- Hai...hai đứa...có biết xấu hổ hay không hả...mới...mới sáng sớm mà đã...mà đã...
Uyển Tịch cũng thoáng giật mình, nàng tò mò nghiêng nghiêng đầu mà ngó sang xem.
Không thấy thì thôi, lỡ thấy rồi mặt Uyển Tịch cũng đỏ hết cả lên.

Nàng nhanh chóng đóng cửa lại.

Quay đầu nhìn ra ngoài.

Trong đầu đều cứ như cũ lập đi lập lại hình ảnh mới vừa vô tình nhìn thấy kia.
"Hai đứa này...nhanh như vậy...liền..liền...rồi"
T
hanh Thu và Hoàng Lan trong này cũng hoảng hốt không thôi.

Hai người vừa nãy vẫn giữ nguyên tư thế thập phần khiến người ta đỏ mặt kia, mỗi người mãi mê chạy theo suy nghĩ của chính mình, một chút âm thanh cũng không nghe được.

Lại không biết từ đâu bị tiếng đẩy cửa bên ngoài đánh cho tỉnh lại.

Trong lúc hổn loạn vẫn là không kịp che dấu, toàn cảnh bị bại lộ hết ra ngoài.
Mẫn bình thường mặc dày vô đối cũng phải đỏ mặt trước tình cảnh này.

Môi cô lấp ba lấp bấp một hồi cũng quay lưng lại, nhanh như gió chạy ra ngoài đóng chặt cửa lại.

Từ bên ngoài hét vọng vào:
- Hai đứa đúng là...sao không khóa cửa ~~
Hai người bên trong vẫn chưa kịp hoàn hồn trước hàng loạt những diễn biến diễn ra liền tù tì kia.

Cơ hồ vẫn còn đực mặt ra ngơ ngơ ngẩn ngẩn, mãi cho đến khi tiếng hét vang vọng của Mẫn phát ra cả hai mới ý thức được mà đỏ mặt kéo chăn che lại cơ thể.
"Chết rồi, bị hiểu lầm là cái chắc"
Hoàng Lan quơ vội cái áo đặt kế bên vội vàng mặc vào.

Xong xuôi phần mình, nàng lại nhanh nhẹn tìm áo của Thanh Thu, đỡ em ngồi dậy rồi nhanh như chớp mặc giúp em.

Lần này có bao nhiêu cảnh đẹp gì gì đó nàng cũng không buồn nhìn nữa.

"Này thì trêu người khác, hại người hại luôn chính mình mà"
________________________
Chỉnh tề xuất hiện trước mặt Mẫn và Uyển Tịch cả bốn người không hẹn mà đỏ mặt.

Chậm rãi ngồi đối diện nhau, ai nấy đều im bặt không nói lời nào.


Thanh Khê ngồi kế bên Thanh Thu liền khe khẽ kéo lấy tay em.

Giọng điệu non nớt nói ra:
- Vì sao mặt mọi người đều đỏ hết vậy mẹ.
Thanh Thu vẫn chưa thích ứng được cách xưng hô thân thiết này song vẫn cười cười giả vờ giải thích:
- Chắc là trời nóng quá ấy..
Thanh Khê lại tò mò muốn hỏi thêm nữa, nhưng lần này Mẫn đã kịp ngăn lại, cô ôm bé con lên đùi khe khẽ dỗ dành:
- Thanh Khê ngoan, con muốn ăn gì nào để mẹ gắp cho nhá.
Dụ được đứa nhỏ im lặng, lúc này Mẫn mới quay sang nhìn hai người đối diện.

Sắc mặt hoàn toàn thay đổi, nét ngượng ngùng nãy giờ liền vơi đi hết phân nữa.

Cô chỉ khẽ mỉm cười, ngẩn đầu đá mắt với Hoàng Lan lại không quên thêm vào đó vài lời trêu chọc:
- Lần sau nhớ khóa cửa.
Một câu nói tưởng chừng như hết sức bình thường lại làm cho hai người ngồi đối diện khẽ rùng mình.
Hoàng Lan chống lại ánh mắt ngập tràn ý tứ của Mẫn.

Cố gắng giữ giọng nói trở nên bình thường trở lại, mở miệng giải thích:
- Thật ra...thật ra không như hai người...hai người nghĩ đâu.

Tụi em...tụi em chỉ là...là...đùa giỡn một chút thôi à.
Mẫn nào có chịu nghe lời giải thích của Hoàng Lan, một mực vẫn giữ nụ cười tinh quái trên mặt, nghiêng đầu nói với Uyển Tịch:
- "Giỡn" như hai đứa, vậy thì tối nào chị với Uyển Tịch cũng "giỡn" hết trơn đó.

Đúng không em ~~
Uyển Tịch khẽ ho khan một cái quay đầu sang lườm Mẫn, nhưng giọng nói lại hướng về phía hai người kia:
- Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, nhỡ đâu hôm nay không phải là chị và Mẫn đến.

Các em xem sẽ bị người khác nghĩ thành cái dạng gì.
Hoàng Lan đơ mặt ra, thật sâu nhìn vào mắt Uyển Tịch.
"Ngay cả chị ấy cũng hiểu lầm mất rồi"
Thanh Thu nãy giờ im lặng miết.

Rốt cục cũng lên tiếng, giọng nói thập phần mềm nhẹ, nghe không ra ngữ điệu của một người đang nói dối.
- Em với chị ấy thật chỉ giỡn thôi.

Mọi người đừng nghĩ xa quá mà.
Nghe được lời đính chính chắc nịt kia.

Mẫn và Uyển Tịch cũng im lặng không nói gì, cả hai chỉ lặng lẽ nhìn nhau một cái rồi chậm rãi ăn sáng không nói lời nào nữa.
_________________________
Kết thúc bữa ăn sáng đầy ngượng ngùng.

Mọi người thay phiên nhau dẹp dọn.


Chỉ có Thanh Thu là bị bắt ở lại phòng trông coi Thanh Khê.

Những người còn lại đều ra khỏi phòng.
Lúc này Vũ Nhất thình lình xuất hiện, bên cạnh còn có một ông lão, đây đích xác là danh y mà anh ta mời tới để chữa trị cho Thanh Thu.

Hắn lôi kéo Thanh Thu lại giường ngồi.

Một bên ân cần hỏi han, một bên nhẹ giọng trách cô:
- Em vẫn chưa khỏe hẳn, đừng đi lung tung, lở đâu động tới vết thương thì phải làm sao.
Thanh Thu gượng gạo cười, lại nhẹ giọng đáp:
- Không có gì đâu, em sẽ sớm khỏe lại thôi.

Một ngày không gặp Thanh Thu cũng khiến cho lòng Vũ Nhất nhung nhớ.

Hắn sớm đã đem thứ tình cảm thơ ngây của nhiều năm trước biến đổi chẳng còn nguyên vẹn.

Sự vui vẻ, thõa mãn hiện rõ ràng trên khuôn mặt tuấn dật của hắn khi cùng Thanh Thu trò chuyện.

Hắn hận không thể đem tất cả mọi người xung quanh đều biến mất hết.

Chỉ còn lại mỗi anh ta với Thanh Thu, cứ như vậy mà trò chuyện đến đêm, cùng nhau ôn lại chuyện cũ.
Hành động chàng hỏi nàng đáp thân thiết của hai người tuyệt nhiên hoàn toàn lọt vào mắt Hoàng Lan.

Uyển Tịch và Mẫn cũng thấy rõ.
Hai người âm thầm quan sát biểu hiện của Hoàng Lan.

Chỉ thấy toàn bộ ánh mắt của Hoàng Lan đều dính chặt trên người Vũ Nhất.

Trong mắt hiện rõ chán ghét cùng khó chịu.

Nhưng khi dịch chuyển ánh mắt sang phía Thanh Thu, ánh mắt nàng thay đổi đến chóng mặt.

Chỉ còn sót lại đâu đó là yêu thương, chiều chuộng còn có một chút khổ sở.
Mẫn thở dài một hơi, nhìn nhìn cảnh tượng trước mắt nãy giờ, cũng khiến cô đôi phần khó chịu.

Rõ ràng sắc mặt Thanh Thu đã biến chuyển đến trắng bệt, mà Vũ Nhất vẫn hãy còn thao thao bất tuyệt kế bên.

Một chút cũng không để cho người ta có thời gian nghỉ ngơi.

Danh y đứng kế bên, một bộ dạng trước sau đều là trầm mặc không nói một lời, nhưng nhìn biểu hiện đơ người của ông ấy cũng hiểu được, ông đã đợi đủ lâu rồi.
Lần này, Mẫn chưa kịp hy sinh bản thân trở thành "kẻ phá đám", thì Uyển Tịch đã cất giọng vào thẳng vấn đề, không vòng vo nói ra mấy câu khiến Vũ Nhất ngại ngùng mà ý thức được vấn đề trước mắt.
- Vũ Nhất, anh rốt cục có muốn để danh y chữa bệnh cho Thanh Thu không ấy.

Anh mời người ta đến đây để xem hai người tâm sự sao..
Vũ Nhất có chút giật mình.

Anh ta xoay mặt lại giả lã cười cười, lại bày ra bộ dạng vô tội nói:
- Thật tình, tôi quên mất lâu quá không trò chuyện với em ấy.

Tôi liền nói đến quên cả thời gian.

Xin lỗi mọi người.
Nói đọan hắn quay sang cười cười nhìn vị danh y, sau lại giở giọng nghiêm nghị mà dặn dò:
- Lão Can, ông giúp tôi chữa trị thật tốt cho em ấy.

Bao nhiêu tiền cũng được chỉ cần giúp em ấy nhanh chóng khỏi bệnh, trở lại trạng thái tốt nhất là được.

Còn nữa trong lúc chữa trị xin ông nhẹ tay cho, thân thể em ấy vẫn chưa tốt lên bao nhiêu cả.
Phải biết nắn xương là một hình thức trị liệu hết sức đau đớn.

Người được chữa trị bằng phương pháp này cơ hồ đều phải chịu qua những cơn đau khủng khiếp.

Mà khi trải qua một lần trong đời có chết cũng không quên nổi.

Biết được điểm mấu chốt ở đây, Vũ Nhất liền không ngừng dặn dò Lão Can phải thật nhẹ tay tránh gây đau đớn cho Thanh Thu, cốt là cũng muốn lấy le với mọi người.
Lão Can không nói lời nào chỉ lẳng lặng gật đầu.

Liền sau đó bước đến chỗ Thanh Thu, chậm rãi bắt mạch cho cô.
Gật gù đôi chút, sau lại quay sang nhìn mọi người.

Lúc này ông ta mới chậm rãi lên tiếng.

- Chỉ cần một người ở lại phụ giúp tôi vài việc.

Còn lại đều ra ngoài hết đi.
Vũ Nhất hai mắt sáng rỡ.

Chưa kịp vui vẻ được bao lâu lại bị giọng nói lạnh lẽo cách đó không xa đá cho một cú đau điếng.
- Để tôi...
Hoàng Lan dằn xuống một mặt khó chịu của bản thân, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Vũ Nhất, trong đó không biết cất giấu bao nhiêu khiêu khích.

Hoàng Lan chẳng đợi ai kịp lên tiếng, liền không nhanh không chậm bước qua chỗ Thanh Thu.

Đưa tay bắt lấy tay em, đôi mắt nàng liền chuyển biến trong gang tấc, hết thảy bao nhiêu yêu thương đều bày hết bên trong.
- Đừng sợ, có chị ở đây.
Thanh Thu cảm nhận rõ ràng sự dịu dàng cùng yêu chiều của chị, mặt thoáng chút đỏ lên nhẹ nhàng "dạ" một tiếng.
Vũ Nhất đứng đơ ra đó ngay cả miệng cũng chưa kịp mở đã bị Mẫn kéo ra ngoài đóng cửa lại.
Hắn bất đắc dĩ quay sang nhìn hai người rồi lại ngó sang nhìn cánh cửa bị đóng chặt trước mắt.

Miệng bất giác hỏi:
- Hai người đó, thân thiết lắm sao.
Mẫn nghe xong khe khẽ nhíu mày, bộ dạng đắc ý nhìn vào mắt ánh ta, giọng nói thập phần chắc nịt.

Từng chữ từng chữ rành mạch thốt ra.
- Không thân!!
Ánh mắt Vũ Nhất khẽ chuyển biến, có thể thấy được đôi chút vui mừng thoáng qua.

Nội tâm vui vẻ không được bao lâu lại nghe được một câu này của Uyển Tịch.
- Mà là...thuộc về nhau.
Thanh Khê ngoan ngoãn kế bên nãy giờ nghe được hai cái tên quen kia cũng nháo nhào lên.
- Hai mẹ, của con rất thương nhau nha~~
______________________
Mới có sáng sớm mà hai ẻm quần nhau rồi ????????
Thêm cả dàn ekip chuyên nghiệp "chuyên phá đám" nên đôi lúc đại sự sắp thành lại bị quấy rầy ????????.
Hôm nay là 28 tết rồi nhỉ!
Nhanh thật ấy, mới đây mà tui đã đồng hành cùng mọi người hơn 3 tháng rồi.
Cảm giác thật fresh mọi người ạ
Chuyện dự định sẽ còn kéo dài tầm vài (chục) chương nữa.
Mong rằng mọi người sẽ luôn ủng hộ tui trong hành trình sắp tới.
Thương tui thì vote ⭐ cho tui nhá.

Động lực của tôi chính là sự ủng hộ hết mình của mọi người ấy.